Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Hàn Quốc

[MINH HUỆ 11-05-2018] Trước tiên, xin cho phép tôi được chào mừng ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới lần thứ 19, bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của tôi đối với ân điển của Sư phụ đã cho tôi có được cơ hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình thông qua trang web Minh Huệ.

Làm hạng mục Minh Huệ, tự học tiếng Trung

Tôi đắc Pháp thông qua anh trai của mình vào tháng 10 năm 2000, trước sinh nhật lần thứ 18 của tôi. Đầu năm 2004, tình cờ tôi có cơ hội được tham gia làm công việc xem và sửa lại các bài viết của trang web Minh Huệ – tiếng Hàn.

Lúc mới bắt đầu, thật không dễ để tôi có thể hiểu được các bài viết được dịch từ tiếng Trung. Tôi phải so sánh các bài viết này giữa bản gốc tiếng Trung với bản dịch tiếng Hàn Quốc, đối chiếu từng từ, thường xuyên phải tra từ điển.

Bằng cách này tôi đã học được rất nhiều từ tiếng Trung. Dần dần từng chút một, tôi bắt đầu học được cách dịch các bài viết bằng tiếng Trung. Khoảng một tháng sau, tôi phát hiện mình có thể dịch được một số bài viết đơn giản. Thế là tôi liền luyện tập dịch một số bài viết ngắn có các câu đơn giản.

Tuy vậy vốn tiếng Trung của tôi vẫn còn ít ỏi, ảnh hưởng đến việc dịch của tôi. Một vài năm sau, vì tò mò, tôi bắt đầu lật xem cuốn Chuyển Pháp Luân tiếng Trung. Thời điểm đó, tôi có một số sách tiếng Trung ở nhà, nhưng chưa bao giờ dám đọc chúng, đến cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến việc đọc và hiểu được tiếng Trung.

Thật không ngờ, tôi phát hiện ra mình có thể hiểu được một nửa hàm nghĩa cuốn Chuyển Pháp Luân tiếng Trung. Thế là trong tâm tôi liền nảy ra ý tưởng mình nên học Chuyển Pháp Luân cẩn thận bằng tiếng Trung. Nhưng do không biết cách phát âm tiếng Trung nên không dám thử.

Tôi nghĩ thầm: “Quyển sách dày như thế này, đến khi nào mình mới có thể đọc hết được đây? Mình có thể học Pháp bằng tiếng Hàn Quốc cũng như nhau mà, thế cũng đủ tốt rồi.” Sau này, tôi lại lật xem cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi ngạc nhiên phát hiện ra mình có thể nhận biết được nhiều từ tiếng Trung hơn so với trước đây. Tôi nghĩ: “Nếu không học tiếng Trung bây giờ thì thật là đáng tiếc vì mình đã biết rất nhiều từ tiếng Trung.” Cuối cùng, với sự thôi thúc mạnh mẽ, tôi đã quyết định học Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Trung.

Lúc bắt đầu, tôi có phần bối rối vì không biết phải bắt đầu từ đâu. Ở thị trấn nhỏ của tôi, không có các lớp học tiếng Trung. Ngay cả nếu có, tôi cũng không có khả năng chi trả học phí. Tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp duy nhất trong khu vực này và không có học viên người Trung Quốc nào ở đây.

Thế là tôi quyết định bỏ qua học phát âm, trước hết học cách dùng mắt để nhận biết các ký tự tiếng Trung, có thể hiểu được nội hàm ý nghĩa của từ là được rồi. Tôi cảm thấy như thế, đối với tôi mà nói cũng là vô cùng vinh hạnh, cảm ân và hạnh phúc.

Tôi đã bắt đầu chép sách “Chuyển Pháp Luân” bằng tiếng Trung như thế.

Chép sách Chuyển Pháp Luân

Khi tôi chép sách Chuyển Pháp Luân phiên bản tiếng Trung, tôi đối chiếu từng chữ từng chữ với bản tiếng Hàn. Ban đầu, viết một chữ tiếng Trung hoàn chỉnh cũng không viết nổi, phải sửa đi sửa lại nhiều lần mới có thể viết xong một chữ.

Tôi mua một quyển từ điển, dày 6-7 cm để tra các chữ và cụm từ tiếng Trung. Qua thời gian, tôi có thể tra các từ nhanh hơn. Thỉnh thoảng tôi chỉ cần lật qua một vài trang hoặc mở từ điển đúng trang có từ tôi đang tìm kiếm. Tôi biết rằng Sư phụ đang giúp tôi.

