Bài viết của một học viên ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-5-2018] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994 và đã vô cùng may mắn được hai lần tham dự lớp học của Sư phụ vào thời gian đó. Sự thần kỳ của Đại Pháp đã thay đổi thái độ của tôi từ không tin sang bán tin và cuối cùng hoàn toàn tín tâm vào Đại Pháp. Suốt 24 năm qua, trải nghiệm của tôi đã chứng minh cho sự vĩ đại và cao cả của Đại Pháp.
Qua quãng thời gian dài này, tôi cũng nếm trải nhiều dạng cực hình khi bị bắt giữ và cầm tù trái phép bởi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bị đưa tới trại lao động cưỡng bức và bị mất việc chỉ vì tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sự tàn bạo của cuộc bức hại đã làm gia đình tôi tan nát. Tất cả những đau khổ mà tôi phải gánh chịu này đều là do Giang Trạch Dân, cựu lãnh đạo Đảng Cộng sản Trung Quốc và bè phái của ông ta gây ra.
Mặc dù gian khổ, nụ cười của Sư tôn luôn trong tâm trí tôi, và điều này đã khích lệ tôi tiếp tục hành trình tu luyện. Tôi muốn viết ra những trải nghiệm khó quên này như một cách để hồi tưởng lại những khoảnh khắc quí giá đó.
Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi rất yếu. Tôi bị rất nhiều bệnh như là thấp khớp, gút, viêm dây thần kinh, thoái hóa đốt sổng cổ tử cung, viêm dây chằng, loãng xương, loạn nhịp tim, đau thắt lưng mãn tính, trĩ…
Chỉ số thấp khớp trong xét nghiệm máu của tôi là 1250 (chỉ số bình thường là thấp hơn 500). Bác sỹ nói với tôi rằng, tôi sẽ bị tàn tật trong vòng 6 tháng tới.
Khớp của tôi quá đau đến nỗi tôi không thể ngủ được cho tới tận 3, 4 giờ sáng. Thuốc không có tác dụng. Viêm dây chằng và viêm thắt lưng mãn tính rất nặng, tôi không thể cúi người xuống. Nếu tôi phải lấy một tấm bảng nhỏ, trưởng phòng sẽ bảo một người khác làm hộ tôi.
Tôi là một bệnh nhân hàng tuần ở bệnh viện. Tôi từng tới khám bác sỹ chuyên khoa ở bệnh viện xương Thiên Tân. Bạn đồng nghiệp đi cùng tôi nói rằng, “Sao mà xương của bạn như tổ ong vậy?” Cơn đau dai dẳng và khó chịu.
Gặp Sư phụ khí công nổi tiếng
Năm 1994, tôi tới gặp một người bạn khi nhà anh đang có khách. Người khách nói rằng: “Trung Quốc có một Sư phụ khí công nổi tiếng!” Miêu tả của anh ấy về Sư phụ khí công đã cuốn hút tôi. Đây chính là bậc Sư phụ mà tôi đang tìm kiếm. Rất hứng khởi, tôi nói rằng tôi cũng muốn học! Người khách nói: “Được thôi, để tôi đăng ký cho bạn một suất ở khóa học.”
Chúng tôi đi tàu suốt đêm để tới lớp học. Sáng hôm sau, tôi chợt nhận ra rằng các khớp của tôi không đau chút nào, mặc dù tôi làm việc cả ngày hôm trước và sau đó đã ngồi ghế cứng trên tàu suốt đêm. Sự thật là tất cả các đau đớn trên cơ thể tôi đã biến mất. Cơ thể tôi nhẹ nhàng. Một cảm giác rất thoải mái.
Bạn tôi nói: “Sư phụ đang chăm sóc bạn!” Tôi nhìn anh ấy. “Không lẽ nào!” Tôi nghĩ. Nhưng điều này là chân thật, và tôi chưa bao giờ trải nghiệm điều gì như vậy trước đây cả. Tôi thực sự không hiểu sao lại như vậy.
Những ngày không thể quên
Lớp học được tổ chức ở hội trường đại học Cát Lâm. Tôi tham dự lớp học cùng với khoảng 2 nghìn người, và cũng có lớp học vào buổi tối. Tôi vẫn nhớ rằng có nhiều lớp khí công khác cũng được tổ chức ở đó bởi các trung tâm khí công khác. Pháp Luân Công thu phí thấp nhất; học viên mới trả 50 tệ cho 10 buổi học, và cựu học viên trả 25 tệ. Tôi mang theo nhiều tiền nhưng chỉ phải dùng đến một ít.
