Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-01-2018] Tôi từng là một tình nguyện viên của Trung tâm hỗ trợ Pháp Luân Đại Pháp ở địa phương vì vậy ngay khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp bắt đầu vào năm 1999, các nhà chức trách của chế độ Trung Cộng đã nhắm mục tiêu vào tôi. Năm 1994, tôi được tham dự hai buổi giảng Pháp của Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp. Trong cuộc bức hại, tôi bị thẩm vấn, bị theo dõi, bị đưa tới một trung tâm tẩy não, và bị tuyên án tù giam.
Sau khi được tự do vào năm 2007, tôi đối diện với nhiều khó khăn. Chồng tôi qua đời còn con trai của chúng tôi vẫn đang học đại học. Tôi bị mất việc làm là một nhân viên văn phòng nhà nước và không còn thu nhập.
Nhà chức trách quận và ủy ban khối phố đã quấy nhiễu, giám sát và nghe trộm điện thoại của tôi, họ cũng yêu cầu tôi phải báo cáo với họ.
Một số học viên gợi ý rằng tôi nên đi nước ngoài hoặc chuyển đến vùng nông thôn và sống với một người bà con. Thoạt đầu, tôi không biết nên làm gì. Sau khi học Pháp nhiều hơn, tôi đã hiểu ra điều mình nên làm.
Sư phụ giảng:
Trong ma nạn mà chư vị gặp phải khi tu luyện thì cần phải tu bản thân mình, phải xét bản thân mình; đó không phải là thừa nhận ma nạn mà cựu thế lực an bài [và] cần làm sao thực hiện tốt trong những an bài của chúng; không phải là như thế. Ngay cả bản thân sự xuất hiện của cựu thế lực cũng như an bài của chúng thì chúng ta thảy đều phủ định, đều không thừa nhận sự tồn tại của chúng. Chúng ta phủ định hết thảy những gì của chúng từ căn bản; [chỉ] khi phủ định và bài trừ chúng thì hết thảy những gì chúng ta thực hiện mới là uy đức. Không phải là tu luyện trong những ma nạn mà chúng tạo thành, mà là khi không thừa nhận chúng thì chúng ta cũng đang tiến bước thật tốt trên con đường của mình; không thừa nhận ngay cả việc tiêu trừ biểu hiện ma nạn của bản thân chúng. (“Giảng Pháp tại Pháp hội Chicago năm 2004”, Giảng Pháp tại các nơi IV)
Sư phụ bảo chúng ta một cách rõ ràng rằng Ngài không thừa nhận cuộc bức hại do cựu thế lực an bài. Không có sự thừa nhận của Sư phụ, cuộc bức hại không có chỗ đứng trong vũ trụ này, nên nó chỉ là một giả tướng.
Sư phụ cũng bảo chúng ta rằng bất kỳ điều gì các học viên trong thời kỳ Chính Pháp làm sẽ trở thành tham chiếu cho sinh mệnh tương lai. Do vậy, chúng ta không được đi lệch khỏi con đường tu luyện chân chính.
Tôi cũng hiểu rằng mình phải tu luyện trong tam giới. Sao tôi lại có thể bị ép phải đi trốn? Tôi không nên né tránh việc cứu độ chúng sinh trong môi trường này. Thể ngộ này giúp tôi có được trí huệ cần thiết trong những việc tôi nên làm.
Hạnh phúc và nội tâm an hòa
Khi con trai tôi đang trong kỳ nghỉ đông, chúng tôi đã tới gặp những lãnh đạo của chính quyền quận để yêu cầu trả lại việc làm cho tôi. Trong quá trình này, một số nhân viên văn phòng quận đã biết được chân tướng về cuộc bức hại và đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ).
Tôi được thuê làm nhân viên hợp đồng tại một phòng ban thuộc chính quyền quận. Mặc dù công việc mới có mức lương thấp hơn mức lương công việc trước đây của tôi và khối lượng công việc nặng nhọc hơn, nhưng tôi không mấy bận tâm. Tôi chỉ đơn giản coi những thách thức đó là cơ hội để loại bỏ các chấp trước của mình.
Nhiều lần, một vài đồng nghiệp nói sau lưng tôi hoặc sỉ nhục tôi. Tôi bỏ qua và đối xử với họ bằng tiêu chuẩn đạo đức cao hơn của một học viên Pháp Luân Đại Pháp và cân bằng tốt mối quan hệ với người thường. Điều quan trọng là để mọi người thấy được vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp thông qua hành động và lời nói của tôi.
Con trai tôi nói đùa rằng tôi trông có vẻ như là đã tìm được một kho báu và đó không chỉ đơn thuần là một công việc hợp đồng. Cháu vẫn chưa hiểu được niềm hạnh phúc và nội tâm an lành của một học viên khi không có chấp trước vào danh lợi.