Ảnh chụp các đoạn Pháp trong Chuyển Pháp Luân mà tôi đã sao chép.

Quá trình chép sách Chuyển Pháp Luân cũng là một quá trình đề cao tâm tính. Ví dụ, đầu tiên, cổ tay tôi bị đau vì tập viết và các khớp của tôi cứng lại vì tôi quá tập trung dùng lực cầm bút quá chặt.

Cứ như vậy, bất cứ khi nào tôi ở nhà, tôi lại kiên trì chép sách Chuyển Pháp Luân. Tra từ điển lấn sang thời gian tập viết.

Tình cờ tôi biết được có các loại từ điển điện tử và tôi đã mua một bộ từ điển. Rốt cuộc đó là một bộ từ điển rất phổ biến và nhờ có sự an bài của Sư phụ, bộ từ điển đó phù hợp nhất với tôi. Ngoài ra nó có thể phát âm các từ. Vì tò mò, tôi đã nghe phát âm và cố gắng bắt chước theo.

Khi tôi sắp chép xong cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi đột nhiên nhận ra rằng: “Chẳng phải là thiếu sót nếu chỉ dùng mắt nhận biết chữ mà không đọc lớn tiếng sao?” Thế là tôi quyết định học phát âm tiếng Trung và tôi bắt đầu thực hiện việc này sau khi tôi chép xong toàn bộ cuốn sách lần thứ nhất.

Đọc Pháp bằng tiếng Trung

Lúc mới bắt đầu, tôi có tâm sợ sệt đặc biệt mạnh. Không có giáo viên tiếng Trung, tôi có thể học từ ai đây?

Tôi nghĩ đến những học viên người Trung Quốc mà tôi đã biết. Nhưng tôi e rằng việc này có thể chiếm dụng quá nhiều thời gian của họ, do đó tôi quyết định tự học.

Khi tôi vẫn còn đang lúng túng, một niệm đầu chợt đến: “Đúng rồi, trước nay tôi đã có giáo viên dạy tiếng Trung rồi, Sư tôn chính là giáo viên dạy tiếng Trung của tôi!” Sau khi nghĩ như vậy, tôi liền có dũng khí trở lại. Tôi nghĩ, bất luận là giáo viên dạy tiếng Trung giỏi cỡ nào cũng không sánh được với Sư phụ, có Sư phụ dạy cho tôi, chẳng lẽ còn sai được sao?

Khi tôi học phát âm tiếng Trung, tôi bắt đầu đọc lớn tiếng Chuyển Pháp Luân. Tôi đã học được ý nghĩa của các từ tiếng Trung thông qua chép sách. Tôi cũng mua một vài cuốn sổ tay, viết xuống từng chữ mà tôi không biết và đọc từng ký tự một cách chậm rãi. Tôi cũng viết lại những trang mà các ký tự này xuất hiện trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Sử dụng từ điển điện tử, tôi đã học được định nghĩa cũng như cách phát âm các ký tự. Tôi bắt đầu với rất nhiều từ mới và chúng lấp đầy các trang sổ tay của tôi.

Nhưng tôi không ép mình ghi nhớ những từ cụ thể. Một cách tùy kỳ tự nhiên, tôi cố gắng nhớ cách phát âm của những từ mà tôi có thể nhớ và bỏ qua những từ không thể nhớ.

Tôi cảm thấy rằng tôi không phải đang học tiếng Trung, mà chính là tôi đang học Pháp.

Khi tôi bắt đầu học các ký tự tiếng Trung giản thể, các từ mới được ghi lại trong cuốn sổ tay đầu tiên của tôi

Một số từ tôi phải tra hàng chục lần, và tôi vẫn sẽ phát âm sai. Nhưng tôi không bỏ cuộc cho đến khi tôi thuộc chúng. Một ngày khi tôi đang tra một từ, đột nhiên nó chạy nhanh xuyên thấu cơ thể tôi. Nó giống như một chấn động lớn đánh mạnh vào tâm trí tôi, mặc dù tôi không thấy đau.

Tôi cảm thấy tâm trí mình rõ ràng. Sau đó từ đó bắt đầu lan rộng bên trong cơ thể tôi, giống như sóng năng lượng. Vào lúc đó, tôi biết rằng tôi đã hiểu được từ này và có thể nhận ra nó nếu tôi thấy nó lần nữa. Hóa ra tôi đã đúng khi tôi thấy nó lần sau đó.