Hôm khóa học bắt đầu, nhiều người ngồi đợi bên ngoài sân. Đối diện của sân là hàng rào thép. Tôi dựa vào hàng rào quan sát các học viên dạy mọi người cách ngồi thiền định. Cánh tay họ di chuyển rất đẹp mắt! Tôi cũng muốn học.
Vào thời điểm đó, vài người hô lên: “Sư phụ đang tới!” Đầu tôi quay cuồng và mọi thứ xung quanh tôi cũng quay cuồng. Tôi cảm thấy như đang ngã xuống, vì vậy tôi phải dựa vào hàng rào phía sau. Đó là một khoảnh khắc không thể quên! Tôi nhìn lên và thấy những đám mây xoay ngược chiều kim đồng hồ. Bầu trời dường như cũng xoay. Nó giống như tôi vừa tỉnh dậy từ giấc mơ, không biết trải nghiệm này là gì. Tôi cảm thấy tôi đang ở phía bên phải của bầu trời, nhưng tôi không nhớ điều gì đã diễn ra. Điều duy nhất tôi nhớ là nơi này đã làm gì đó với mình.
Tôi tự nhủ, có điều gì đó rất lớn sắp xảy ra. Có thể là động đất! Tôi đi tới chỗ người bạn đi cùng mình và nói “Không ổn! Sắp có động đất!” Anh ấy cười và nói: “Bụng tôi đang xoay chuyển.” Ý anh là Sự phụ đã tới và Pháp Luân đang quay. Dường như là tôi hiểu, nhưng không phải. Tới tận nhiều năm sau tôi mới hiểu khi Sư phụ tới, cả vũ trụ đều chấn động. Cảnh tượng mà tôi vừa miêu tả là chân thật. Bây giờ hồi tưởng lại, tôi vẫn nhớ rất rõ ràng.
Xe của Sư phụ đến. Tôi nhìn thấy Sư phụ bước xuống xe, Người trông phúc hậu, cao lớn và mạnh mẽ. Sư phụ từ bi và dễ gần. Sư phụ mỉm cười và bắt tay các học viên. Tôi đứng gần và giơ tay ra muốn bắt tay Người. Thật bất ngờ, Sư phụ tới và đưa tay cho tôi. Bàn tay Sư phụ mềm và ấm áp. Tôi tràn ngập niềm vui.
Tôi bước vào hội trường. Giây phút tôi ngồi xuống tôi cảm thấy một làn gió nhẹ, làm tôi rất thoải mái. Nó giống như cánh tay lớn đang vẫy phía trước tôi. Tôi tìm kiếm xung quanh xem nó từ đâu đến. Tôi nghĩ có lẽ là một chiếc quạt, nhưng lại không có chiếc quạt nào cả. Thời điểm đó tôi đang học thiết kế nội thất, vì vậy cách thiết kế chiếc quạt và nơi lắp đặt nó rất cuốn hút tôi. Bạn tôi hỏi tôi đang tìm gì vậy. Tôi nói: “Gió thổi từ đâu? Chiếc quạt được đặt ở đâu?” Anh ấy nói: “Đó là công của Sư phụ!” Là học viên mới, tôi nhìn anh với vẻ bối rối.
Sư phụ bắt đầu giảng Pháp. Bài giảng rất hay! Tôi hào hứng và cảm giác như mình được hồi sinh. Khi Sư phụ giảng về văn hóa tiền sử, nó giống như một tia sáng mở toang bầu trời. “À, thì ra là như vậy!” Tôi tự nhủ.
Trong khóa học, tôi hiểu rằng nhân loại đã trải qua nhiều đợt hủy diệt hết lần này đến lần khác, và chúng ta không phải là lô đầu tiên từng sống ở đây. Tôi thực sự bị cuốn hút khi Sư phụ giảng về nguyên lý của Đại Pháp là Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi cảm thấy tiếc nuối vì nghe những điều này quá muộn. Trước đây, tôi nghĩ rằng mình là người rất tốt, nhưng sau khóa học tôi nhận ra rằng mình không hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi đã hoàn toàn thấu hiểu những điều Sư phụ giảng trong khóa học.
Ngày hôm sau tôi có giấc mơ kỳ lạ. Nó không giống giấc mơ bởi vì nó giống như tôi nhìn mọi thứ với đôi mắt thật của mình.
