Bài viết của Tường Vũ, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-5-2018] Trong khoảng thời gian còn đang thụ án tù, tôi được một học viên Pháp Luân Đại Pháp đang bị giam giữ giới thiệu về môn tu luyện này và tôi đã bắt đầu tu luyện. Hơn một thập kỷ trôi qua, và tôi cũng đã trải nghiệm được uy lực của Đại Pháp.

Được giới thiệu Đại Pháp trong tù

Tôi được khắp làng trên xóm dưới ở quê nhà biết đến do ngày nào cũng tham gia tụ tập đánh lộn. Hậu quả của một trong những lần chạm trán kia đã khiến tôi phải ngồi tù. Cảnh sát đưa tôi vào trại tạm giam và bảo các lính canh giám sát tôi chặt chẽ, vì tay tôi đã nhuốm máu. Nhưng không ai dám khiêu khích tôi, và chỉ dám giám sát tôi một chút.

Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Đại Pháp được phát động trên toàn quốc, nhiều học viên đã bị bắt giữ và đưa vào các trại tạm giam. Thỉnh thoảng các tù nhân còn phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Ngay cả khi không biết gì về môn tu luyện, họ cũng cố tìm ra vài lời xấu nào đó để nói.

Khi đến lượt tôi, tôi cũng muốn thể hiện mình và nói gì đó. Tuy nhiên, có cái gì đó vướng trong cổ họng làm tôi không thể nào nói ra được. Sau đó, khoảng 10 ngày sau, các lính canh lại tập hợp tất cả mọi người lại để phỉ báng Đại Pháp một lần nữa. Khi đến lượt mình, tôi cũng muốn nói điều gì đó. Nhưng cũng giống như lần trước tôi lại vẫn không nói được gì cả. Tôi tự hỏi chuyện gì đang xảy ra với mình vậy.

Sau đó, có một học viên bị giam cùng buồng giam với tôi. Tôi đã bảo anh luyện cho tôi xem các bài công pháp. Tôi ngồi xem và nói: “Chỉ vậy thôi sao? Và đó là phạm tội à? Chế độ cộng sản này bị sao vậy?“

Một lần tôi thấy có học viên đang đọc cái gì đó, và tôi đã bảo anh ấy cho tôi xem thứ anh đang đọc. Đó là một vài bài thơ. Tôi không hiểu ý nghĩa của những bài thơ này. Anh ấy cho tôi biết những bài thơ này là của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không thể tin được rằng anh ấy lại bị giam cầm vì thứ này. Anh cũng cho tôi biết Đại Pháp đã dạy anh trở thành người tốt. Tôi bắt đầu có thiện cảm với Đại Pháp.

Có một học viên lớn tuổi khác cũng bị giam trong cùng nhà tù với tôi. Tôi đã hỏi ông ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Ông nói: “Anh đừng hỏi! Anh sẽ không thể hiểu và cũng không tu môn này được đâu.” Điều này càng làm tôi thấy tò mò hơn về Pháp Luân Đại Pháp.

Bảo vệ các học viên

Khoảng sáu tháng sau đó tôi được chuyển đến một trại tạm giam khác. Vì lý do kỳ lạ nào đó, tôi đã có ấn tượng tốt đối với các học viên Đại Pháp. Tôi nghĩ những người này khác với những người bình thường. Bây giờ thì tôi tin rằng đây là do Sư phụ an bài. Nếu không một người như tôi đây sao có thể có cơ hội biết đến Đại Pháp?

Một học viên đã không ăn gì trong ba ngày được đưa vào giam chung buồng giam với tôi. Ngày hôm sau, các lính canh đã ra lệnh cho hai tù nhân đến bức thực anh. Tôi nói với các tù nhân này rằng đây là một hành động rất tàn nhẫn, tôi nói: “Mấy người không biết việc bức thực này thống khổ như thế nào sao?” Do sợ phải tranh cãi với tôi, họ đã đi trình báo sự việc cho các lính canh.

Trưởng và phó khu của trại tạm giam đã đến gặp tôi. Họ hỏi tôi lý do tại sao tôi lại ngăn không cho các tù nhân bức thực vị học viên này. Có phải tôi quen biết anh ấy không?