Một số từ tôi viết trong cuốn sổ tay của mình dường như nằm cách ly ở sau một vùng nào đó trong đầu tôi khiến tôi không thể nhớ chúng sau nhiều lẫn nỗ lực. Vào lúc tôi có thể tiêu trừ gián cách đó, tôi đã có thể nhớ chúng.

Ghi chú khi tôi bắt đầu học các ký tự Trung Quốc phồn thể; chỉ những từ khoanh tròn là từ mới. Tôi không còn cần những sổ tay ghi chép này vào thời điểm đó nữa.

Một đêm, tôi mơ thấy mình nói tiếng Trung lưu loát, phát âm cũng vô cùng chuẩn xác. Sau đó tôi lại mơ hệt như vậy. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đang điểm hóa rằng tôi đã từng là người Trung Quốc ở một trong những tiền kiếp của tôi.

Do vậy, tôi thầm nghĩ, tôi đã không “chỉ là người bắt đầu” học tiếng Trung. Với thang điểm kiến thức ngôn ngữ tiếng Trung từ 0 đến 100, tôi đã bắt đầu ở mức 100. Bất cứ điều gì chúng ta nói hoặc làm đều được ghi lại trong vũ trụ. Nếu tôi đã từng là người Trung Quốc trước đây, vậy thì tiếng Trung mà tôi nói sẽ vẫn tồn tại trong cảnh giới của tôi.

Bởi vì tôi đang là một người Hàn Quốc, khả năng tiếng Trung của tôi do đó đã bị khóa lại hoặc bị nén lại trong một không gian thâm sâu. Tôi tin chắc rằng Sư phụ đang nắm giữ ký ức về những kiếp trước của tôi.

Trong quá trình học tiếng Trung, Sư phụ sẽ khai mở những khả năng của tôi và thậm chí bù đắp cho những thiếu sót của tôi.

Sau khi tôi vượt qua sự lo lắng về cách phát âm tiếng Trung, tôi lại có những lo ngại khác về thời gian. Khi nào tôi sẽ có thể đọc thành tiếng hết toàn bộ cuốn Chuyển Pháp Luân? Để giữ tâm mình tĩnh lại, tôi lắng nghe chương trình phát thanh Minh Huệ trước khi đi ngủ.

Sau đó có một ngày tôi đã mơ thấy mình gặp một người trông hệt như tôi.

Anh ấy nói với tôi: “Tôi chính là anh”. Sau đó anh ấy bắt đầu nói chậm rãi bằng tiếng Trung. Tôi hỏi anh ấy rằng liệu anh ấy có thể nói nhanh hơn được không và anh ấy đã làm vậy. Anh ấy bắt đầu nói rất nhanh giống như tiếng chim hót líu lo.

Thấy tôi sốc, anh ấy nói chậm lại và bảo tôi: “Bây giờ đây là trình độ của anh.” Tôi cảm thấy anh ấy đang nói với tôi: “Anh mới ở trình độ bắt đầu. Tôi đang dạy anh dựa trên trình độ của anh. Anh không thể vội vàng.”

“Thời gian sẽ dạy bạn” giọng nói vang lên trong không trung. Sau đó anh ấy nói: “Mặc dù anh không thể thấy tôi, nhưng tôi luôn bên cạnh anh.”

Tôi hiểu rằng Sư phụ đang điểm hoá cho tôi buông bỏ chấp trước vào thời gian. Thuận theo thời gian chuyển dời, hết thảy mọi thứ tự nhiên sẽ được giải quyết. Không lâu sau đó, tôi có thể hiểu được từng chút một những gì Sư phụ giảng trong các video Chín bài giảng Pháp. Trong vài tháng, tôi đã đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên.

Trong thời gian đó, tôi cũng học viết chữ Trung Quốc phồn thể. Sau khi đọc qua Chuyển Pháp Luân, tôi đã có thể đọc trôi chảy hơn. Mặc dù phải mất nhiều thời gian, tôi tràn ngập niềm hạnh phúc và vui mừng.

Tôi đã từng sử dụng nhiều cuốn sổ tay để viết lại những chữ Trung Quốc mà tôi không biết. Bây giờ, tôi không còn cần đến chúng nữa.