Vì chứng kiến được sự tốt đẹp của Đại Pháp nên không có ai ở nơi làm việc của tôi, từ đồng nghiệp cho đến các lãnh đạo, phân biệt đối xử với tôi khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Nhiều đồng nghiệp của tôi và các nhân viên đã thoái Đảng và một số đồng nghiệp cùng các thành viên gia đình của họ cũng bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Các nhân viên chính phủ biết chân tướng Đại Pháp
Một cựu lãnh đạo của tôi, người đã được đề bạt lên làm việc ở chính quyền thành phố tìm được tôi thông qua hàng loạt những mối liên hệ, đã mời tôi ăn tối với ông ấy. Ông ấy không tin rằng tôi trông trẻ trung và đầy sức sống hơn cả chục năm trước.
Ông ấy nói rằng nếu ông ấy gặp phải nhiều thống khổ và thất bại trong cuộc đời như tôi, có lẽ ông ấy đã tự tử rồi.
“Chúng tôi coi danh, lợi và tình rất nhẹ”, tôi nói. “Tâm của chúng tôi chứa đầy Pháp. Vì vậy, chúng tôi có sức mạnh nội tâm to lớn, chúng tôi cởi mở và hạnh phúc.”
Trong khi ăn, tôi nói về những giá trị của Pháp Luân Đại Pháp và so sánh với lịch sử đen tối và tà ác của Đảng Cộng sản. Trước khi chia tay, ông ấy đã thoái Đảng.
Nhiều nhân viên trong chính quyền quận, thành phố và thậm chí cấp tỉnh muốn nói chuyện riêng với tôi. Tôi giảng chân tướng cho họ và tất cả họ đều thoái đảng. Một vài nhà lãnh đạo cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Quản lý văn phòng tôi làm việc ngồi đối diện với bàn làm việc của tôi. Tôi phát hiện ra ông ấy được Phòng 610 quận giao giám sát tôi. Ngay khi biết được việc này, tôi đã phát chính niệm loại bỏ các nhân tố tà ác phía sau ông ấy mỗi sáng. Ông ấy trông bình thường trở lại và đã giao việc cho tôi như bình thường.
Nhưng, một ngày ông ấy mang về một số văn bản từ Phòng 610 và bắt mọi người ký vào. Văn bản này yêu cầu các nhân viên cam kết không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và phải thông báo với nhà chức trách nếu biết bất kỳ ai là học viên.
Tôi bảo ông ấy rằng trong suốt lịch sử không ai có kết cục tốt đẹp nếu người đó tham gia bức hại chính tín. “Hơn nữa,” tôi nói, “mọi người ở trong khu vực của chúng ta tin vào sức mạnh của ‘những suy nghĩ tốt đẹp’. Xin đừng bị kẻ xấu lợi dụng.” Sau khi tôi phát chính niệm, ông ấy đã ném các văn bản đó vào thùng rác.
Thiện tâm đối đãi với người khác
Trước khi chính thức về hưu, tôi đã gửi tặng các đồng nghiệp những món quà trong dịp Tết Nguyên đán. Năm nay, những món quà là một chữ “Phúc” (có nghĩa là “tương lai tốt đẹp” trong tiếng Trung) và những chữ “Chân – Thiện – Nhẫn” in trên giấy.
Mặc dù tôi chưa từng đưa tặng cái gì cho người quản lý văn phòng, tôi đã quyết định tặng ông ấy năm chữ “Phúc” (nghĩa là năm lần được ban phước) vào năm đó. Tôi nói chuyện với ông ấy và ông đã đồng ý thoái Đảng và cũng nhận cả đĩa nhạc CD của Đại Pháp. Tuy nhiên, ông ấy đã báo cáo tôi với Phòng 610.
Khi tôi trở về nơi làm việc để nhận phần tiền lương còn lại, một cựu đồng nghiệp đã nhắc nhở tôi và nói rằng có sáu nhân viên từ hội đồng an ninh quốc gia đã tới văn phòng. Họ lục soát ngăn kéo và tủ của mọi người để tìm tài liệu mà tôi đã đưa.
“Họ có quấy rối bà ở nhà không?” Bà ấy hỏi. Bà ấy ngạc nhiên là không có ai tới nhà tôi.
Tôi hiểu là Sư phụ đã bảo hộ tôi khỏi sự can nhiễu của cực thế lực bởi vì tôi không có những tư tưởng phụ diện và những ý định của tôi là thuần chính.
Vài năm sau đó, những cựu đồng nghiệp của tôi bảo tôi rằng vị quản lý văn phòng và gia đình ông ấy mắc đủ thứ bệnh tật và gần chết.
Suốt hơn một thập kỷ, nhà tôi là một địa điểm sản xuất tài liệu và là một nơi học Pháp. Các học viên hợp tác với nhau và làm tốt ba việc.
Chúng tôi không hề bị lục soát hay quấy nhiễu. Tôi không có bất kỳ sự lo lắng nào rằng tôi có thể bị bức hại. Tất cả chướng ngại trên con đường của tôi được tôi đối đãi như là một cơ hội để loại bỏ các chấp trước. Nếu tôi tuân theo những yêu cầu của Pháp, có chính niệm chính hành, tôi có thể vượt qua mọi chướng ngại.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/1/18/359752.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/2/1/167783.html
Đăng ngày: 27-2-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.