Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-05-2019] Tôi ở tỉnh Hắc Long Giang và bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999. Ban đầu, tôi chỉ có thể lắng nghe những bài giảng Pháp của Sư phụ Lý (người sáng lập) tại Đại Liên, bởi vì tôi hoàn toàn mù chữ.

Sau đó thiên mục của tôi khai mở, và tôi nhìn thấy những ký tự Trung Hoa nhiều màu sắc. Tôi không nhận ra đó là điểm hóa của Sư phụ rằng tôi nên đọc sách thay vì nghe bài giảng. Tôi chỉ ngộ ra điều này sau khi nghe đồng tu đọc cho tôi nghe những bài chia sẻ tâm đắc thể hội trên trang web Minghui (Minh Huệ tiếng Trung).

Vì thế, tôi đã học đọc Chuyển Pháp Luân. Khi tôi không nhận ra mặt chữ, tôi sẽ nhờ người khác giúp đỡ .

Sau đó vài học viên thành lập một nhóm học Pháp tại nhà tôi để giúp tôi cải thiện việc đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi thường xuyên bị mất dấu vì tôi không theo kịp tốc độ đọc của mọi người. Học Pháp như vậy không làm tôi nhận ra tầm quan trọng của Pháp, tôi cũng không lĩnh hội được Pháp lý hoặc đề cao tâm tính.

Tỉnh ngộ và thực tu

Vào một mùa Đông, khi vợ chồng tôi chuẩn bị làm thịt lợn đông, chồng tôi đột nhiên làm đổ thức ăn ra sàn nhà. Tôi trở nên khó chịu và chấn chỉnh ông ấy. Khi tôi lấy giẻ lau dọn nhà, đột nhiên tôi bị ngã trượt chân. Hai cánh tay, mu bàn tay và cổ tay tôi sưng vù.

Chồng tôi hối thúc tôi đi đến bệnh viện, nhưng tôi nói với ông ấy, “Em có Sư phụ đang chăm sóc em, nên em sẽ không cần đến bệnh viện. Em sẽ ổn thôi.”

Mặc dù hai bàn tay tôi sưng to, nhưng tôi không cảm thấy đau đớn. Tôi đã hoàn toàn hồi phục sau hai tháng. Tôi biết rằng Sư phụ đã bảo hộ tôi. Tôi dần minh bạch rằng tôi gặp phải chuyện này vì tôi đã không coi trọng học Pháp hay giữ vững tâm tính cho tốt.

Những học viên khác cũng nói rằng tôi không biết cách tu luyện. Tôi bối rối và hoang mang vì sao họ lại nói với tôi như thế bởi vì tôi vẫn đang làm ba việc và chưa bao giờ bỏ bê việc luyện công.

Mùa Thu năm ngoái, cảnh sát đã xông vào điểm học Pháp tại nhà tôi và lấy đi nhiều tài liệu giảng chân tướng và sách Đại Pháp. Thật may là họ không lấy đi bức Pháp tượng của Sư phụ và các học viên đều thoát đi kịp lúc.

Ngay khi ấy, Sư phụ đã nhắc tôi học Pháp nhiều hơn bằng cách cho tôi thấy những ký tự Trung Quốc xuất hiện trước thiên mục của tôi. Nhiều năm tu luyện như thế nhưng tôi vẫn chưa coi trọng việc học Pháp, hoặc thanh tĩnh khi phát chính niệm và luyện tĩnh công. Tôi cũng không thể tìm được những chấp trước căn bản của bản thân. Điều này đã cản trở sự đề cao của tôi trong tu luyện, mang đến ma nạn cho bản thân tôi và những học viên khác.

Sự việc với cảnh sát này đã làm tôi nhận ra tầm quan trọng của việc học Pháp một cách nghiêm túc và thiết thực. Sau khi tinh tấn học Pháp và đặt tâm vào việc học Pháp, tôi đã nhận ra nhiều chấp trước ẩn sâu như tâm sợ hãi, chấp trước vào tình, danh lợi, sắc dục và vị tư.

Buông bỏ chấp trước

Con trai tôi đang vật lộn với những khó khăn về tài chính, vì thế ý nghĩ muốn để lại tài sản cho con trai thừa kế cứ lởn vởn trong tâm tôi. Bây giờ thì tôi đã nhận ra đó là do chấp trước mạnh mẽ vào tình của tôi với con cái. Mỗi người có một số phận và nó nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, do đó tôi nên buông bỏ những lo lắng về con trai tôi.

Đôi khi có người hỏi thăm tôi con cái làm ăn thế nào, tôi sẽ kể chi tiết về việc chúng sở hữu bao nhiêu căn nhà và bao nhiêu chiếc xe ô tô, công việc kinh doanh của chúng thành công ra sao, v.v… Đây chính là tâm hiển thị mà tôi cần thanh lý.

Khi một trong những người họ hàng của tôi qua đời, tôi đã không đến dự đám tang. Sau đó tôi lo họ sẽ phàn nàn rằng tôi thất lễ. Sau khi hướng nội, tôi nhận ra lo lắng của tôi xuất phát từ chấp trước vào danh.

Phát chính niệm đã giúp tôi thanh lý gần như toàn bộ tâm sợ hãi. Tuy nhiên, đôi khi tôi vẫn còn lo sợ khi thấy những chiếc ô tô “lạ” vì nghĩ rằng có lẽ chúng đang theo dõi tôi.

Cũng có nhiều lần tôi gặp can nhiễu trong lúc học Pháp. Tôi buồn ngủ trong lúc đọc đến nỗi đánh rơi sách xuống sàn nhà. Khi tâm trí tôi mê mờ, tôi quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ và can nhiễu sẽ biến mất.

Cuối cùng khi tôi đề cao, môi trường của tôi gồm cả người nhà tôi cũng tốt hơn lên. Chồng tôi đã từng bỏ mặc tôi. Thỉnh thoảng ông ấy thậm chí còn đánh tôi hoặc chửi mắng tôi. Hiện giờ ông ấy đã trở thành một người ân cần và biết quan tâm.

Nếu Sư phụ không giúp tôi và bảo hộ tôi, tôi đã không thể đề cao. Tôi vẫn còn nhiều chấp trước thâm sâu cần phải thanh lý. Tôi sẽ tiếp tục kiên định bước về phía trước trong tu luyện.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/6/385923.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/9/177986.html

Đăng ngày 22-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share