Trong giấc mơ, bầu trời trong xanh, nhưng màu xanh không giống như trong thế giới con người. Nó trong suốt, giống như sáp nhỏ xuống từ cây nến đang cháy. Nhìn từ xa nó màu xanh vàng, rất đẹp.
Phía dưới bầu trời, những ngọn đồi xanh tươi che phủ bởi cây xanh. Những cái cây rất cao như là chạm tới bầu trời. Tôi ở đó, đứng trên đỉnh một ngọn đồi và vẽ một đường nối liền tất cả các đỉnh đồi lại. Tôi nghĩ, “Đồi nào cao nhất nhỉ?” Nhưng trước khi tôi có câu trả lời, giấc mơ đã trôi qua.
Tôi kể với một đệ tử Đại Pháp về giấc mơ. Anh ấy nói rằng tôi đã tiến vào một không gian khác. Tôi tự nhủ, “Thực sự là có không gian khác? Là thật sao?” Vâng mọi thứ trong giấc mơ rất thật! Trải nghiệm này tác động mạnh mẽ đến tôi.
Cũng hôm đó Sư phụ giảng về Thiên mục và tôi đã lập tức hiểu ra.
Khi Sư phụ dạy chúng tôi các bài công pháp, tôi cảm thấy Pháp Luân đang xoay chuyển giữa 2 cánh tay.
Vào ngày thứ ba, Sư phụ tịnh hóa thân thể các học viên bằng cách bảo chúng tôi giậm chân trái và sau đó là chân phải theo hướng dẫn của Người. Sư phụ nói: “Khi tôi nói ‘giậm’, chư vị bắt đầu.” Lúc đó, tâm trí tôi hồi tưởng lại điều Sư phụ nói, vì vậy tôi nghĩ Người đã nói giậm. “Giậm” tôi tiến lên phía trước. Vài người làm theo tôi. Sư phụ kiên nhẫn nói, “Tốt. Làm lại nào. Khi tôi nói ‘giậm’, sau đó chư vị bắt đầu.” Tôi nhận ra rằng quá trình chưa bắt đầu. Giọng nói Sư phụ và sự từ bi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tôi.
Ngay sau bài học thứ ba kết thúc, việc ăn uống của tôi đã được cải thiện. Tôi hiếm khi có thể ăn hết nửa bát cháo trước đây, và bây giờ tôi có thể ăn 2 cái bánh, một bát cháo lớn, cùng với ba cái bánh bao. Tôi tràn đầy năng lượng!
Một ông lão ngồi phía trước tôi. Ông bị liệt nửa người. Một người phải đi cùng ông mỗi ngày tới lớp học.
Một hôm sau buổi học, ông đang ngồi phía trước. Sư phụ tới và nhẹ nhàng bảo ông: “Ông có thể đứng lên.” Ông lão đã dùng tay đẩy người và đứng lên. Sư phụ nói: “Ông có thể bước vài bước.” Ông bắt đầu bước chậm rãi và sau đó nhanh hơn và nhanh hơn. Cuối cùng ông đi được một vòng vững chắc. Mọi người quan sát ngạc nhiên. “Tuyệt vời!” Mọi người hào hứng vỗ tay! Tôi không thể tin vào điều mình được chứng kiến.
Sự thần kỳ của Đại Pháp vượt quá hiểu biết của loài người. Vì vậy chỉ khi học Đại Pháp người ta mới hiểu được. Tôi dần dần hiểu ra rằng những vật chất vi quan trong công có thể dễ dàng biến đổi những phân tử ở bề mặt.
Một ngày sau lớp học, tôi rời giảng đường muộn. Sư phụ đi qua và có ba hay bốn học viên vây quanh Người. Một học viên muốn xin chữ ký của Sư phụ vào cuốn Pháp Luân Công. Sư phụ viết một bài thơ lên cuốn sách và sau này được xuất bản trong cuốn Hồng Ngâm. Tôi theo học viên và cũng muốn xin chữ ký của Sư phụ. Sư phụ ký vào vở của tôi. Sau này tôi hiểu ra rằng tôi không nên làm thế. Nhưng Sư phụ từ bi đã thấu hiểu được nguyện vọng của tôi và Người đã ký.