Học thuộc Chuyển Pháp Luân

Trước đây, tôi đã từng cố gắng học thuộc Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Hàn Quốc nhưng tôi đã dừng lại trước khi học hết Bài giảng thứ nhất. Có một hôm, sau khi tôi thuộc Pháp vô cùng lưu loát, tôi vừa làm việc trên đồng vừa nhẩm Pháp.

Khi không có ai ở xung quanh, tôi lại nhẩm đọc lớn tiếng. Khi có người ở xung quanh, tôi đọc thầm trong đầu. Đột nhiên tôi không thể nhớ được những gì tôi đã thuộc. Lúc đó tôi cảm nhận thấy tinh thần thống khổ cực đại. Sắc mặt cũng rất khó coi, cảm giác đầu não giống như một tờ giấy trắng, tâm trí trống rỗng. Tôi cố gắng nhớ, một lát sau, tôi cảm giác thấy một bức tường ngăn cách bên trong tôi đã sụp đổ, cảm giác được chúng sinh ở bên kia đang gõ chiêng đánh trống giống như tổ chức ăn mừng.

Mặc dù, mắt không nhìn thấy nhưng cái cảm giác này nó rất sống động. Nước mắt chảy dài trên má tôi và tôi cảm thấy niềm hạnh phúc của những chúng sinh đó.

Khi đó, chỉ cảm thấy ngoài sự an nguy và hạnh phúc của chúng sinh ra, bất cứ thứ gì khác tôi đều không cần. Nó không còn quan trọng việc liệu tôi có nhục thể này hay liệu chúng sinh biết được về sự tồn tại của tôi hay không, điều duy nhất còn lại trong tôi là ý thức của tôi đã bảo vệ họ khỏi bị tổn hại.

Lúc đó, tôi tự hứa “vì chúng sinh, tôi nhất định phải học thuộc Pháp trở lại”, nước mắt không cầm được.

Ký ức đó phai nhạt dần cho tới khi tôi học thuộc Pháp bằng tiếng Trung. Tôi hối hận trước đây đã không kiên trì học thuộc Pháp bằng tiếng Hàn Quốc.

Tôi đã quên lời hứa của mình, nhưng Sư phụ thì không quên. Khi tôi có thể đọc Pháp bằng tiếng Trung, Sư phụ liền đả khai ký ức của tôi để tôi học thuộc Pháp lại lần nữa. Cảm giác cấp bách và mong muốn học thuộc Pháp, đã thôi thúc tôi bắt đầu học thuộc Pháp trở lại. Tuy nhiên, lúc đầu tôi đã không đặt ra yêu cầu nghiêm khắc cho bản thân mình.

Tôi nghĩ: “Tôi là người nước ngoài, không thể học thuộc Pháp giống như người Hoa được. Yêu cầu thấp một chút, học thuộc từng câu từng câu một, thế cũng tốt rồi. Như thế dễ dàng duy trì hơn“.

Nhưng tôi bị can nhiễu bởi suy nghĩ này và cảm thấy tôi đã tự hạ thấp tiêu chuẩn cho bản thân mình quá nhiều. Sau này tôi nhận ra rằng Pháp đặt ra những tiêu chuẩn giống nhau cho tất cả mọi người.

Tôi không nên khác biệt với các đồng tu Trung Quốc. Do vậy tôi bắt đầu học thuộc từng đoạn Pháp, sau đó tăng lên hai đoạn một, rồi ba đoạn một, cuối cùng đọc thuộc lòng cả xuôi và ngược.

Sư phụ dạy chúng ta:

“Niệm Phật hiệu thì người ta phải niệm một cách nhất tâm bất loạn, trong tâm không suy nghĩ gì cả, niệm đến mức các bộ phận khác trong đại não đều tê liệt, không còn biết gì nữa, một niệm thay vạn niệm; từng chữ từng chữ “A Di Đà Phật” đều có thể hiển hiện trước mắt.” (Trích Chuyển Pháp Luân)

Một buổi tối, tôi đang ngồi song bàn ở nhà, hai mắt nhắm, tâm trí thanh tĩnh, quyết định tập trung toàn bộ tinh lực vào việc học thuộc Pháp. Khi tâm trí của tôi tập trung vào từng chữ trong khi đọc thuộc, tôi có thể cảm thấy từng câu Pháp bắn thẳng vào thân thể mình, lan tỏa năng lượng khắp toàn thân và tỏa ra xung quanh.

