Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 15-05-2018] Tôi họ Lý, là một nông dân 79 tuổi. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 21 năm. Trong suốt 21 năm qua, Sư phụ đã luôn chăm sóc cho tôi.

Tôi học trượt tuyết ở tuổi 79

Trước Tết Nguyên đán năm 2017, tôi đi bộ tới một điểm du lịch. Khi tôi nhìn thấy nhiều người đang trượt băng ở đó, tôi cảm thấy thích thú và muốn thử. Tuy nhiên, khi người quản lý sân trượt băng biết tuổi của tôi, anh ấy lắc đầu cho thấy anh miễn cưỡng không muốn để tôi học.

Tôi nghĩ: “Mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp và rất khỏe mạnh, mình có thể làm được!” Vì vậy tôi tiến tới và thuê một đôi giày trượt, sau đó bước trên băng. Việc tôi ngã đôi ba lần không có gì là lạ nhưng tôi đều cố gắng đứng dậy ngay. Một người đứng ngoài nói với tôi: “Ông đang làm rất tốt! Miễn là ông có thể đứng dậy sau khi ngã, cháu chắc chắn là ông có thể học được.”

Sau đó tôi bảo con trai tôi mua một đôi giày trượt cho tôi và cháu đã mua nó trên mạng. Một tuần sau, tôi nhận được một đôi giày trượt đã được sửa chữa lại. Lúc đó, bởi vì sân trượt băng này sắp tổ chức một cuộc thi, họ đã chuyển chúng tôi tới một nơi khác. Có vài chục người ở đó. Khi tôi bắt đầu trượt, mọi người nhìn tôi một cách kỳ lạ.

Một người nói: “Khi chúng cháu học trượt băng, chúng cháu còn rất trẻ và chúng cháu cho là mình sẽ dừng trượt khi đến tuổi 70. Nhưng nhìn ông kìa, ông bắt đầu học trượt băng khi gần 80 tuổi, và ông đã học được. Thật là phi thường!”

Tôi đáp: “Đó là bởi vì ông là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông có thể làm tốt bất cứ điều gì ông muốn!”

Khi tôi nhắc tới Pháp Luân Đại Pháp, họ trở nên thậm chí thân thiện với tôi hơn. Do đó tôi bắt đầu giảng chân tướng cho họ và họ rất đón nhận. Tôi cũng đưa cho họ một số đĩa DVD giảng chân tướng. Tại sân trượt băng, tôi đã nói chuyện với bất cứ ai tôi tiếp cận được. Tôi học Pháp vào buổi sáng và giảng chân tướng cho mọi người vào buổi chiều. Tôi cảm thấy thời gian của tôi đã được sử dụng tốt theo cách như vậy.

Một khổ nạn lớn

Tuy nhiên, chỉ vài ngày sau, tôi gặp tai nạn.

Một ngày trên đường tới sân trượt băng, tôi mải nghĩ cách giảng chân tướng cho mọi người. Do vậy, tôi đã không để ý những xe đang chạy tới và bị một chiếc xe đang phóng với tốc độ cao đâm phải. Tôi bị tông rất mạnh, và cảnh quay từ camera hành trình cho thấy tôi bị hất tung lên không trung sau vụ va chạm.

Tuy nhiên, tất cả những gì tôi cảm nhận được là tôi bị gạt sang bên lề đường, giống như khi tôi đi qua một cánh đồng ngô và bị quất bởi lá của những cây ngô. Sau đó tôi nghe thấy một giọng phụ nữ bên tai: “Chú ơi chú…”

Tôi giữ vững chính niệm: “Mình tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mình có Sư phụ bảo vệ, vì vậy mình sẽ không sao.” Sau đó tôi nói với cô ấy: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cháu không phải lo lắng cho tôi, tôi sẽ ổn.” Ngay sau đó, tôi nhận thấy mình rất thoải mái và không cảm thấy đau. Sau đó, tôi nhận ra rằng nếu lúc đó tôi đứng dậy và về nhà ngay, tôi sẽ không phải gặp khổ nạn tiếp theo.

Chính là sau đó có người gọi cho gia đình tôi thông báo vụ tai nạn và đưa tôi tới bệnh viện.

Bác sỹ chỉ định chụp X quang và phát hiện tôi có 11 điểm gãy, bắt đầu từ đốt sống thắt lưng đến tận cổ. Họ bắt tôi nằm im trên giường để truyền dịch cho tôi. Ngay lúc đó, tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo và nhìn thấy chai truyền dịch. Tôi nhanh chóng chộp lấy chai và quẳng nó đi. Sau đó tôi định ngồi dậy.