Dần dần, tôi đã hiểu được ý nghĩa của bài giảng, tôi hiểu rằng mục đích của nhân loại là để quay về chân ngã của mình. Mỗi lần nghe giảng, nước mắt tôi dàn dụa, lăn xuống má, giống như những hạt từ sợi chỉ bục. Có khi, nước mắt rơi vì tôi xúc động và có khi nước mắt tự nhiên rơi.
Vào ngày cuối cùng của lớp học, Sư phụ chuẩn bị trả lời câu hỏi. Tôi mang một tờ giấy và chiếc bút. Tôi muốn hỏi Sư phụ điều gì gây ra khó nạn lớn nhất. Nhưng tôi đổi ý. Khó nạn chỉ là khó nạn. Đừng hỏi. Hãy tự giải quyết nó, tôi tự nhủ.
Bỗng nhiên, Sư phụ chuyển chủ đề và nói: “Điều gì gây ra khó nạn lớn nhất?” Sư phụ giảng chi tiết và giải thích cặn kẽ, cứ như thể Người đang nói cho tôi nghe vậy. Tôi nghĩ: “Sư phụ trả lời câu hỏi của mình à?” Sau này tôi hiểu Sư phụ biết chính xác tất cả những gì chúng ta đang nghĩ.
Khi lớp học kết thúc, Sư phụ dặn đi dặn lại các học viên: “Chư vị nhất định phải tu luyện thiết thực.” Có rất nhiều điều Sư phụ giảng. Cuối cùng, tôi miễn cưỡng bước ra khỏi lớp học.
Từ đó, thế giới quan của tôi thay đổi. Ở thời điểm nó, tôi không nghĩ mình hoàn toàn thấu hiểu Pháp. Tôi nói với một học viên: “Hãy theo Sư phụ! Tôi vẫn muốn học!” Anh ấy nói: “Sư phụ sẽ sớm tới quê bạn. Hãy chờ đợi.” Nhưng tôi không muốn đợi. Tôi nói: “Tôi phải học khóa học một lần nữa!” Sau này tôi hiểu rằng đây là nguyện vọng chân chính của mình. Thật vậy, ước nguyện thành sự thật và tôi đã tham dự khóa học một lần nữa.
Những thần kỳ xảy ra trong khóa học Đại Liên
Hai tháng sau, tôi tham dự khóa học ở Đại Liên. Ngồi phía trước tôi là một bé gái khoảng 4, 5 tuổi đi cùng với cha mẹ. Bé ngủ khi Sư phụ giảng bài. Sau đó tôi nhìn thấy một quả cầu nhỏ, giống viên ngọc saphia, bay ra từ phía Sư phụ. Nó tỏa sáng, xoay tròn và đường kính khoảng 4 inch. Khi nó tới đầu cô bé, nó dừng lại. Nó bay vào đầu cô bé. Sau đó nó bay ra. Nó cứ ra vào như thế 3 lần, sau đó bay trở lại bục giảng nơi Sư phụ đứng. Tôi nhìn thấy mọi thứ bằng mắt! Đó chính là Pháp Luân tịnh hóa cơ thể cô bé.
Điều thần kỳ khác trong vài ngày liên tiếp, trước khi bài giảng bắt đầu trời như là sắp mưa nhưng lại không mưa. Khi lớp học kết thúc, chúng tôi thấy sân đầy nước, nghĩa là trời đã mưa. Không ai trong chúng tôi bị mưa ướt. Sư phụ từ bi đã bảo vệ chúng tôi.
Một hôm, chúng tôi nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài. Sư phụ bảo một người đi xem nó từ đâu. Sau đó tiếng còi xe tiếp tục. Nó rất lớn. Lúc này, tôi thấy Sư phụ di chuyển cánh tay xuống nhẹ nhàng và tiếng còi đã tắt. Thật tuyệt vời! Không có bất kỳ tiếng còi nào nữa. Đúng như Sư phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân:
“Người ngồi chỗ kia, không động tay không động chân, mà có thể làm những điều mà mọi người dùng hết cả tay lẫn chân cũng không làm được;”
Trong suốt khóa học, tôi cảm thấy rằng Sư phụ đang giảng cho chúng sinh ở các tầng khác nhau nghe. Đôi khi tôi có thể thấy họ, nhưng đôi khi tôi không thể thấy. Khi Sư phụ giảng về huyền quan thiết vị, tôi hiểu rằng bất kể cơ chế nào cũng có thể được hình thành nhờ tu luyện. Tôi cũng hiểu sâu hơn về chu thiên và các nguyên lý Đại Pháp khác. Càng ngày tôi càng nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện. Tôi càng hiểu nhiều, tôi càng tân quí Đại Pháp.