Tôi nhận ra rằng chỉ còn lại ý niệm học Pháp và dường như cơ thể tôi biến mất. Đoạn Pháp tôi đang học thuộc biến thành màu vàng kim trước mắt tôi và có lúc trước mắt còn xuất hiện một phiến đá.

Mỗi ký tự Trung Quốc được khắc lên phiến đá trông như hiệu ứng 3D. Tôi càng tập trung học thuộc với tâm trí tĩnh lặng, mỗi nét trong mỗi ký tự Trung Quốc trên phiến đá dần chuyển sang màu vàng kim và chúng được đặt cạnh nhau một cách chính xác. Tất cả đều là từ Chuyển Pháp Luân.

Sau đó, khi tôi muốn nhìn thấy mặt sau của phiến đá, nó sẽ tự quay lại. Và ở mặt sau nó là Chuyển Pháp Luân bằng tiếng Hàn Quốc. Tôi lật mặt phiến đá để xem một vài lần.

Khi tôi muốn xem chi tiết hơn, nó liền lập tức biến mất. Tôi cảm thấy tiếc nuối, bất luận cố gắng như thế nào, rốt cuộc đều không nhìn thấy nữa. Thông qua trải nghiệm này, tôi càng thêm kiên định tín tâm học thuộc Pháp.

Một sáng sớm, tôi ngủ gật trong khi học thuộc Pháp. Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng sấm rền vang, giống như một trận động đất trên bầu trời. Tôi bị đánh thức vì sợ hãi. Nhưng tôi không thể cử động được hay mở được mắt ra.

Sau đó có tiếng nhạc mỹ diệu vang lên trên bầu trời, kéo dài trong vài giây. Sau khi tiếng nhạc dừng, tôi nghe thấy một giọng nói trang nghiêm rất rõ ràng. Giọng nói đó đọc bốn ký tự và tôi thậm chí có thể nhắc lại chúng. Khi tôi mở mắt nhắc lại chúng lần nữa, tôi đã không thể nói được bốn ký tự đó trong khi tôi có thể nhớ được nghĩa của nó một cách rõ ràng.

Đó là một cảnh báo nghiêm khắc rằng tôi không nên ngủ gật khi học thuộc Pháp. Tôi run rẩy vì sợ hãi và không thể mở mắt tới khi giọng nói trang nghiêm ấy biến mất. Tôi ngồi một lúc lâu với tâm trí trống rỗng.

Tôi đã nghĩ rằng bốn ký tự đó tương tự như ký tự Trung Quốc nhưng không phải vậy. Chúng không phải ngôn ngữ của con người. Những gì mà các ký tự đó ám chỉ tương tự như tiếng Trung nhưng rộng lớn hơn nhiều so với những gì có thể được truyền đạt bằng ngôn ngữ của con người. Tôi cảm thấy xấu hổ vì đã không theo những tiêu chuẩn mà Sư phụ đặt ra cho tôi.

Tôi nhận ra rằng cho dù tôi mệt mỏi đến mức nào, bất cứ khi nào tôi cầm cuốn Chuyển Pháp Luân, tôi phải tập trung, không được biện giải. Để học Pháp, tôi phải làm được “nhất tâm bất loạn.” (Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ ban cho tôi cơ hội học thuộc Pháp tập thể

Tôi có một quan cứ mãi không vượt qua trong nhiều năm, đó là học Pháp trên mạng cùng nhóm giảng chân tướng. Người phương Tây tính cách hướng ngoại, có thể học ngoại ngữ rất nhanh cũng có thể sử dụng một cách tự nhiên. Nhưng người phương Đông tính cách hướng nội, bởi vì ngượng ngùng không quen thể hiện. Tôi chính là một người tính cách hướng nội điển hình, quá nhút nhát không dám nhấn nút để đọc, chỉ có thể nghe.

Năm ngoái tôi đã cài đặt một số phần mềm để học Pháp qua mạng trực tuyến. Mặc dù tôi vẫn học thuộc Pháp như trước đây, nhưng với tốc độ rất chậm và rất khó để dành thời gian cần thiết cho việc học thuộc.

Nhưng tâm muốn học thuộc lòng Pháp vẫn cực kỳ cấp bách. Lúc tôi đọc Sư tôn giảng Pháp, đối với môi trường học Pháp tập thể của các học viên ở Trường Xuân một mực vô cùng hâm mộ.

