Bài viết bởi Như Ngọc, học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 12-05-2018] Tôi trở thành quản lý vào năm 2003 trước khi tôi bước vào tuổi 30. Cùng năm đó, tôi bắt đầu quay trở lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Suốt 15 năm qua, nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn đã dẫn dắt tôi trở thành một người tốt trong công việc, bảo hộ và tịnh hóa tôi trong xã hội mà đạo đức đang tụt dốc này.

Trả lại số tiền mua điện thoại di động

Giám đốc bộ phận tôi đang làm việc muốn tôi nhận tiền thưởng vì ông cảm thấy rằng tôi đã làm việc rất chăm chỉ, có mối quan hệ tốt với các thành viên và thiết lập được một nhóm làm việc hiệu quả. Rất nhiều lần, giám đốc muốn trợ cấp tiền xăng xe hoặc chia sẻ phần thưởng mà ông nhận được. Lần nào tôi cũng lịch sự từ chối vì tôi ghi nhớ nguyên lý “bất thất bất đắc”.

Trong một giai đoạn thời gian, tôi thực sự rất bận. Khối lượng công việc nhiều hơn đáng kể so với bình thường. Về sau, giám đốc muốn thưởng cho các nhân viên vì những đóng góp của họ trong công việc. Ông ấy đề nghị thưởng cho tôi vài nghìn nhân dân tệ, nhưng tôi từ chối như thường lệ. Khi giám đốc thấy điện thoại di động của tôi đã cũ, ông dùng số tiền thưởng mua tặng tôi một chiếc điện thoại di động mới rất đẹp với giá khoảng 3.000 Nhân dân tệ.

Tôi bị đặt vào tình thế khó xử. Giám đốc đã mua tặng, thật bất lịch sự nếu tôi lại từ chối. Bất kỳ người nào cũng đều cho rằng tôi nên nhận món quà ấy. Tôi đã không biết làm thế nào cho phải, vì vậy tôi đã nhận chiếc điện thoại di động ấy. Nhưng khi đọc một đoạn trong cuốn Chuyển Pháp Luân:

“Làm người tu luyện thì không thể dùng tiêu chuẩn của người thường để yêu cầu. Người thường nói rằng việc là đúng, thì chư vị liền theo đó mà làm, như thế không thể được. Người thường nói tốt ấy không nhất định là tốt; người thường nói xấu ấy không nhất định là xấu”(Chuyển Pháp Luân)

Tôi biết mình đã sai khi nhận chiếc điện thoại đó. Tôi cần phải hành xử dựa trên tiêu chuẩn của một người tu luyện. Sử dụng tiền của công ty để mua điện thoại cho một cá nhân sử dụng, việc đó là sai. Tuy vậy, tôi không thể trả lại vì tôi đã sử dụng nó. Vì vậy, tôi đã quyết định trả lại công ty số tiền đã dùng để mua điện thoại.

Khi tôi gửi lại số tiền đó cho giám đốc, dù có nói thế nào thì ông cũng không chịu nhận. Ông thật sự không hiểu tại sao tôi lại hành xử như vậy. Tôi quyết định sẽ trả lại số tiền đó vào lần khác và đã nói với giám đốc điều ấy.

Tôi đã kể với giám đốc về những điều tôi đã học được từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.Tôi nói với ông ấy rằng Sư phụ đã dạy chúng tôi không tham lam và không lợi dụng người khác. Khoảng 6 tháng sau, tôi trả lại ông 3.000 Nhân dân tệ. Giám đốc thực sự rất sửng sốt nhưng ông ấy đã nhận lại số tiền. Tôi nghĩ rằng, ông ấy đã hiểu ra vấn đề.

Từ đó về sau, vị giám đốc này luôn khen ngợi tôi trước những quản lý cấp cao hơn. Khi chúng tôi có người quản lý mới, giám đốc cũng lại khen ngợi công việc tôi làm và nói với vị quản lý mới này rằng những quản lý trước đây đã bảo vệ tôi khỏi bức hại ra sao.

