Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 16-04-2019] Năm 2015, tôi bắt đầu chép tay cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Công. Trong lần đầu tiên, tôi đã chép sót nhiều chữ và thỉnh thoảng còn sót cả câu. Nhìn lại, tôi có thể thấy rằng mình chép Pháp chỉ để chép Pháp, chứ chưa coi trọng tính nghiêm túc của việc này.

Trong lần thứ hai, tôi viết chữ ngay ngắn hơn, bị sót chữ và câu ít hơn. Lần thứ ba, tôi đọc thuộc từng câu trong khi chép. Vì thế, Sư phụ liên tục triển hiện cho tôi thấy hàm nghĩa thâm sâu hơn của Pháp.

Thông qua quá trình này, tôi nhận ra rằng trong khi học Pháp thì việc tĩnh tâm, hướng nội, buông bỏ các chủng chấp trước và dục vọng là vô cùng quan trọng. Chỉ như vậy chúng ta mới có thể liên tục đề cao.

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Buông bỏ nhân tâm

Có thời điểm, tôi cảm thấy như mình bị kéo xuống bởi một cái túi lớn chứa “đồ” cũ trong sinh hoạt, gồm có quần áo cũ và những vấn đề tài chính tồn đọng, khiến tôi khó đề cao. Sư phụ đã điểm hóa điều này cho tôi trong một giấc mộng. Trong giấc mộng này, tôi ngồi trên đỉnh một đống quần áo to ở phía sau một chiếc xe tải chứa đầy chăn và đệm cũ.

Khi chiếc xe từ từ tiến về phía trước, tôi bỗng nhận ra rằng xe không có người cầm lái! Một lát sau, chiếc xe đâm vào một bụi cây to.

Khi thức giấc, tôi nhận ra rằng mình phải buông bỏ những thứ “đồ” đó đi, vì chúng đang ngăn trở con đường về nhà của tôi.

Trong một giấc mộng khác, tôi đang ở trên một cánh đồng rộng thì bất ngờ nghe thấy Sư phụ gọi tên mình. Tôi nhìn bao quát thì thấy Sư phụ và một nhóm chúng sinh đang nhìn chằm chằm về phía tôi. Tôi nhanh chóng ôm túi đồ mang theo và bước về phía Sư phụ.

Đột nhiên, một dốc đứng xuất hiện trước mặt tôi. Dù cố gắng thế nào tôi vẫn không thể trèo qua. Tôi nhờ người ở trên đỉnh dốc giúp kéo tôi lên, nhưng không ai sẵn sàng trợ giúp.

Qua giấc mộng này, tôi ngộ ra rằng mình phải tự quy chính bản thân, không ai có thể làm thay tôi. Tôi nhận ra rằng những sinh mệnh đứng cạnh Sư phụ chính là chúng sinh tôi cứu. Tôi biết mình phải nhanh lên và tu chính mình, vì tôi vẫn ở dưới họ một tầng!

Tôi nghĩ: “Nếu mình không thể quy chính bản thân, chuyện gì sẽ xảy ra với tất cả chúng sinh mà mình từng cố gắng cứu nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ? Tôi nhất định phải xử lý ‘túi đồ cũ’ này ngay lập tức!”.

Ngay sau đó, tôi và con gái lớn đã thu dọn tất cả chăn, đệm cùng với quần áo cũ hoặc vẫn còn mới mà tôi đã tích tồn nhiều năm qua. Cuối cùng, vài xe tải lớn quần áo đã được quyên góp từ thiện hoặc chuyển tới các gia đình khó khăn có nhu cầu.

Bây giờ, nhà tôi rộng rãi, sạch sẽ và gọn gàng hơn. Trong quá trình này, tôi cũng buông được nhiều chấp trước và tâm tôi cũng nhẹ nhàng hơn.

Buông bỏ những thói xấu

Tôi từng cảm thấy mệt mỏi sau khi đả tọa luyện công và phát chính niệm. Vì vậy, sau đó tôi luôn chợp mắt. Thói quen xấu này không chỉ làm lỡ mất thời gian học Pháp của tôi, mà còn ngăn tôi đề cao. Kết quả là, tôi đã không đối đãi nghiêm túc với tu luyện, không còn cảm thấy cấp bách hay cần phải giữ tiêu chuẩn cao.

Tuy nhiên, là một người tu luyện, chúng ta cần đề cao tâm tính nhanh nhất có thể và bắt kịp tiến trình Chính Pháp để theo Sư phụ trở về nhà. Nếu trong tu luyện chúng ta lười nhác, cầu an nhàn và tránh khổ nạn thì chúng ta sẽ không bao giờ có thể đạt được các yêu cầu của Sư phụ.