Tôi nói: “Tôi không có quyền ngăn các anh làm việc này. Nhưng tôi hy vọng các anh sẽ không làm. Điều này là tốt cho các anh. Khí quản và thực quản nằm cạnh nhau. Nếu anh đưa ống dẫn vào thực quản không chính xác thì sẽ dẫn đến tử vong. Khi đó anh sẽ phải gánh trách nhiệm cho hành động của mình.” Vị phó khu đã bỏ đi, còn trưởng khu nói rằng: “Được rồi, bỏ qua vậy.”

Khi tôi quay lại buồng giam thì thấy vị học viên này đang vật lộn đau đớn. Tôi đoán anh ấy bị các tù nhân đánh và xương sườn đã bị gãy. Tối hôm đó, tôi đã hỏi cho ra ai đã làm việc này. Bốn tù nhân bước ra nhận, và tôi đã đánh họ vì khi ấy tôi vẫn còn là một người thường.

Vị học viên rất biết ơn vì tôi đã đứng lên bênh vực anh. Chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau. Anh kể cho tôi nghe về Đại Pháp. Tôi nhờ anh dạy tôi luyện các bài công pháp. Mặc dù chân vẫn đeo cùm, nhưng tôi đã ép mình phải ngồi đả toạ. Dĩ nhiên việc đó cực kỳ đau đớn. Có lần một lính canh trông thấy tôi ngồi đả toạ. Anh ta đã hỏi: “Anh đang làm gì vậy?” Tôi bảo với anh ta rằng tôi đang luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta lắc đầu không tin và bỏ đi.

Lính canh hài lòng khi thấy tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân

Vị học viên đã dạy tôi một số bài giảng của Sư phụ. Anh chỉ có thể nhớ được nửa bài giảng đầu tiên trong Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Đại Pháp. Anh nói: “Tôi nghĩ anh có duyên học Đại Pháp. Dạy cách này không được. Ngay khi được trả tự do tôi sẽ gửi cho anh một cuốn sách.” Dựa trên những bài giảng mà anh có thể nhớ, tôi biết Đại Pháp là tốt. Ngày hôm sau, họ đã tháo cùm cho tôi.

Khoảng một tháng sau, vị học viên này đã được trả tự do. Tôi biết anh sẽ sớm gửi cho tôi sách Pháp Luân Đại Pháp.

Vài ngày sau đó, anh đã đến trại tạm giam và xin được gặp tôi. Lính canh từ chối và đuổi anh đi. Ngày hôm sau, trong lúc tôi đang ở trong phòng thăm nói chuyện với ai đó thì có một người bước vào phòng. Mặc dù chúng tôi không biết nhau, nhưng tôi có một cảm giác rất mạnh mẽ là người đàn ông này đến đây để đưa sách cho tôi. Tôi hỏi xem anh ấy đang tìm ai và chỉ vào cái bàn trước mặt rồi nói: “Anh đến đây để đưa sách cho tôi đúng không? Hãy để nó ở đó.“ Anh ấy giật mình và bỏ đi ngay sau khi để cuốn Chuyển Pháp Luân xuống bàn.

Tôi bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân nhưng vì lý do nào đó sau khi đọc được một nửa, tôi đã dừng lại và không thể đọc hết cuốn sách.

Một học viên khác được đưa vào ở chung buồng giam với tôi. Một ngày kia, tôi đã cầm cuốn sách lên và cố gắng đọc, nhưng không cảm thấy thích đọc. Tôi nói với vị học viên đó rằng tôi muốn cho anh ta xem một cuốn sách. Nhận ra đó là cuốn Chuyển Pháp Luân, anh đã mượn và đọc miệt mài trong vài giờ và thậm chí còn bỏ ăn tối. Tôi cảm thấy tò mò là trong sách có gì mà khiến anh đọc hăng say đến vậy.