Cho một đồng nghiệp đi cùng xe

Công ty chúng tôi vừa nhận một nhân viên thực tập. Cậu ấy đã là một sỹ quan trước khi rời quân ngũ. Từ khi cậu ấy sống gần chỗ tôi, tôi thường cho cậu ấy đi nhờ xe tới công ty. Sau một thời gian, người khác nói đùa rằng tôi là tài xế riêng của cậu ấy. Khi chúng tôi lái xe trên đường, tôi đã nói với cậu ấy về Pháp Luân Đại Pháp, về những việc mà trước đây cậu ấy chưa hề biết đến. Cậu ấy nói rằng cậu và những người bạn thường xuyên gây lộn. Thỉnh thoảng họ còn lấy cắp hoặc lừa đảo mọi người. Khi cậu ấy còn làm ở những bộ phận khác, cậu ấy luôn tự ý bỏ việc bất cứ khi nào cậu ấy muốn. Cậu ấy sang bộ phận tôi với danh nghĩa là nhân viên thực tập bởi vì các bộ phận khác đều không muốn nhận.

Tôi thật sự thấy thương cậu ấy và bố mẹ cậu bởi vì cậu ấy ở trong cái xấu nên không biết đến những điều tốt đẹp. Tôi cho rằng cậu ấy có tiền duyên với Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ đã dạy:

Tất nhiên, chúng ta tu luyện trong xã hội người thường, [thì] hiếu kính cha mẹ, dạy dỗ con cái đều cần phải [làm]; tại các hoàn cảnh đều đối xử tốt với người khác, lấy Thiện đãi người, huống là thân nhân chư vị. Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi. (Chuyển Pháp Luân)

Tôi tự hỏi nếu cậu ta là con tôi, tôi sẽ đối xử với cậu ấy thế nào. Vì vậy, tôi luôn trả tiền cho bữa sáng khi chúng tôi cùng tới công ty bởi vì tôi biết cậu ấy không kiếm được nhiều tiền – cậu ấy mới chỉ là nhân viên tập sự và lớn lên trong một gia đình cha mẹ đơn thân. Tôi mở những câu chuyện về đạo đức truyền thống khi chúng tôi ngồi cùng xe và kể cho cậu ấy những câu chuyện về những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp mà tôi đã được đọc trước đó.

Tới một hôm, cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy muốn làm việc ở bộ phận của tôi. Sau một lúc, cậu ấy nói những người bạn thân cho rằng cậu đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bởi vì cậu ấy thường kể với họ về những câu chuyện mà cậu ấy được nghe trên xe khi đi làm cùng tôi. Khi bạn thân không thể hiểu nổi cậu ấy, cậu ấy đã nói rằng: “Trở thành người tốt thì không có gì sai cả.” Nhiều người bạn của cậu ấy đã nghe theo cậu thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.

Cậu ấy đã thay đổi. Một hôm, cậu ấy nói với tôi: “Em sẽ việc tốt mỗi ngày.” Một lần khác, có ai đó khạc nhổ từ một cửa sổ và rơi đúng đầu cậu ấy. Trước đây, chắc hẳn cậu ấy sẽ làm ầm nên nhưng giờ thì cậu ấy đã bỏ qua.

Cậu ấy đi cùng xe với tôi khoảng hơn 3 năm cho tới khi cậu ấy mua được một chiếc xe cho riêng mình.

“Tôi rất vinh dự khi được giúp đỡ anh”

Năm 2015, tôi viết đơn tố truy tố hình sự đối với cựu chủ tịch Trung Quốc Giang Trạch Dân, kẻ đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Công. Kết quả là, cảnh sát đã tới nơi tôi làm việc. Tôi bị triệu tập đến gặp giám đốc phụ trách nhân sự của công ty, người mà tôi hiếm khi liên lạc bởi vì chúng tôi làm việc ở các địa điểm khác nhau.

Giám đốc nhân sự nóí với tôi: “Chúng tôi không biết anh tập Pháp Luân Công. Mọi thứ sẽ ổn nếu anh đồng ý từ bỏ tu luyện. Còn không, anh buộc phải thôi việc và phải thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc.”

