Tu luyện chiểu theo Pháp khi gặp sự cố tại nơi làm việc
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 08-07-2025] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp đã tu luyện từ năm 2012. Tôi xin chia sẻ một sự việc mà tôi đã trải qua vào mùa hè năm 2017.
Công ty của tôi thường tổ chức các bữa tiệc tối. Một buổi chiều nọ, tài xế của công ty đã mua rất nhiều thực phẩm vì ban quản lý dự định tổ chức một bữa tiệc đặc biệt cho nhân viên. Tôi chịu trách nhiệm chuẩn bị và nấu nướng. Tôi đổ dầu vào nồi và bật bếp gas. Tôi định để dầu nóng một lúc. Tôi đóng cửa bếp lại và ngồi ở ghế bên ngoài để gọi điện cho chị gái. Cháu của chị gái tôi bị ốm, chú tôi lại vừa qua đời. Vì vậy, tâm trạng tôi rất buồn và quên mất dầu vẫn đang sôi trên bếp. Khi quay lại, qua khe cửa tôi thấy nhà bếp rất sáng. Dầu trong nồi đã bốc cháy! Tôi lao vào và đậy nắp nồi, nhưng lại quên tắt bếp gas. Lửa vẫn tiếp tục cháy, vì vậy tôi đã gọi ngay cho tài xế để giúp tôi dập lửa.
Cả máy hút mùi và bếp đều bị cháy. Khung cửa sổ và cửa ra vào cũng bị hỏng. Mặt và tay tôi bị phồng rộp. Người quản lý bảo tôi đến bệnh viện ngay lập tức, nhưng tôi đã từ chối. Ông ấy muốn mua thuốc mỡ cho tôi. Tôi cũng từ chối. Ông ấy biết tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Ông ấy bảo tôi ít nhất hãy bôi thứ gì đó để giảm đau. Tôi không nghĩ đến nỗi đau của mình. Tôi chỉ cảm thấy tội lỗi vì những tổn thất do mình gây ra. Tôi nhanh chóng dọn dẹp nhà bếp và được tài xế đưa về nhà.
Tối hôm đó, các đồng tu đã đến học Pháp cùng tôi. Tôi kể cho họ nghe về sự cố hỏa hoạn. Các học viên hỏi mặt tôi có đau không. Tôi nói: “Không sao đâu, chúng ta cứ học Pháp thôi.” Khi học Pháp, tôi đã quên đi cơn đau. Như Sư phụ đã giảng:
“tốt xấu xuất tự một niệm” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Sau đó, người tài xế gọi điện để hỏi thăm tôi. Tôi nói với anh ấy rằng tôi vẫn ổn và dự định đi làm lại vào ngày mai.
Ngày hôm sau khi đến nơi làm việc, tôi đã mang 1.000 nhân dân tệ đưa cho người quản lý để đền bù thiệt hại do vụ hỏa hoạn gây ra. Ông ấy từ chối nhận và nói: “Đây là tai nạn lao động. Cô không đến bệnh viện vì cô tu luyện Đại Pháp. Cô không để tôi tốn một xu nào. Sao tôi có thể lấy tiền của cô được?”
Ba ngày sau, mặt và tay tôi hồi phục. Các đồng nghiệp của tôi nói: “Có vẻ như người tu luyện phục hồi rất nhanh! Cô không cần điều trị gì mà đã khỏi hẳn, không để lại sẹo. Thật là kỳ diệu.”
Sau sự việc này, tôi cảm thấy có lỗi và quyết định xin nghỉ việc. Tuy nhiên, ban lãnh đạo không đồng ý cho tôi nghỉ. Tôi đã có thể giúp một số lãnh đạo và những người hữu duyên khác tại nơi làm việc của mình thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc. Khi tôi học Pháp cùng các đồng tu khác tại nơi làm việc, các lãnh đạo đã ủng hộ và bảo vệ tôi. Họ cũng nhắc nhở tôi phải chú ý an toàn.
Tôi đã thực sự nhận ra sự kỳ diệu của Đại Pháp và lòng từ bi của Sư phụ. Khi phát chính niệm vào ban đêm, tôi thực sự cảm thấy Ngài ở ngay bên cạnh mình. Chính Sư phụ đã thấy rằng tôi có tấm lòng nghĩ cho người khác và đã chịu đựng nỗi đau sau vụ hỏa hoạn. Tôi biết ơn sự cứu độ từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ vô tư của các đồng tu. Tôi sẽ tinh tấn tu luyện để loại bỏ các tâm chấp trước của người thường như tâm tranh đấu, oán hận, tật đố, ích kỷ và sợ hãi. Tôi sẽ làm tốt ba việc, tinh tấn tu luyện và theo Sư phụ trở về nhà.
Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/8/496219.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/2/229182.html