Bài viết của một học viên từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 2-2-2016] Tôi hiện đã 91 tuổi và chỉ có thể nói một điều chắc chắn rằng: các học viên Pháp Luân Công là những người tốt.

Con dâu của tôi là một học viên Pháp Luân Công. Tôi tin tưởng và tôn trọng tất cả những học viên Pháp Luân Công là bạn của con dâu tôi, biết rằng tất cả họ đều đặc biệt tốt, đặc biệt là những người lớn tuổi. Thẳng thắn mà nói, những người lớn tuổi đôi khi sợ rằng họ không thể hòa hợp được với con dâu của mình. Tuy nhiên, con dâu của tôi là một người tốt.

Những bản tin trên TV trước đây tuyên bố rằng các học viên là những người xấu. Tôi không tin những điều TV đã nói, vì tôi có thể nhìn thấy và quan sát bằng chính nhận thức của mình.

Khi tôi 87 tuổi, có hai người bạn của con dâu tôi đến thăm cháu tại nhà tôi và hôm đấy đã có hàng chục cảnh sát xông vào nhà. Họ đã đưa hai người bạn của cháu đi.

Sự việc này xảy ra lúc tôi đã ra ngoài đi dạo. Ngay khi vừa về đến nhà tôi liền nhìn thấy những cảnh sát này đang lục soát nhà của tôi. Tôi không biết là chuyện gì đang xảy ra nên đã sợ run lên khi vừa bước vào nhà. Tôi nhìn thấy con dâu của mình bị buộc phải ra khỏi nhà. Khi nhìn thấy tôi, cháu đã lấy vài ngàn tệ từ trong túi của cháu ra và đưa nó cho tôi. Cháu nhờ tôi đưa số tiền này cho mẹ đẻ cháu.

Mưu đồ của cảnh sát

Hai cảnh sát đã nhìn thấy sự trao đổi này. Một người trong số họ nói rằng: “Này dì, hãy để chúng tôi giúp dì đếm tiền.” Tôi đã đưa cho họ số tiền mà không một chút đắn đo và quả thực họ đã đếm nó. Họ nói: “Chúng tôi cần phải điều tra số tiền này” và bỏ số tiền vào túi. Tôi không thể tin nổi họ đã làm chuyện đó. Làm sao cảnh sát có thể xấu đến vậy?

Tôi bước ra ngoài và cố gắng nói chuyện với cảnh sát. Tôi nói với họ rằng: “Tôi đã 87 tuổi rồi. Con dâu của tôi đang phải chăm sóc cho tôi. Không ai có thể nấu ăn cho tôi nếu các anh đưa con dâu tôi đi. Cháu chưa từng làm bất kỳ điều gì xấu.” Người cảnh sát khác đáp lại rằng: “Đừng quá lo lắng. Chúng tôi chỉ muốn hỏi cô ấy vài câu hỏi. Cô ấy sẽ sớm về nhà thôi.”

Nhưng cuối cùng họ đã giữ con dâu tôi cả năm. Khi được thả ra, cháu trông hốc hác, tóc bạc và mất vài cái răng.

Sau đó, tôi mới biết được rằng khi ở trong trại lao động cưỡng bức, cháu đã bị tra tấn và răng cháu rụng là do bị đánh đập. Nhưng tại sao? Tại sao họ lại làm như vậy với con dâu tôi?

“Tôi muốn sự công bằng cho Pháp Luân Công”

Tôi đã già và chẳng còn sống được bao nhiêu năm nữa. Tuy nhiên tôi biết điều quan trọng là sự công bằng cho các học viên Pháp Luân Công. Tôi muốn nói với thế giới rằng: “Những người học Pháp Luân Công là những người thật sự tốt! Đừng bắt giữ họ!“

Mỗi ngày tôi đều ước rằng Giang Trạch Dân sẽ bị mang ra trước công lý. Ông ta là người đã ra lệnh bắt giữ các học viên.

Gần đây, hai con gái của tôi đã đến thăm tôi và chúng đã ngạc nhiên khi thấy tôi nhìn trẻ hơn lần gặp gần nhất. Tôi thậm chí còn khỏe hơn chúng và chúng hiện đã ở tuổi 70. Chúng thốt lên rằng: “Mẹ hẳn là đã được Pháp Luân Công ban phúc!”

Tất nhiên, tất cả phúc lành mà tôi có được là nhờ tôi hết lòng ủng hộ Pháp Luân Công.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/2/2/323056.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/2/19/155617.html

Đăng ngày 30-3-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share