“Tôi sẽ không nghỉ việc. Pháp Luân Công đã cho tôi một thân thể khỏe mạnh và đã dạy tôi làm một người tốt ở bất cứ đâu. Không ai nói rằng một người tốt phải bị mất việc cả. Còn thoái xuất khỏi Đảng Cộng sảnTrung Quốc thì được thôi, tôi sẽ làm thoái xuất ngay bây giờ”, tôi đáp lời.

Tôi đã nói với ông ấy nhiều thông tin hơn nữa về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Khi ông yêu cầu tôi ký, tôi đã từ chối. Sau đó, bất cứ khi nào tôi gặp và chào ông, ông không khi nào đáp lại và thậm chí còn không nhìn tôi nữa.

Một thời gian sau, tôi được giao trách nhiệm phụ trách một dự án mới, điều ấy có nghĩa là tôi phải tiếp xúc và giữ liên lạc thường xuyên với ban lãnh đạo cấp cao của công ty và các quản lý kì cựu khác. Trong khoảng một tháng, khối lượng công việc của tôi nhiều gấp 3 hay 4 lần so với bình thường. Vì đây là dự án mới đối với công ty, tôi phải dành rất nhiều thời gian xem xét, cân nhắc mọi khía cạnh một cách tỉ mỉ. Khi ban quản lý không thể quyết định nên chọn phương án nào, tôi đã nghiên cứu và cung cấp cho họ những dữ liệu quan trọng. Tôi thường về nhà muộn và làm thêm sau bữa tối.

Tôi nghĩ cứ từ từ làm thôi, nhưng khi tôi nhớ đến đoạn Pháp mà Sư phụ đã dạy: “Các công trình khoa học nghiên cứu mà chúng ta làm, lãnh đạo giao nhiệm vụ nào, hoàn thành công tác nào, chúng ta đều tỉnh táo minh bạch làm cho thật tốt “ (Chuyển Pháp Luân). Tôi hiểu rằng tôi không thể buông lơi bởi tôi là một người tu luyện. Nhờ những nỗ lực của tôi, dự án tiến triển rất tốt.

Một lần, bộ phận tôi đang làm nhận được thêm tiền. Ban quản lý quyết định chia số tiền đó để thưởng cho các nhân viên trong bộ phận và tôi được yêu cầu lên kế hoạch chia thưởng đó. Tôi biết số tiền đó không nên dùng vào việc thưởng cho nhân viên nhưng đó là quyết định của ban quản lý. Tôi không thể yêu cầu người thường phải phù hợp với tiêu chuẩn của người tu luyện. Vì vậy, tôi đã lên kế hoạch thưởng tiền cho nhân viên dựa trên sự đóng góp của họ trong công việc.

Tôi trình kế hoạch của mình và xin phê duyệt. Giám đốc hỏi: “Sao anh không nhận chút nào vậy?” Tôi trả lời bởi vì tôi là một người tu luyện, và tôi có tiêu chuẩn cao hơn để ước thúc bản thân mình.

Một hôm, những người của Phòng 610 đến nơi tôi làm việc. Giám đốc nhân sự gọi và yêu cầu tôi đến gặp ông ấy tại phòng làm việc. Khi tôi đến nơi, người của Phòng 610 đã rời đi. Tôi hỏi: “Họ lại gây rắc rối cho ông phải không?” Ông ấy mỉm cười và nói: “Không có vấn đề gì, tôi rất vinh dự khi được giúp đỡ anh.”

Năm ngoái, tôi có một đồng nghiệp mới và tôi cũng nói cho cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày, khi chúng tôi cùng nhau ra ngoài đi bộ, tôi nói với cô ấy rõ hơn về những học viên Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy đột nhiên nói: “Giám đốc, pháp môn anh đang tu luyện nhất định thực sự tốt.” Nhìn thấy biểu hiện bối rối của tôi, cô ấy giải thích: “Những người tu luyện Pháp Luân Công đã bị bức hại nặng nề, nhưng anh dường như không bị ảnh hưởng mặc dù anh đang làm việc ở doanh nghiệp thuộc sở hữu nhà nước.”

Tôi hiểu điều cô ấy nói. Tôi mỉm cười và trả lời: “Bởi vì tôi có Sư phụ.”

(Bài viết gửi nhân dịp “Kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới 2018” trên trang web Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/12/365142.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/28/170565.html

Đăng ngày: 12-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share