Tuy nhiên, cả bác sỹ và y tá đang đứng cạnh giường đã ấn mạnh tôi nằm xuống giường và không muốn tôi ngồi dậy. Bác sỹ nhấn mạnh: “Dù ông có muốn chúng tôi điều trị hay không thì chúng tôi vẫn phải làm.” Bất kể ai nói gì, tôi không muốn nghe họ nói chút nào.

Tôi nói: “Các anh dám à! Nếu các anh cố ép tôi, tôi sẽ kiện các anh. Nếu các anh cứ nhất quyết làm vậy, tôi sẽ đánh chửi các anh.”

Họ chắc hẳn đã được nghe con trai tôi nói rằng tôi là một học viên. Bác sỹ nói: “Ông là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ của ông không cho phép ông đánh hay chửi bới người khác.”

“Anh nói đúng – tôi đáp – Tôi cũng hiểu rằng anh có lòng tốt muốn chữa trị cho tôi, nhưng nó sẽ gây hại cho tôi. Cách chữa trị của anh không có tác dụng gì với tôi. Sư phụ của tôi có thể làm tốt hơn nhiều so với việc chữa trị của anh. Nếu tôi mà để anh điều trị cho tôi, Sư phụ của tôi có thể không giúp tôi nữa, và năng lượng của tôi cũng sẽ mất đi. Làm như vậy là anh sẽ hại tôi. Đó là lý do tại sao tôi không thể để anh làm những gì anh muốn.”

Khi tôi khăng khăng đòi về nhà, cả bác sỹ và con trai tôi đều từ chối. Con trai tôi nói với tôi: “Bố phải ở lại đây. Không có ai chăm sóc cho bố ở nhà.”

Tôi nói: “Bố sẽ không ở lại đây, đây không phải là nơi dành cho bố. Chỉ cần bố về nhà và luyện công, bố sẽ khỏe.”

Thấy tôi quyết tâm như vậy, họ đã không thể làm gì. Vì đã quá muộn, họ đề nghị tôi ở lại qua đêm. Tôi nói: “Vậy thì các anh cần phải hứa với tôi rằng các anh sẽ chỉ giữ tôi lại 1 đêm thôi. Đó là điều kiện để tôi chịu ở lại đây đêm nay.”

Tôi đã có giấc ngủ ngon vào đêm đó mặc dù trên thực tế tôi được chẩn đoán có 11 chỗ gãy. Tuy nhiên, tôi không cảm thấy đau. Tôi hiểu rằng Sư phụ đã chịu đựng thay cho tôi.

“Tốt hơn cả việc điều trị tại bệnh viện!”

Kể từ khi tu luyện, tôi đã trải qua nhiều lần tiêu nghiệp như bệnh tiêu chảy, đi tiểu ra máu, và cảm thấy đau ở nhiều nơi trên thân thể. Tôi chỉ nghiến răng chịu đựng mỗi khi đau. Thỉnh thoảng tôi bị đau đến mức tôi vấp ngã khi đi bộ. Nhiều khi tôi phải nín thở để giảm đau trước khi cuối cùng vượt được qua nghiệp bệnh.

Sư phụ đã giúp tôi vượt qua nhiều thử thách như vậy. Hầu hết chúng đều diễn ra vào ban đêm và tôi hiếm khi kể cho gia đình mình nghe. Hãy xem những người tu luyện thuộc các trường phái tu luyện khác trong quá khứ, chẳng phải họ đều phải trải qua những thử thách sinh tử trước khi viên mãn sao? Vì danh tiếng của pháp môn tu luyện chân chính và vĩ đại của chúng ta, tôi quyết định vượt qua các thử thách.

Tôi nhớ một khổ nạn về nghiệp bệnh. Gia đình tôi đã lo lắng cho tôi và gọi cho nhiều họ hàng và bạn bè để cố thuyết phục tôi chịu chữa trị. Cuối cùng, họ không thể thuyết phục tôi, do đó họ phải để tôi tự quyết định. Và sau đó “bệnh” của tôi đã biến mất. Kể từ đó, tôi biết rằng mọi nghiệp bệnh đều là giả tướng.

Khi tôi ở bệnh viện sau tai nạn, mặc dù tôi không cảm thấy đau, nhưng cơ thể tôi không cảm thấy nhẹ như trước. Sau đó tôi không thể đi được. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục nói chuyện và giảng chân tướng cho mọi người. Tôi nói về việc Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đứng đầu là Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư ĐCSTQ, bức hại Pháp Luân Đại Pháp và dàn dựng vụ “tự thiêu giả” trên quảng trường Thiên An Môn để kích động lòng thù hận của người dân đối với Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Tôi cũng nói về những quan chức tha hóa như Chu Vĩnh Khang và Bạc Hy Lai đã thu hoạch nội tạng từ các học viên Pháp Luân Đại Pháp và kiếm lợi từ việc triển lãm cơ thể người. Tôi đã nói chuyện với bất cứ ai mà tôi gặp.