Nhưng tôi tìm không được đồng tu cùng học Pháp giống như tôi, chỉ là nguyện vọng trong tâm, không có biện pháp khác. Sau khi tôi thông qua đồng tu giúp cài đặt phần mềm, lên mạng, bất ngờ phát hiện có phòng học Pháp tập thể. Tôi trước tiên nên tham gia học thuộc Pháp tập thể.

Lần đầu tiên tôi tham dự một buổi học, tôi đã hoảng sợ. Tôi phải thở sâu và tự nhủ mình phải vượt qua quan này. Khi đến lượt tôi đọc, miệng tôi thấy khô khốc, toàn thân lạnh run, ngay cả tay cầm sách cũng run rẩy.

Khi đến lượt mình, bất chấp giọng nói run rẩy, tôi vẫn tiếp tục đọc. Đầu tôi đau nhức và tôi không thể nhớ lại tôi đã làm thế nào; mặc dù vậy, lần thứ hai đã tốt hơn.

Lần thứ ba, tôi hoàn toàn trở lại trạng thái bình thường, giống như khi tôi đang học Pháp một mình. Mặc dù, thỉnh thoảng trong lúc học Pháp nhóm, tôi vẫn cảm thấy sợ hãi nhưng mỗi lần đều có thể vượt quan, cũng lại không giống như trước sợ đến không dám đọc nữa.

Tháng 8 năm 2017, tôi và một đồng tu cùng đăng nhập vào một phòng học, đồng tu này muốn cùng tôi học thuộc Pháp, họ là nhóm học thuộc Pháp buổi tối, thời gian rất phù hợp với tôi. Lúc đó, họ đã học thuộc đến bài giảng thứ bảy rồi. Như vậy, hôm nay chúng tôi lại bắt đầu đọc thuộc lòng bài giảng thứ nhất. Nguyện vọng học thuộc Pháp nhóm của tôi đã xuất hiện như thế. Tôi minh bạch Sư phụ đối với từng ý từng niệm của đệ tử đều hiểu rõ vô cùng.

Một tối trong giấc mơ, một đồng tu nói với tôi: “Hãy học Pháp nhóm.” Tôi đã rất ngạc nhiên. Chẳng phải tôi vẫn đang học Pháp trực tuyến với nhóm học Pháp sao? Tại sao học viên đó lại nói với tôi như vậy?

Tôi nhận ra rằng, trong một thời gian dài, tôi đã học Pháp theo thói quen, mà bỏ qua chất lượng học Pháp. Bình thường, khi những người khác đang đọc thuộc lòng Pháp, tôi cho rằng vẫn chưa đến lượt tôi.

Bạn đọc thuộc lòng đoạn của bạn, không liên quan gì với tôi. Với tâm thái này, tôi đang học Pháp một mình chứ không phải với nhóm. Ngoài ra, tôi có một tâm chấp trước muốn học thuộc toàn bộ quyển sách một cách nhanh chóng. Trong khi những người khác đang đọc phần của họ, tôi đã nhảy tới các phần sau. Thỉnh thoảng, tôi thậm chí còn lơ đãng và nghĩ về những việc khác. Tư thế của tôi trong lúc học Pháp cũng không đúng.

Cuối cùng tôi cũng hiểu ra rằng đó không phải là vấn đề đến lượt của họ hay của tôi mà là khi học Pháp theo nhóm, chúng tôi là một chỉnh thể và chúng tôi đang học Pháp cùng nhau.

Một lần khác, một đồng tu bị can nhiễu nặng bởi ma ngủ. Cô ấy đã nỗ lực hơn tất cả chúng tôi để chiến thắng ma ngủ đó.

Chúng tôi đã học thuộc toàn bộ cuốn sách được 3 lượt, nhưng cô ấy đã thực hiện 5 hoặc 6 lượt mà vẫn không thể vượt qua cơn buồn ngủ, tôi liền sinh tâm bất mãn. Giờ hồi tưởng lại, hoá ra là tôi có cái tâm một chút ít lợi ích cũng không muốn bị thua thiệt.

Bởi vì cô ấy quá buồn ngủ, cô đọc rất rất chậm. Và tôi khó có thể kiềm chế việc nhắc cô ấy tỉnh ngủ và đọc nhanh hơn. Sau đó tôi bắt đầu có triệu chứng buồn ngủ và nó đã can nhiễu tôi rất nhiều.

Tôi nhận ra rằng đó là do tôi đã thiếu từ bi với học viên này đã đưa tới trạng thái tương tự cho tôi. Tôi không những không giúp cô ấy vượt qua thử thách, tôi thậm chí còn than phiền về cô ấy trong tâm.