Sư phụ giảng:

“Nếu chư vị làm việc không thể dùng Đại Pháp để đo lường bản thân, chư vị nếu làm việc không thể dùng chính niệm suy xét vấn đề, gặp vấn đề không đứng trong Pháp, thì chư vị chính là một người thường, không có bất cứ khác biệt gì.” (Thế nào là đệ tử Đại Pháp, Giảng Pháp tại các nơi XI)

Tĩnh tâm

Sư phụ giảng cho chúng ta:

“Luyện công cần [coi] trọng đức; khi chúng ta luyện công, chư vị không nghĩ việc tốt, thì cũng không thể nghĩ việc xấu; tốt nhất là đừng nghĩ gì hết.” (Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)

Hướng nội tìm, tôi nhận ra rằng bởi có nhiều chấp trước chưa buông bỏ nên tâm tôi không tĩnh lại được.

Thay vì lo lắng cho tính tự mãn và trễ nải trong tu luyện của mình, tôi lại buông lỏng chủ ý thức đến mức bị tà ác can nhiễu.

Tôi bị ho khan, khò khè hay long đờm khi học Pháp, luyện công hoặc phát chính niệm, khiến tôi khó tĩnh tâm. Trạng thái tu luyện này kéo dài trong nhiều năm, khiến tôi khó đề cao.

Sư phụ dạy chúng ta:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh tấn yếu chỉ II)

Một đêm, tôi có một giấc mơ, trong mơ Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Trong giấc mơ, tôi lái xe máy chở theo cháu trai 14 tuổi đi lên một con đường mòn trên núi. Đột nhiên, phía trước không còn đường nữa. Khi nhìn xuống, tôi thấy một con đường ở xa bên dưới. Tôi bắt đầu băn khoăn: “Bây giờ làm thế nào chúng ta xuống được từ một ngọn núi cao thế này?” Sau đó tôi tỉnh giấc.

Ngay lập tức tôi nhận ra rằng tôi phải giới thiệu Pháp Luân Công cho cháu trai và cháu gái của mình. Tôi cũng minh bạch rằng học thuộc Pháp trong khi chép Pháp có thể giúp tôi minh bạch được Pháp ở tầng thứ thâm sâu hơn và đề cao nhanh hơn.

Sau đó, tôi bắt đầu thay đổi từ hướng ngoại thành hướng nội, tu chính mình. Khi tôi thấy ai đó cư xử không tốt, thì đầu tiên tôi sẽ xem lại cách hành xử của mình.

Vì tôi bắt đầu nghiêm túc thay đổi chính mình, nên những người quanh tôi dường như cũng thay đổi. Ví dụ, mâu thuẫn giữa tôi và em trai, em dâu, vợ; tất cả đều được hóa giải và môi trường tu luyện của tôi cũng bình lặng hơn nhiều.

Tôi nhận thấy rằng chủ ý thức của mình đang dần mạnh hơn và tập trung hơn khi tôi học Pháp, luyện công và phát chính niệm. Tôi cũng có thể nhanh chóng loại bỏ tất cả các chủng can nhiễu bản thân gặp phải. Bây giờ, hầu như không có bất cứ suy nghĩ lung tung nào làm lu mờ tâm trí tôi.

Đã 22 năm kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, nhưng chỉ sau khi dần buông bỏ những quan niệm khác nhau của con người, thì tôi mới có thể chân chính đề cao lên.

Tôi sẽ tiếp tục cố gắng tiến về phía trước và kiểm soát suy nghĩ của mình. Tôi biết mình cần đạt tới tiêu chuẩn của người tu luyện trước khi có thể thăng hoa lên.

Sư phụ trân quý mỗi chúng ta và tất cả các vị thần trợ giúp Sư phụ Chính Pháp cũng trân quý chúng ta. Chúng ta thực sự phải trân quý chính mình, vì trọng trách của chúng ta quá to lớn. Càng nghĩ về việc này, tôi càng cảm nhận được trọng trách của sinh mệnh mình.

Nếu dám mạnh mẽ tiến về phía trước để đạt tiêu chuẩn của Sư phụ, chúng ta có thể nhanh chóng đề cao bản thân. Tinh tấn làm tốt ba việc và theo kịp tiến trình Chính Pháp là việc hoàn toàn cấp thiết.

Chỉ khi đạt tới tiêu chuẩn cao, chúng ta mới có thể trở về nhà! Chúng ta phải nỗ lực gấp bội. Trên con đường tu luyện, tuyệt đối không có chỗ cho sự tự mãn!

Trên đây là một số thể ngộ của tôi trong quá trình tu luyện, nếu có điểm nào không đúng xin các đồng tu từ bi chỉ rõ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2019/4/16/385183.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2019/5/24/177746.html

Đăng ngày 16-06-2019; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share