Khi con trai thứ tư của tôi thấy thái độ kiên định của tôi, cháu nhanh chóng gọi cho em trai mình. Cậu con trai út của tôi hóa ra lại ủng hộ tôi. Do đó con trai thứ tư của tôi đã nhượng bộ và nói chuyện với bác sỹ: “Hãy xem bố tôi, ông đã từ chối uống thuốc cũng như không áp dụng biện pháp điều trị nào. Trông ông dường như không có cái xương bị gãy nào. Anh cho ông về nhà chứ?”

Sau đó một y tá trẻ đến và nói: “Ông sẽ nhanh chóng được xuất viện.”

Tôi gần như không thể tin được điều mình vừa nghe và phải hỏi lại anh ấy để chắc chắn đã nghe đúng. Và anh ấy lặp lại. Vào lúc đó, mắt tôi đột nhiên sáng rõ và thị lực của tôi trở lại bình thường mặc dù ngay trước đó tôi khó nhìn được bất cứ thứ gì. Sau đó tôi tự nhủ: “Có vẻ là mình đã làm đúng!” Do đó, tôi đã về nhà.

Thời gian đó đã sát Tết Nguyên đán. Năm người con trai của tôi, các con dâu và các cháu đều tới thăm tôi. Tôi cảm thấy thân thể mình có một chút nặng nề, do đó phần lớn thời gian tôi chỉ nằm. Khoảng 2 tuần sau, chúng rời đi. Sau đó, tôi có thể tiếp tục làm việc của mình. Tôi cảm thấy mỗi ngày một khá hơn cho tới khi tôi bình phục hoàn toàn.

Khi tôi bị xe đâm, cũng có vấn đề cần giải quyết với người lái xe. Cách hành xử của tôi với cô ấy khiến gia đình tôi ngạc nhiên.

Tôi nói với con trai: “Đừng đòi tiền cô ấy”.

Con trai tôi trả lời: “Bố đang nói gì vậy? Cô ấy thậm chí còn không có đủ tiền để chữa trị cho chồng bị ung thư và phải điều trị hóa chất.”

“Nếu là như vậy, bố muốn cho cô ấy một ít tiền.”

Con trai tôi nói: “Con đồng ý, nhưng tại sao bố không cho con tiền?”

“Bố không cho con gì cả. Cô ấy là người cần được giúp đỡ, đó là lý do bố cho cô ây.”

Sau đó có một ngày cháu trai của tôi tới nhà tôi và hỏi: “Nếu ông không muốn đòi tiền bồi thường của người lái xe cũng không sao. Nhưng tại sao ông muốn cho cô ấy tiền?”

Tôi trả lời: “Để ông nói cho cháu rõ. Ông đã nợ mạng cô ấy trong quá khứ. Bây giờ trong đời này ông bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy đến đòi nợ ông. Nhưng cô ấy đã không lấy đi mạng sống của ông. Mạng sống của ông đáng giá biết chừng nào? Điều ông đang nói là chuyện xảy ra không ngẫu nhiên, nó có duyên nợ trong đó. Sư phụ của ông đã dạy các đệ tử nghĩ cho người khác khi đang trong khổ nạn chứ không chỉ nghĩ cho bản thân mình. Hơn nữa, ông đã khỏe.”

Qua sự việc này, tất cả người thân trong gia đình, họ hàng và bạn bè tôi đã nhìn tôi theo cách khác và họ đều nhận ra rằng Đại Pháp thực sự là phi thường và tốt hơn bất kỳ thứ gì khác.

Ông ấy đến để cho chúng tôi biết sự thật

Tôi luôn nghĩ rằng mình tu luyện không tốt và tôi thấy có khoảng cách lớn giữa tôi và những học viên tinh tấn khác. Tôi đã tự hỏi tại sao Sư phụ vẫn chăm sóc cho tôi.

Sau đó tôi đã nghĩ rằng đó là do tôi đặt nhiều công phu vào việc giảng chân tướng. Do đó, tôi ít sợ hãi và tôi cố gắng nói chuyện với bất cứ ai mà tôi gặp. Vì thế mà nhiều người biết tôi. Ngay khi tôi xuất hiện, sẽ có người nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp lại đến để cho chúng ta biết sự thật!” Sau đó tôi bắt đầu nói.