Bây giờ thì tôi ở trong tình huống tương tự cô ấy, tôi biết được nó chắc hẳn đã khó khăn thế nào với cô ấy khi bị mắc kẹt ở trong trạng thái buồn ngủ. Tôi bắt đầu cảm thấy cô ấy thật phi thường khi đối diện mọi can nhiễu và tôi trở nên từ bi với cô ấy.

Tôi ngừng thúc giục cô và im lặng chờ đợi khi đến lượt cô ấy đọc và tôi nhẩm đọc theo với tốc độ của cô ấy. Tôi nhận ra nó không chỉ là quan của cô ấy mà cũng là của cả nhóm chúng tôi.

Hơn nữa, tôi phát hiện số lần đọc thuộc Pháp của mình không hề bị giảm đi một chút nào.

Bây giờ tôi trân trọng hơn bao giờ hết môi trường học thuộc Pháp này. Đã bảy tháng trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tham gia học Pháp hàng ngày và giờ nó đã trở thành một phần trong cuộc sống của tôi.

Mặc dù có lúc sinh ra tâm an nhàn hoặc những chấp trước khác, nhưng tôi đều cố gắng kiên trì, bất cứ khi nào tôi bỏ lỡ một ngày, ngày hôm sau sẽ vô cùng hối hận. Do đó tôi không ngừng quy chính bản thân và trân quý hoàn cảnh mà Sư phụ đã an bài cho tôi.

Tôi biết, mặc dù có rất nhiều đồng tu đã đang học thuộc Pháp, nhưng cũng vẫn còn đồng tu chưa học thuộc Pháp. Nhân cơ hội này tôi muốn cùng chia sẻ đoạn Pháp dưới đây mà Sư phụ đã giảng:

“Những người độ tuổi sung sức và có năng lực chúng ta, trừ những người cao tuổi và trí nhớ không còn tốt, thì đều cần phải thử học thuộc cuốn sách này, có lẽ điều tôi đề ra là rất cao, yêu cầu quá cao. Nhưng có rất nhiều nơi, rất nhiều học viên đều học thuộc rất nhuần nhuyễn”(Trích “Ý kiến về Chính Pháp đề cập đến tại Hội nghị các phụ đạo viên tại Bắc Kinh [1995]” trong Pháp Luân Đại Pháp nghĩa giải)

Thông qua trang web Minh Huệ, tôi đã đọc các bài viết của các học viên lớn tuổi học thuộc Pháp thật đáng khích lệ. Tôi mới chỉ hơn 30 tuổi khi tôi bắt đầu học tiếng Trung.

Ban đầu tôi phải tra từ điển từng chữ từng chữ một để đọc Chuyển Pháp Luân. Học một đến hai trang tương đương một đến hai giờ cảm giác trong nháy mắt trôi qua rồi. Mặc dù rất khổ, nhưng lúc đó tôi không cảm thấy khổ. Thay vào đó, nó là điều hạnh phúc nhất trên thế giới này.

Tôi đã mơ về ngày mà tôi có thể đọc cuốn Chuyển Pháp Luân trôi chảy, và điều đó khiến tôi tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Bây giờ tôi thực sự làm được điều này, nhưng tôi vô cùng minh bạch rõ ràng là Sư phụ đã ban cho tôi chính niệm để tiếp tục đạt được mục tiêu này. Sư phụ hiểu rõ năng lực tiếp thụ của tôi và dần dần nâng cao yêu cầu. Nhìn lại, đột nhiên tôi nhận ra rằng bây giờ tôi đã thực sự học thuộc Pháp. Sư phụ đã vì tôi mà chịu đựng quá nhiều rồi.

Do đó, để chứng thực Pháp, tôi đã viết lại hành trình tu luyện này.

Khi tôi phạm lỗi, Sư phụ đã chính lại cho tôi và đưa tôi trở về với Đại Pháp chứ không từ bỏ tôi. Con xin cảm tạ Sư phụ vì sự từ bi của Người. Hợp thập!

Các bạn đồng tu, xin hãy chỉ ra cho tôi những gì còn thiếu sót hoặc chưa phù hợp!

(Bài viết hưởng ứng lời kêu gọi viết bài nhân dịp “Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới” 2018 trên trang web Minh Huệ).


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/11/365176.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/31/170599.html

Đăng ngày 26-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share