Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 01-05-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2015. Khi còn nhỏ, đầu óc tôi khá là thuần tịnh và không thấy thế gian này phức tạp chút nào. Sau khi lớn lên, tôi thường bị tổn thương do tôi vẫn ngây thơ và mang tâm thuần tịnh. Dần dần tôi không còn tin tưởng mọi người nữa. Tôi gặp vài người bên Phật giáo và cảm thấy hứng thú với chuyện tu luyện. Sau đó tôi phát hiện ra rằng một vài người trong số họ không thực sự làm theo những điều Phật dạy. Vì thế tôi đã thôi không theo Phật giáo.

Tìm thấy con đường tu luyện

Đội trưởng ở chỗ làm của tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp rất tốt bụng. Chị ấy liên tục giảng chân tướng về Đại Pháp cho tôi. Tôi loại bỏ những niệm đầu bất hảo đã hình thành qua năm tháng, và quan niệm của tôi về Đại Pháp đã thay đổi.

Chị ấy đã đưa cho tôi một đĩa DVD mà trên đĩa tôi nhìn thấy một bông hoa ưu đàm, người ta nói rằng loài hoa này 3000 năm mới nở một lần để báo hiệu việc đức Chuyển Luân Thánh Vương quay trở lại để độ nhân. Tôi tự nhủ, chẳng phải đây chính là điều tôi đang kiếm tìm sao?

Sau đó chị ấy đưa cho tôi cuốn sách Chuyển Pháp Luân. Các nguyên lý tinh thần được giảng trong cuốn sách này đã động đến tâm can của tôi. Tôi nhận ra rằng lần này tôi đã tìm thấy “Miền đất tịnh độ” mà tôi đang kiếm tìm. Con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp của tôi bắt đầu. Không lâu sau, bệnh tình của tôi, gồm cả thoái hóa đốt sống cổ, đau thắt lưng, và dị ứng da đã biến mất.

Gia đình thay đổi thái độ đối với Đại Pháp

Tôi hy vọng rằng gia đình tôi cũng bước vào tu luyện. Tôi giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho mẹ, chồng và em trai tôi. Mặc dù môn pháp bị chính quyền Cộng sản đàn áp và phỉ báng, tôi không lường được rằng gia đình tôi sẽ phản đối Đại Pháp và cấm tôi tu luyện.

Tôi nghĩ rằng đây là bởi vì họ chưa đọc cuốn Chuyển Pháp Luân và do đó họ đã không hiểu môn tu luyện tốt như thế nào, vì thế tôi đã nói với họ rất nhiều về các nguyên lý của Đại Pháp. Họ nghĩ rằng tôi đã thực sự mất trí, và mẹ tôi nói một cách nghiêm khắc rằng: “Nếu con tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì đừng đến nhà mẹ nữa, và mẹ cũng sẽ không đến nhà con.”

Chồng tôi cũng cãi nhau với tôi. Đôi khi tôi không thể giữ được bình tĩnh và cãi lại anh. Sau đó anh đã dọa là sẽ xé cuốn Chuyển Pháp Luân. Ngay lập tức tôi rất buồn vì tôi học Pháp hàng ngày và trân quý cuốn sách này. Tôi cảnh cáo: “Nếu anh xé cuốn sách này thì em sẽ ly hôn với anh!” Lời nói của tôi làm anh kinh ngạc, và kể từ đó anh không còn nói lời bất hảo với Đại Pháp nữa.

Sau khi học Pháp nhiều hơn, tâm tính của tôi đã đề cao lên. Các thành viên trong gia đình thấy những thay đổi của tôi và nhận ra rằng Đại Pháp là tốt. Trước kia em trai tôi và tôi thường cãi lộn. Giờ đây khi em tôi mất bình tĩnh, tôi nhớ tới lời dạy trong Đại Pháp: “Tôi nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân) Tôi đối xử từ bi với em ấy và đã không hề đáp trả.

Giờ đây các thành viên trong gia đình kể cho tôi về những thứ khiến họ phiền lòng và họ thích ở cạnh tôi. Tôi cũng dùng trí huệ có được nhờ tu luyện Đại Pháp để chia sẻ với gia đình mình.

Em dâu nói với mẹ tôi rằng: “Con không giờ nghĩ chị cả lại có được tâm thái tốt như vậy sau khi tu luyện Đại Pháp!” Mẹ tôi đáp lại: “Ừ, Đại Pháp là tốt!”