Tôi không bao giờ viết trước những gì sẽ nói mà chỉ nói theo mạch câu chuyện. Tôi thường nói với mọi người rằng nếu ai đó đối xử tốt với Đại Pháp, người đó sẽ được Trời ban phúc và bảo hộ. Tôi nói rằng Đại Pháp tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn, mà theo thể ngộ của tôi, đó là nói lời chân, làm điều chân, làm người tốt, Thiện là dùng thiện đối đãi với hết thảy; Nhẫn là bao dung với người khác khi gặp mâu thuẫn. Tôi cũng đề cập đến cả tác dụng chữa bệnh khỏe thân kỳ diệu của Đại Pháp.

Một lần khi tôi đang dán thông tin giảng chân tướng, một số cảnh sát đã trông thấy tôi. Tôi bị bắt và bị đưa tới đồn cảnh sát. Họ ra lệnh cho tôi phải viết hối quá thư và tôi đã từ chối. Sau đó họ bắt đầu quát tôi và tôi quát trả lại. Tuy nhiên, giọng tôi mạnh mẽ đến mức khiến họ phải hạ giọng xuống. Họ ngừng quát nạt. Sau đó tôi bắt đầu giải thích ngọn ngành cho họ hiểu Sư phụ của tôi vĩ đại như thế nào và Đại Pháp kỳ diệu ra sao. Tôi cũng nói với họ rằng bắt người tốt là phạm pháp.

Họ không nói được gì và cuối cùng họ thả tôi.

Người dân trong làng tôi tất cả đều biết rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi biết rõ ĐCSTQ tà ác và hủ bại đến mức nào và tôi đã thoái ĐCSTQ hàng chục năm trước một cách bí mật. Sau đó tôi nghĩ: “Vì mình tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn, mình phải thoái ĐCSTQ một cách đường đường chính chính.”

Do đó, một ngày kia tôi đã tới gặp Bí thư ĐCSTQ ở làng tôi. Tôi nói với ông ấy: “Tôi sẽ ra khỏi Đảng”.

Ông ấy nói: “Sao lại vậy? Ông không làm gì sai đấy chứ?”

“Theo ĐCSTQ, thành viên của nó không được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi không thể làm vậy, do đó tôi phải ra khỏi Đảng. Đồng thời, Pháp Luân Đại Pháp giúp tôi không còn bệnh tật, trong khi Đảng không thể làm như vậy. Do đó tôi sẽ ra khỏi Đảng!”

Sau đó ông ấy trả lời: “Được, vậy cứ thế đi.”

Sau khi tôi thoái Đảng một cách công khai, tôi cảm thấy tâm mình nhẹ nhõm hơn, và tôi cảm thấy rất thoải mái.

Một lần khác, tôi đang chăng biểu ngữ giảng chân tướng trên cầu và nhận ra đang bị một số cảnh sát theo dõi. Họ gọi thêm cảnh sát đến, trong đó có cả sếp của họ. Năm người bọn họ vây quanh chỗ tôi đứng. Tôi không sợ. Sau đó tôi thấy rằng họ có ý định bao vây tôi thay vì đi xuống cầu nên tôi đi đường khác.Vì lo ngại tôi sẽ gặp nguy hiểm, họ đã gọi cháu trai của tôi tới đón tôi về nhà.

Qua sự việc đó, tôi đã nhận ra rằng miễn là một học viên tín Sư tín Pháp – không chỉ là trên lời nói mà thực sự xuất tự nội tâm thì học viên đó có thể vượt qua mọi khổ nạn.

Khi một học viên tin vào Sư phụ và xin Sư phụ giúp, học viên đó có thể nhận được sự giúp đỡ. Nhưng nếu một người tin rằng họ có bệnh, các nhân tố tà ác sẽ có cớ để bức hại. Khi đó ngay cả Sư phụ cũng không thể can thiệp, vì nguyên lý của vũ trụ là người ta phải chịu trách nhiệm cho việc mình làm.

Trên đây là kinh nghiệm gần đây của tôi khi trải qua quan sinh tử và một số kinh nghiệm trong quá trình chứng thực Pháp của tôi. Tôi cảm thấy sẽ rất vui mừng nếu những chia sẻ của tôi có thể mang lại chút khích lệ và bài học cho các học viên khác.

Mặt khác, xin chỉ ra những điều không phù hợp.

Tạ ơn Sư phụ!

(Hưởng ứng lời kêu gọi viết bài “Kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới” năm 2018 trên trang web Minh Huệ.)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/15/365030.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/30/170587.html

Đăng ngày: 28-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share