Tôi đọc qua một lần hết cuốn sách và cảm thấy cuốn sách rất hay. Một ngày, một lính canh nhìn thấy tôi đang đọc Chuyển Pháp Luân và hỏi xem tôi đang làm gì vậy. Tôi bảo anh ta rằng tôi đang đọc một cuốn sách của Pháp Luân Đại Pháp. Anh ta nghĩ tôi đang nói đùa. Tôi cho anh ta xem Chuyển Pháp Luân và anh ta đã kinh ngạc. Anh nhận xét: “Nếu những người như anh mà đọc Chuyển Pháp Luân thì có lẽ xã hội sẽ không loạn. Tốt lắm! Cứ tiếp tục đọc đi.” Tôi đã đọc đi đọc lại cuốn sách mỗi ngày.

Sau đó tôi được chuyển đến một buồng giam khác. Tôi hỏi trong buồng giam này có ai là học viên Pháp Luân Đại Pháp không, và một tù nhân đã chỉ tay về phía một học viên và nói: “Có, anh này là học viên.” Anh vô cùng ngạc nhiên khi biết tôi đã đọc Chuyển Pháp Luân. Lúc đầu anh gần như không chịu nổi áp lực và viết một bản cam kết hứa sẽ không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nữa. Sau khi chúng tôi nói chuyện với nhau, anh đã lấy lại được tín tâm của mình vào Đại Pháp.

Trước đây anh từng là phụ đạo viên và các động tác của anh rất chuẩn xác. Nhờ anh mà tôi đã học được toàn bộ năm bài công pháp.

Sau đó, tôi được giao quản lý một buồng giam khác. Không ai có thể khiến các tù nhân ở trong buồng giam đó tuân thủ các quy tắc. Lúc đến buông giam, tôi ngồi xuống, và bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân, không nói gì cả, tuy nhiên tất cả mọi người trong buồng này đều bắt đầu cư xử phải phép. Trong buồng giam này cũng có một học viên. Sáng nào chúng tôi cũng luyện công cùng nhau.

Đại Pháp tịnh hoá thân thể cho tôi

Một lần, có một người họ hàng đến thăm tôi. Khi cậu này biết tôi đã trở thành một học viên Đại Pháp, cậu ấy đã nói: “Chú ơi, chúng con đang chờ chú trở về nhà. Tại sao chú lại tu luyện môn này?” Tôi bảo với cậu ấy rằng: “Đừng bảo chú bỏ tu luyện. Chú đã quyết định tu luyện Đại Pháp.“

Sau lần đó, tôi bắt đầu đi ngoài ra máu đen. Mặc dù bị như vậy vài lần rồi nhưng tôi không cảm thấy khó chịu. Lúc đầu tôi bị sốc, nhưng sau đó tôi cảm thấy ổn và không để ý đến nó. Sau khi tắm xong, tôi đi luyện công. Khi kể lại chuyện này cho một học viên, anh nói rằng: “Thật tuyệt, Sư phụ đang tịnh hoá thân thể cho anh đó. Ngài đã coi anh là đệ tử rồi.”

Kể từ đó, tôi đã thật sự tu luyện và trở nên ngày càng tinh tấn hơn.

Pháp Luân Đại Pháp thật thần kỳ”

Khi được chuyển đến nhà tù, tôi bắt đầu công khai tu luyện Đại Pháp. Tôi có được tất cả các bài giảng của Sư phụ, gồm cả các bài giảng mới nhất. Mỗi ngày, tôi đều học Pháp và luyện công. Khi rảnh tôi nói cho các tù nhân mới biết sự thật về Đại Pháp và thuyết phục họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Có lần tôi nói đùa với một học viên vừa mới bị chuyển đến nhà tù: “Anh chỉ tu luyện khi rảnh. Còn tù nhân bị giam giữ lâu năm như tôi thì lúc nào cũng tu luyện.”

Thường thì tôi không tham gia các hoạt động do nhà tù tổ chức. Nhưng hiện nay tôi mong muốn được tham dự những lễ kỷ niệm này. Càng có nhiều người càng tốt. Đó là cơ hội để tôi hô lớn: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.”

Một ngày kia tôi gọi điện thoại để đưa tên những người đã thoái Đảng cho các học viên bên ngoài nhà tù. Thường thì tôi giấu chiếc điện thoại trong một cái lỗ trên tường của chuồng nuôi lợn. Ngày hôm đó cai tù nhìn thấy tôi từ xa và đã bước về phía tôi. Tôi đã nhờ một người đàn ông cùng quê với tôi đang phụ trách chỗ đó đứng che cho tôi. Anh bảo tôi đừng manh động và bước đến chào hỏi cai tù.