Từ đó, tôi đọc Pháp Luân Công hàng ngày. Tôi mang theo cuốn sách mọi nơi. Tôi đọc nhiều lần. Tôi cũng viết lại và dính lên tường, như một cách để ghi nhớ. Tôi đặc biệt thích thiền định. Tâm trí và cơ thể tôi trải qua những biến đổi to lớn.
Các đồng nghiệp kinh ngạc trước sự thay đổi của tôi
Khi tôi trở lại sau khóa học, tôi trông hồng hào và tràn đầy năng lượng. Nó giống như tôi đã tái sinh. Các đồng nghiệp ngơ ngác khi nhìn thấy tôi.
Một lần, mọi người phân phát gạo ở phòng tôi. Mỗi bao gạo nặng hơn 100 kg. Nó nặng đến mức mà một người đồng nghiệp trẻ cũng phải rất vất vả để bê được nó. Tôi tình nguyện giúp cậu ấy. Người quản lý của tôi ngạc nhiên hỏi: “Chị có thể bê sao?” Ông ấy sốc bởi vì trước đó tôi thậm chí không thể nâng được một vật nhẹ. Tôi nói: “Chắc rồi. Cậu ấy sẽ mất nhiều thời gian để bê tất cả các bao gạo.” Tôi đã bê 3 lần để giúp cậu ấy.
Điều này nhanh chóng lan truyền ra ngoài phòng tôi. Nhanh chóng mọi người đều biết về sức khỏe mới của tôi. Sau đó nhiều đồng nghiệp, cả các quản lý từ các phòng khác, tới và muốn học Pháp Luân Công. Thời điểm đó, hơn một nửa mọi người trong công ty của tôi đã học Pháp Luân Công. Có người nhìn thấy Pháp Luân, có người nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ ở không gian khác, có người nhập tĩnh khi họ ngồi thiền. Có người khỏi bệnh nhanh chóng.
Chúng tôi có một buổi họp chi bộ và vị bí thư nói đùa rằng: “Chúng ta họp Pháp Luân Công?” Một nửa số nhân viên là học viên Pháp Luân Công và mỗi người mang phù hiệu Pháp Luân ở trên ngực của họ!
Thời điểm đó, tôi trông trẻ hơn tôi trong ảnh 10 năm trước. Tôi không phải đi khám. Một ngày, một đồng tu kể với tôi rằng bác sỹ thường khám cho tôi đã hỏi liệu tôi đã chết chưa bởi vì lâu rồi ông không gặp tôi. Đồng nghiệp nói với bác sỹ: “Từ khi cô ấy bắt đầu học Pháp Luân Công, sức khỏe của cô ấy đã cải tiến rõ rệt! Cô ấy có thể vác được một bao tải gạo nặng!” Bác sỹ đã bị sốc.
Khi tôi đo lường bản thân mình theo tiêu chuẩn của Pháp, tôi thấy mình còn nhiều khiếm khuyết. Ví dụ, tôi thường lấy băng keo từ chỗ làm, không trả sách đã mượn. Tôi tính tổng giá trị tất cả tôi đã lấy trong những năm qua và mua lại cho công ty. Không ai biết điều này. Tôi trả lại nhiều sách và tạp chí mà đã không còn trên thị trường. Tôi thích sách, nhưng chúng không phải của tôi vì vậy tôi trả lại chúng. Sau khi tu luyện, tôi được tin tưởng mua hàng cho phòng tôi. Tôi bảo các nhà cung cấp hãy đưa tôi báo giá đúng giá của sản phẩm.