Tu bỏ tâm sợ hãi

Tâm sợ hãi của tôi rất mạnh, và tôi không dám giảng chân tướng về Đại Pháp ở nơi công cộng. Tuy nhiên, qua việc học Pháp tôi đã nhận ra rằng các học viên phối hợp với nhau để đảm bảo mọi người đều hiểu về chân tướng của Đại Pháp và cuộc đàn áp.

Tôi có được công việc mới là bán quần áo ở một trung tâm mua sắm. Có một lần đồng nghiệp của tôi đã đưa cho tôi quần áo miễn phí. Là một học viên Đại Pháp, tôi tuân theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn và không nhận chỗ quần áo đó. Cô ấy đã không đánh giá cao sự thật thà của tôi và nói bằng giọng mỉa mai rằng: “Ờ, chị thì cao quý rồi!”

Tâm sợ hãi của tôi đã nổi lên. Tôi nghĩ mình nên nói với cô ấy về Đại Pháp, nhưng tâm sợ hãi đã cản trở tôi. Tôi chia sẻ với một học viên khác, người đã khuyên tôi nên tăng cường chính niệm và nói thẳng với đồng nghiệp của tôi rằng: “Tôi có đức tin của mình, vốn yêu cầu tôi không nhận bất cứ thứ gì mà tôi không phải trả tiền.”

Về sau người đồng nghiệp đó đã mang cho tôi một ít quần áo tồn kho, và tôi đã thẳng thắn với cô ấy. Cô ấy hỏi tôi có tín ngưỡng gì và tôi nói rằng tôi theo Phật Pháp. Cô ấy hỏi thêm và tôi nói rằng đó là Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy bác bỏ: “Pháp Luân Đại Pháp chống lại Đảng Cộng sản! Tôi không muốn dính dáng gì đến nó.”

Cô đồng nghiệp bắt đầu tức giận tôi và nói rằng tôi nên tu theo Phật giáo và Cơ đốc giáo! Tôi nói rằng người ta tu Phật giáo chỉ vì tiền thôi. Sau đó tôi kể cho cô ấy về bản thân mình trước kia, và tôi đã thay đổi thế nào sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và gợi ý rằng cô ấy nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Cô ấy từ chối. Tôi nhận ra rằng tôi phải làm tốt hơn khi giảng chân tướng. Cuối cùng cô ấy đã đồng ý thoái Đảng.

Người đồng nghiệp này nói với những đồng nghiệp khác rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và nhiều người cũng nghe được điều này. Tâm sợ hãi của tôi lại nổi lên. Tôi biết rằng phải tu bỏ tất cả các tâm chấp trước.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (“Bài trừ can nhiễu” trong Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi thường nhẩm lại một bài thơ của Sư phụ:

Phạ Xá

“Nhĩ hữu phạ

Tha tựu trảo

Niệm nhất chính

Ác tựu khoa

Tu luyện nhân

Trang trước Pháp

Phát chính niệm

Lạn quỷ tạc

Thần tại thế

Chứng thực Pháp”

Tâm sợ hãi của tôi dần được trừ bỏ qua việc học Pháp.

Một đồng nghiệp khác muốn biết tại sao tôi lại tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Tôi kể cho cô ấy rằng tôi đã thọ ích từ việc tu luyện Đại Pháp như thế nào. Cô ấy nói rằng khi cô và gia đình nghe về “Vụ tự thiêu ở quảng trường Thiên An Môn”, họ biết rằng đó là giả. Nhưng sau đó cô ấy đã đe dọa là sẽ báo tôi với cảnh sát. Tôi sợ hãi, nhưng rồi tôi nhận ra rằng chẳng có gì phải sợ, và học cách đối mặt với hoàn cảnh đó một cách bình tĩnh với chính niệm.

Tôi nói với cô ấy rằng nếu cô ấy báo tôi với cảnh sát thì sẽ không tốt cho cô. Vì thế cô ấy tiếp tục nói về đạo Cơ đốc mà gia đình cô đang theo. Tôi nói với cô ấy rằng Đế chế La Mã đã bị bệnh dịch và đã bị xóa sổ khi họ bức hại những người theo đạo Cơ đốc. Tôi kết luận: “Phật rất từ bi và không muốn đạo đức của loài người tiếp tục tụt dốc, nên đó là lý do vì sao Ngài truyền Pháp ở nhân gian này.”

Cô ấy rất sốc và hỏi liệu Sư phụ của tôi có phải là Phật không. Tôi nói rằng: “Một vị Phật thì sẽ không triển hiện như là Phật ở cõi người thường. Tin hay không là tùy ở chị!”


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/3/22/162578.html

Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/1/363526.html

Đăng ngày 6-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share