Người cai tù hỏi anh ấy xem có bao nhiêu tù nhân trong đội của anh, và anh đã trả lời là 11 người. Lính canh muốn đếm số tù nhân và thấy có đủ 11 tù nhân. Sau đó anh ta đã kiểm tra khu vực để tìm ra người tù nhân dư mà anh ta đã nhìn thấy.

Tôi đang ngồi ở dãy chuồng lợn cuối cùng và bắt đầu phát chính niệm. Tôi nghe tiếng bước chân của anh ta đang tiến đến. Tôi phát ra một niệm thật mạnh: “Đừng tiến đến.” Anh ta đã dừng lại và lẩm bẩm: “Anh ta đã đi đâu rồi nhỉ?“ Sau đó anh ta đã quay lại và bỏ đi. Nếu anh ta bước thêm hai bước nữa, anh ta hẳn đã nhìn thấy tôi ngồi trong góc. Nếu không có Sư phụ bảo hộ thì tôi đã bị bắt.

Người đàn ông cùng quê với tôi hỏi tôi đã trốn ở đâu và tôi đã kể cho anh nghe mọi chuyện, và nói: “Tôi không để anh ta trông thấy tôi, sao anh ta có thể trông thấy được?” Anh ấy giơ ngón tay cái lên và nói: “Pháp Luân Đại Pháp thật sự thần kỳ.”

Uy lực của Đại Pháp bảo hộ các học viên

Ở trong tù, tôi thường mang sách cho các học viên muốn học Pháp. Vào một mùa đông nọ, lúc đó vào khoảng sáu giờ sáng nhưng trời vẫn tối. Tôi đi đưa sách cho một học viên. Đi được nửa đường, tôi đã đụng phải đội trưởng lính canh tù. Tôi bỏ chạy và anh ta đã đuổi theo tôi. Sau đó, tôi trốn trong buồng giam của một học viên.

Anh ta dừng không đuổi theo tôi và quyết định chờ ở lối ra bên ngoài các buồng giam. Có lẽ anh ta không biết tôi đang trốn trong buồng nào và nghĩ cách tốt nhất nên chờ tôi ở lối ra duy nhất.

Tôi kể cho vị học viên nghe chuyện gì đã xảy ra và đưa cho anh thứ anh muốn. Tuy nhiên anh sợ người lính canh sẽ tìm ra tôi và gây rắc rối cho anh. Tôi phải quay lại buồng giam của mình, vì thế tôi đã đi về hướng ngược lại. Lính canh trông thấy tôi và nhanh chóng đuổi theo. Tôi chạy về hướng khu nhà ăn và nhờ một số người cùng quê tìm cho một chiếc xe dùng để chở các xuất ăn và tôi đã ngồi vào ghế lái. Tôi lái xe đến buồng giam của mình và nhảy ra. Người lính canh kia vẫn kiên nhẫn đứng chờ tôi ở lối trở lại buồng giam.

Ngay khi về lại được buồng giam của mình, tôi đi một vòng chào mọi người để họ không nghi ngờ việc tôi đã rời khỏi buồng. Sau đó, đội trưởng lính canh đến buồng giam của tôi và muốn kiểm tra xem mọi người có đang có mặt đầy đủ ở đó không và tôi đang ở đâu. Tôi giả vờ ngủ, vì thế anh ta ngừng tìm kiếm và bỏ đi, miệng lầm bầm: “Lạ thật. Chuyện gì đang diễn ra vậy?”

Miễn là chúng ta có tín tâm, Sư phụ sẽ luôn dõi theo và bảo vệ chúng ta. Như Sư phụ đã giảng:

“Nếu dốc lòng quyết tâm, khó khăn nào cũng không ngăn được, [thì] tôi nói rằng, [nó sẽ] không thành vấn đề.” (Chuyển Pháp Luân)

(Bài viết nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/17/365021.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/2/170631.html

Đăng ngày 25-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share