Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 12-05-2019] Năm 2011, tôi đã quay lại tu luyện Đại Pháp. Dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ, tôi đã có thể làm ba việc một cách suôn sẻ.

Tôi đã gặp phải can nhiễu rất lớn khi quyết định quay lại tu luyện Đại Pháp. Đầu tiên đó là nỗi sợ hãi. Tôi đã rất nỗ lực để bài xích nó. Có khoảng thời gian tôi cảm thấy không được thoải mái trong tâm, vì hồi còn nhỏ tôi có vấn đề về tim mạch. Khi tôi tu luyện Đại Pháp cùng mẹ, bà cũng là một học viên Đại Pháp, tôi đã khoẻ mạnh trở lại. Bây giờ tôi sống một mình, ở trường, và cách xa nhà hơn cả nghìn dặm. Tôi đã gặp phải các triệu chứng bệnh nghiêm trọng, và đôi khi tôi bị mất niềm tin vào khả năng vượt qua được quan niệm cho rằng mình bị bệnh.

Mặc dù không thật sự sợ hãi, nhưng tâm trí tôi không được ổn định. Tôi đã ở trong trạng thái này khá lâu. Các triệu chứng xuất hiện càng nhiều, tâm trí tôi càng xem nó thực sự là bệnh. Tuy nhiên tôi đã quyết định học Pháp và luyện công mỗi ngày.

Khi môi trường của tôi không cho phép tôi tu luyện, tôi bắt đầu sáng tạo. Tôi đã luyện công trên gác mái của toà nhà khi không có ai xung quanh và ngồi đả toạ trong giờ nghỉ trưa sau bữa trưa.

Sư phụ giảng:

“Đã gặp được Đại Pháp rồi, còn quản nó làm gì? Hãy buông bỏ tâm đi, hiện giờ chẳng phải có một khẩu khí, có một chính niệm sao? Cứ ở trong Đại Pháp mà tu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New Zealand năm 1999)

Tôi bất chợt nhận ra mình không nên sợ hãi. Miễn là vẫn còn thở thì tôi sẽ tu luyện Đại Pháp. Kể từ đó, tâm sợ hãi của tôi biến mất. Chính niệm đến từ Pháp. Nhờ tu trong Pháp, tâm sợ hãi dần tan biến.

Trong hai năm vừa rồi tôi đã không luyện các bài công pháp một cách đều đặn, nên cảm thấy thể trạng của mình không được tốt như trước. Đùi tôi có cảm giác ngứa khi tôi đi bộ. Tôi thử một vài cách tiếp cận của người thường nhưng kết quả không tốt, và triệu chứng thậm chí còn tệ hơn. Mặc dù tôi biết nguyên nhân là do tôi không tu luyện nghiêm túc, nhưng tôi không thể loại bỏ nó được vì tôi đang truy cầu sự thoải mái.

Các triệu chứng khác cũng phát sinh. Trên thân thể và chân tôi nổi mấy cục bướu, nó lớn dần và ngứa như muỗi đốt. Gia đình khuyên tôi nên đi gặp bác sĩ, nhưng tôi kiên quyết rằng “Có chết mình cũng không đi bệnh viện.”

Sau đó tôi nhận ra mình không thể chết vì tôi là một đệ từ Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Việc này lẽ ra không nên có. Người tu luyện cần phải chịu khổ gồm cả những triệu chứng bệnh. Tôi chỉ có một cách duy nhất đó là tu luyện, hướng nội và đề cao.

Tôi bắt đầu học Pháp chăm chỉ. Tôi học thuộc và nhẩm Pháp, đồng thời hướng nội. Khi tìm ra chấp trước nào đó tôi sẽ loại bỏ nó đi và cố gắng hành xử như một người tu luyện chân chính. Mẹ tôi nhắc tôi đừng dành quá nhiều thời gian cho điện thoại di động. Ban đầu tôi không nghe lời bà nhưng sau đó tôi nhận ra đó là một chấp trước mà Sư phụ đã chỉ ra cho tôi thông qua mẹ. Tình trạng sức khoẻ của tôi cũng được cải thiện sau khi tôi loại bỏ chấp trước này.

Bây giờ tôi nhận ra rằng là một người tu luyện chân chính tôi nên tập trung vào tu luyện, hướng nội và đề cao tâm tính, hơn là tập trung vào những thay đổi về thể chất. Sau khi đề cao tâm tính, các vấn đề khó trở nên vô cùng nhỏ bé. Tôi cảm thấy mình cao lớn hơn và một bước liền có thể vượt qua được.

Tôi đã cố gắng vứt bỏ những quan niệm người thường của mình. Chính Sư phụ từ bi đã bảo hộ và giúp chúng ta vượt qua những khó khăn khi chúng ta có chính niệm. Tôi vô cùng biết ơn sự bảo hộ của Sư phụ.

Trên đây là một số kinh nghiệm của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng với Pháp, xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/5/12/386838.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/6/177950.html

Đăng ngày 17-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share