[MINH HUỆ 22-04-2019] Tôi là điều dưỡng 66 tuổi đã về hưu. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi có sức khoẻ kém. Tôi bị đau nhức nhiều do gai hoá cột sống và viêm khớp vai. Tôi thường bị đau lưng, đau vai và đau dạ dày đến mức nôn ói trầm trọng. Nhưng nghiêm trọng nhất là những cơn đau đầu khiến tôi choáng váng. Có khi tôi không chịu nổi. Tôi phải dùng nhiều thuốc giảm đau.

Năm 1997, một người bạn đưa tôi quyển sách Chuyển Pháp Luân. Quyển sách giải thích vì sao người ta mắc bệnh, vì sao bạn nên trở thành người tốt, làm cách nào để trở thành người tốt, và nhiều điều khác. Tôi cảm thấy rằng đây chính là điều tôi tìm kiếm bấy lâu nay nên đã bắt đầu tu Pháp Luân Đại Pháp.

Chỉ sau một tuần, tôi nhận ra mình không cần phải đeo kính nữa. Tôi từng bị cận thị nhiều năm liền. Giờ đây tôi không cần phải đeo kính khi làm công việc tiêm chích ở bệnh viện nữa. Tôi tiếp tục tu luyện và khỏi nhiều bệnh tật. Cuối cùng tôi không còn cảm thấy đau nhức nữa. Tôi nỗ lực tu luyện nhiều hơn và cố gắng trở thành người tốt trong mọi hoàn cảnh và luôn luôn cân nhắc đến người khác trước.

Một ngày nọ khi đang đi dạo ở công viên gần bờ sông, tôi nhận thấy có người nhặt được một chiếc ví. Họ đề nghị chia cho tôi một ít tiền nhưng tôi không nhận. Chỉ một lúc sau, có người đến và cúi xuống tìm kiếm. Họ nói rằng họ đang tìm một chiếc ví bị mất. Tôi chỉ cho họ người nhặt được ví và họ đã nhận lại chiếc ví của họ.

Trong bệnh viện, tôi làm việc tận tâm. Khi bác sỹ tìm mãi không ra tĩnh mạch của bệnh nhân, Trưởng khoa sẽ nhờ tôi làm và lần nào tôi cũng thành công.

Tôi cũng đối xử tốt với bệnh nhân. Tôi không sợ những công việc khó khăn hay dơ bẩn. Tôi làm công việc mà người khác không muốn làm. Những bệnh nhân của tôi tôn trọng và biết ơn tôi. Họ biết tôi đang lấy mình làm gương để dạy tất cả họ làm sao để trở thành người tốt và vì thế họ thường gọi tôi là “cô giáo.”

Một số người nhà bệnh nhân thường dẫn bác sỹ và điều dưỡng đi ăn rồi tặng quà để người thân của họ được chăm sóc tốt hơn. Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi không bao giờ nhận bất cứ món quà nào cũng như không đi ra ngoài ăn với họ. Vài đồng nghiệp thường nhờ tôi làm giúp việc để họ ra ngoài ăn uống với người nhà bệnh nhân.

Bệnh viện tôi khá rộng và nhiều giường bệnh. Các bác sỹ thường làm việc quá tải. Khi trực đêm tôi thường đảm đương nhiều việc nhất có thể để các bác sỹ có thể nghỉ ngơi. Một bác sỹ có vẻ thành kiến với tôi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau một thời gian chứng kiến cách tôi ứng xử, quan tâm đến mọi người – kể cả cô ấy, cô ấy cũng bắt đầu gọi tôi là “cô giáo.” Tất cả đồng nghiệp đều có ấn tượng tốt về tôi và nói: “Học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt.”

Sau đó, bệnh viện tiến hành khảo sát sự hài lòng của bệnh nhân với điều dưỡng. Mức độ hài lòng của tôi là cao nhất. Dịp tất niên cuối năm, Trưởng phòng điều dưỡng đưa một ngón tay cái lên và nói với Giám đốc điều hành: “Cô ấy là điều dưỡng xuất sắc nhất trong bệnh viện chúng ta!”

Sau khi Đảng Cộng Sản Trung Quốc bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1999, tôi đã bị bắt nhiều lần vì giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp. Có lần tôi bị cảnh sát tát mạnh liên tiếp vào mặt đến nỗi gãy hết răng hàm. Bất kể bị bức hại ra sao, sẽ không gì có thể cản tôi giảng chân tướng về vẻ đẹp của Đại Pháp. Mọi người đều cần được biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/22/385388.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/6/9/177985.html

Đăng ngày 21-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share