Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Đại lục

[MINH HUỆ 18-07-2025] Nhớ hồi tháng 10 năm 2000, tôi đã đi Bắc Kinh thỉnh nguyện để nói lên sự thật cho Đại Pháp, bị Trung Cộng bắt giữ phi pháp, giam vào trại cải tạo lao động nọ. Sau khi đến nơi ấy, đầu tiên phải điền biểu mẫu. Hỏi: Pháp Luân Công là gì? Tôi trả lời: Khám phá những điều mà khoa học chưa biết đến. Hỏi: Lý Hồng Chí là ai? Tôi trả lời: Nhà khoa học cao nhất cao nhất, không gì không biết, không gì không thể, lịch sử sẽ kiểm chứng, Đại sư Lý Hồng Chí ắt sẽ lưu danh thiên cổ! Điều này lập tức khiến cả trại cải tạo xôn xao, họ cho rằng tôi to gan tày trời, không phỉ báng Đại Pháp theo ý đồ của họ. Từng tốp từng tốp người tìm tôi nói chuyện, muốn tôi điều chỉnh lại thái độ, nhận thức lại cho đúng. Tôi nói: Tôi nói tôi đã đích thân trải nghiệm, đích thân cảm nhận Pháp Luân Đại Pháp tốt thế nào, các vị nói Pháp Luân Đại Pháp không tốt là vì nghe theo những người có dụng tâm xấu, trong những lần vận động của ĐCSTQ, lần nào cũng có người đứng ra để chỉnh người tốt, thổi gió tà, châm lửa quỷ, chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn. Còn những gì tôi nói đều là sự thật, là lời trong tâm.

Bức hại bắt đầu, giông tố sắp nổi lên, tôi đã chuẩn bị tốt tư tưởng rồi! Kết quả ngoài dự liệu, lại không xảy ra chuyện gì, họ rất lịch sự với tôi, chỉ là không cho các đồng tu khác tiếp xúc với tôi. Họ ra ngoài làm việc, để lại một mình tôi trong phòng giam, ăn cơm uống nước, đi vệ sinh tùy ý, chỉ là không đồng tu nào được lại gần tôi, phía sau luôn có những đồng tu giơ ngón tay cái với tôi.

Lần thỉnh nguyện thứ hai, tôi bị con trai (cũng là cảnh sát), cùng người đứng đầu công ty ở khu vực tôi và cấp dưới của tôi cùng đến Bắc Kinh đưa tôi về. Sau khi tìm được tôi, họ đưa tôi vào một lớp tẩy não địa phương, mỗi đệ tử Đại Pháp vào một phòng, những người còn lại đều là trợ giúp cải tạo. Từ sáng đến tối, họ thay ca nghỉ ngơi, nhưng không cho tôi nghỉ ngơi. Họ nói không biết mệt mấy lời này: “Chuyển hóa đi, chuyển hóa đi!” Tai tôi nghe đến chai đi. Vừa đúng lớp tẩy não này rất gần đơn vị con tôi (cũng trong ngành công an), con trai đến thăm tôi, mang theo rất nhiều đồ ăn ngon, xếp thành một hàng từ cửa chính đến cửa sổ đủ các loại hộp với giỏ, toàn là đồ ăn. Điều này đã chọc tức người phụ trách của lớp tẩy não, là một người nữ, một bà cô điển hình của chủ nghĩa Mác-Lê, bà ấy khoanh tay, trừng mắt bước vào phòng nói: Đây là viện dưỡng lão à? Ai là Pháp Luân (khi ấy họ gọi đệ tử Đại Pháp là Pháp Luân). Tôi nói: Là tôi. Bà cô Mác-Lê chỉ tay vào mũi tôi: Bà muốn khoe có con trai làm cảnh sát à? Ngày mai tôi cho anh ta mất việc! Không đợi tôi trả lời, chồng tôi (cũng bị đưa đến để gây áp lực cho tôi) vừa nghe muốn làm con trai mất việc, liền đứng phắt dậy, chỉ tay vào mũi cô ta nói; cô mà dám làm con tôi mất việc, ngày mai tôi dẫn cả nhà đến học Pháp Luân Công, không tin cô thử đi! Bà cô kia tức giận trừng mắt to hơn, khoanh tay không nói được gì. Vì bà ấy tức giận mà không có chỗ xả, nên đã phạt tôi 3.000 đồng. Tôi không có tiền, lãnh đạo, đồng nghiệp của con tôi liền lần lượt góp tiền giao nộp.

Khi ấy, chồng tôi là một kỹ sư cao cấp của nhà máy quân sự lớn, cũng là phó tổng chỉ huy một đội canh gác tượng tà ác ở điểm du lịch. Ông ấy đã may mắn có được một cuốn “Chuyển Pháp Luân”, có ấn tượng vô cùng tốt về Đại Pháp, về Sư phụ, chưa từng phản đối tôi làm ba việc, mà có khi còn giúp đỡ. Một hôm, có một nhóm người đến nhà, đều là những kẻ trong nhóm đàn áp Pháp Luân Công của địa phương, tìm tôi “nói chuyện”, mồm năm miệng mười, cố ý chọc tức tôi, nói những lời kích động. Chồng con cũng vừa về đến nhà, không lên tiếng, yên lặng quan sát, thấy tôi sắp không chịu nổi, liền lập tức đứng lên quát họ, nói: Các người đang muốn bức cung à. Dẫn dụ bà ấy nói những lời quá khích để dễ bắt bớ à, tôi tuyệt đối không cho phép, tuyệt đối không cho các người đắc ý đâu. Họ vừa thấy bị vạch trần, liền im lặng hồi lâu, sau đó mượn cớ rời đi.

Chồng tôi được phúc báo

Có lần chồng ra ngoài chơi, bị xe tông, người bay lên cao, lúc rơi xuống thì bị đập vào lớp kính ô tô, lớp kính bị nứt một vết lớn, người xung quanh đều cho rằng ông ấy chắc chắn là xong rồi. Con trai lập tức tới nơi, đưa đi ba bệnh viện kiểm tra một lượt, nhưng đều không có vấn đề gì, thật quá thần kỳ! Đến bác sỹ còn phải cảm thán, ông lão này còn khỏe mạnh hơn cả người trẻ, đã hơn 80 tuổi rồi, bị xe tông nặng như thế mà không bị thương gì. Tôi hay tin, liền chạy đến ngay, thì hai cha con đã tới một nhà hàng lớn, tôi dự cảm chắc sẽ không bị sao, nhưng không ngờ ông ấy có thể ngồi nghiêm chỉnh bên bàn ăn cơm được! Tôi biết ông ấy đã được phúc báo. Tôi bảo tài xế cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không ăn vạ đòi tiền đâu. Các con cũng biết được Thần bảo hộ, nếu không hậu quả thật sự rất khó lường.

(Phụ trách biên tập: Lâm Hiểu)

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/18/496587.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/4/229668.html