Khi tôi học Pháp sâu hơn, tôi hoàn toàn tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp. Một lần phòng tôi chuẩn bị làm bảo hiểm y tế, tôi hỏi chị kế toán: “Công ty sẽ tốn tiền để trả bảo hiểm y tế à?” Cô ấy trả lời: “Vâng, chúng tôi đang chuẩn bị tiền, một số trả cho cá nhân, một số trả cho chính phủ. Nếu chị không chi trả, nó sẽ ở trong tài khoản và là lương hưu sau này.” Tôi hỏi nó là tự nguyện à. Cô ấy trả lời là đúng vậy. Vì vậy tôi nói: “Tôi không cần bảo hiểm y tế, tôi có thể giúp đơn vị và chính phủ tiết kiệm tiền.” Cô ấy nói: “Chị có đảm bảo rằng mình không bị bệnh suốt đời không?” Tôi nói: “Chắc chắn! Từ nay tôi sẽ không bị bệnh!“
Những tháng sau đó, tôi trải qua tiêu nghiệp vài lần, và có lần tôi trải qua biểu hiện như bệnh thấp khớp. Khi nó xuất hiện, hình ảnh Sư phụ trong bài giảng xuất hiện trong tâm tôi. Tôi tín tâm vào Sư phụ. Vì vậy những khổ nạn qua đi nhanh chóng. Tuy nhiên tâm lý sợ nước lạnh của tôi vẫn còn. Khi tôi chạm vào nước lạnh, tay tôi tự động rụt lại. Tôi muốn loại bỏ chấp trước này từ gốc rễ. Vì vậy tôi mở vòi nước chỉ để nước lạnh phụt vào tay tới khi tôi không còn sợ nữa.
Chứng thực Pháp trong tù
Sau ngày 20 tháng 7 năm 1999, bởi vì tôi kiên trì tu luyện, tôi bị bắt giữ trái phép và đưa tới trại giam. Một ngày tôi phát hiện cơ thể mình có mùi. Tôi nghĩ mình đã giẫm phải phân, nhưng không phải. Khi tôi cởi bỏ áo khoác ban đêm, tôi thấy mùi từ một viết thương hở rộng trên vai. Nó đặc mủ xanh, sưng và đỏ.
Khi những lính canh nhìn thấy, họ sợ hãi và bảo rằng tôi đã bị nhiễm trùng. Họ không muốn tôi chết trong trại giam, họ bảo chị gái tôi đưa tôi tới bệnh viện. Tôi từ chối. Người lính canh nói: “Nếu cô không đi, làm sao cô khỏi được?” Tôi nói tôi có thể tự bình phục, nó chưa đến một tuần. Anh ta nói: “Nếu cô hồi phục được mà không cần tới bệnh viện, tôi cũng sẽ học Pháp Luân Công.” Chúng tôi thống nhất như vậy.
5 ngày sau, một lớp vảy dày từ 5 tới 6 mm xuất hiện trên vết thương. Vào ban đêm, lớp vảy bong ra. Chưa đầy 1 tuần, tôi đã hoàn toàn bình phục! Tôi nhắc người lính canh về lời hứa. Anh ấy nói rằng khi anh ấy trở về nhà ở Bắc Kinh, anh ấy nhất định tìm tôi.
Có một sự việc nữa tôi muốn chia sẻ. Nó xảy ra trong trại lao động cưỡng bức. Tôi bị tiêu chảy kéo dài một tuần. Tôi đi vệ sinh hơn 50 lần một ngày. Tôi trở nên gầy gò và nằm bệt giường.
Một đêm, tôi mơ hồ như mình đang ngủ trong không gian khác. Sau đó, 2 viên thuốc được đặt lên gối của tôi. Một ý nghĩ xuất hiện trong tâm trí bảo tôi hãy uống thuốc và tôi có thể sống; nếu không tôi sẽ chết. Tôi quyết không uống thuốc khi tôi nhớ rằng một đệ tử Đại Pháp, tôi phải nghe lời Sư phụ.
Tôi tỉnh dậy vào ngày hôm sau và hoàn toàn bình phục. Tôi có thể ngồi dậy, ăn và đầu tôi nhẹ nhàng. Sau đó tôi hiểu ra rằng chính niệm có thể chiến thắng mọi tà ác!
Bị bức hại trong tù suốt 15 năm, tôi trải qua tất cả các cực hình, như là bị sốc điện bằng dùi cui, bỏ trên ghế băng, đánh đập, không cho ngủ, ngồi trên ghế tra tấn, giam trong phòng biệt giam…Nhưng nhờ sự bảo hộ của Đại Pháp và nhớ lại lời dạy của Sư phụ, tôi có thể sống sót qua tất cả khổ nạn đó.
Từ tận đáy lòng mình, tôi muốn nói với Sư phụ: “Sư phụ, con cảm tạ Người!”
(Bài viết hưởng ứng “Kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới” 2018 trên Minh Huệ Net)
Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/13/365149.html
Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/27/170553.html
Đăng ngày 25-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.