Bài viết của một học viên Đại Pháp tại Hoa Kỳ

[MINH HUỆ 05-04-2025] Tôi thực sự hối tiếc về những gì mình đã làm ngày hôm qua. Trước đó, tôi nghe con trai mình nói rằng sẽ đưa cháu gái đi xem một bộ phim hoạt hình do tà đảng Trung Cộng tuyên truyền. Để ngăn cản hai cha con đi, tôi đã dọa sẽ không nấu ăn cho chúng, nhưng con trai tôi vẫn quyết đưa cháu gái đi xem. Ba ngày đã trôi qua và con trai tôi dường như không thèm đoái hoài gì đến tôi.

Tôi cảm thấy tức giận về cách hành xử của cháu. Vậy nên ngay khi thức dậy vào ngày hôm qua, tôi đã gửi một tin nhắn cho con trai với ý định giúp con nhận thức được những gì mình làm là sai. Không ngờ, con trai lại gửi cho tôi một tin nhắn với nội dung: “Khi một người hành xử quá ấu trĩ và nhàm chán, cách đáp lại tốt nhất là nên phớt lờ họ đi, nếu không thì sẽ bị kéo xuống cùng một chỗ với họ”.

Tôi càng khó chịu hơn và hỏi lại: “Con có biết coi thường người khác là như thế nào không?” Con trai tôi đã không nhận ra lỗi sai mà còn làm vấn đề trở nên trầm trọng hơn bằng cách trả lời thiếu tôn trọng và xúc phạm tôi trước khi chấm dứt cuộc trò chuyện.

Tôi nghĩ: Ngay cả các nhà lãnh đạo trên thế giới cũng biết tôn trọng và quý mến cha mẹ của họ, vậy mà con trai tôi lại coi thường tôi như thế này! Ban đầu, chính cháu là người đã năn nỉ tôi sang Mỹ, nhờ tôi giúp chăm sóc cháu gái. Tôi đã sang Mỹ 9 năm và giúp con trai chuyển nhà 8 lần, cực nhọc nhưng không một lời than vãn. Tôi phải lo liệu mọi việc nhà, cháu gái cũng do tôi nuôi lớn. Vậy mà không ngờ con trai lại coi thường tôi đến thế. Trong mắt con, tôi thậm chí còn không bằng một người giúp việc, thật sự là một người chẳng đáng một xu!

Càng nghĩ về những chuyện đã xảy ra, tôi lại càng cảm thấy bất bình, thế là tôi quyết định viết ra, phơi bày hết mọi hành vi bất hiếu của con trai. Tôi đã dành cả buổi chiều để viết ra những lỗi lầm và điểm không tốt của con trai. Ngay cả khi đến giờ phát chính niệm, tâm trí tôi vẫn nghĩ đến những gì tôi đang viết!

Sau khi phát chính niệm, đột nhiên tôi nhớ đến đoạn Pháp của Sư phụ:

“…ngữ khí, thiện tâm trong công tác, thêm vào đó là đạo lý có thể cải biến nhân tâm, chứ mệnh lệnh vĩnh viễn không thể!” (“Thanh tỉnh”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi giật mình bừng tỉnh! Cả ngày hôm nay tôi đang làm gì vậy? Tôi đã vắt óc và cố gắng nhớ lại hết chuyện cũ từ mười năm trước, đào bới từng chút một để phơi bày sự bất hiếu của con trai đối với mình. Tôi đã hành động như một người thường thay vì một học viên Đại Pháp. Ngay lập tức tôi bắt tay vào xóa sạch toàn bộ bản thảo và bản nháp mà tôi đã mất cả ngày để viết, thân tâm tôi liền trở nên thông suốt và nhẹ nhõm.

Tôi cũng nhớ lại lời một học viên mới đã viết trong bài chia sẻ của cô ấy vài ngày trước: “Tâm tật đố, ta ghét ngươi! Ta muốn loại bỏ hoàn toàn cái tâm này”. So sánh với cô ấy, tôi giật mình không ít – tôi vẫn còn đang vật lộn trong cảnh giới của một “kẻ ác”. Ngày ngày ngoài miệng tôi vẫn nói “hướng nội tìm”, “tu bản thân”, nhưng hành xử của tôi lại không giống như một đệ tử Đại Pháp. Trong tu luyện Đại Pháp thì mọi khảo nghiệm đều nghiêm túc, và nếu một người luôn hướng ngoại tìm, hướng ngoại nhìn thì họ sẽ trở thành một người luôn oán trách, than phiền. Thật đúng là tự mình làm khổ mình, chính những quan niệm của bản thân đã làm hại tôi, vậy mà tôi còn đi oán trách người khác.

Cảm ân Sư tôn từ bi khổ độ! Nhờ sự điểm ngộ của Sư tôn tôi mới nhận ra thế nào là “tư tâm tư niệm”, thế nào là “vị ngã vị tư”, chẳng phải đây chính là đang đào tận gốc rễ sao? Đã nhổ tận gốc rễ tâm tật đố của tôi rồi, tôi cảm thấy quá may mắn! Các Pháp lý của Đại Pháp đã giúp tôi nhận ra những chấp trước của bản thân, chẳng hạn như tâm ủy khuất, sự phẫn nộ vì cách đối xử “bất công” và nghĩ rằng con trai không xứng đáng với sự hy sinh của tôi dành cho cháu. Trên thực tế, cách hành xử của con trai và cháu gái chính là đang phản ánh những chấp trước của tôi, chúng thực sự giúp tôi nhìn nhận lại bản thân mình.

Quan niệm một khi chuyển biến, mọi oán hận lập tức tiêu tan, kể từ đó tôi không còn muốn đi tìm lỗi của con trai và cháu gái nữa.

Vài ngày trước, con trai đã đặt mua cho tôi hai chiếc điện thoại di động mới để tôi dùng vào việc giảng chân tướng và cả hai đều được giao đến nhà trong ngày hôm nay. Con trai đã giúp tôi cài đặt và chuyển tất cả các dữ liệu từ chiếc điện thoại cũ sang điện thoại mới để tôi làm việc.

Vào buổi tối, sau khi cháu gái đi học về, cháu chạy đến bên tôi và cho tôi xem những bức tranh và đồ thủ công bằng giấy mà cháu đã làm ở trường. Cháu cũng hỏi tôi: “Bà ơi, sao bà lại nấu ăn cho nhà cháu nữa vậy?”

Tôi trả lời: “Bởi vì bà yêu cháu”, cháu tỏ vẻ ngạc nhiên. Vì vậy, tôi đã giải thích thêm với cháu: “Tuy cháu và bố cháu không nghe lời bà, nhưng bà phải nghe lời Sư phụ: phải yêu thương tất cả mọi người”.

Nghe xong, cháu gái chạy đi và quay lại với một chiếc bánh quy sô cô la trên tay và nói: “Bà ơi, bà há miệng ra và ăn một miếng nào”. Cháu đưa chiếc bánh quy vào miệng tôi với nụ cười rạng rỡ trên môi, lúc đó tôi cảm thấy thực sự ấm áp và hạnh phúc.

Cảm tạ Sư phụ đã dụng tâm an bài để giúp con đề cao trong tu luyện!

Bài chia sẻ lý tính giữa những người tu luyện thường chỉ phản ánh nhận thức của cá nhân trong trạng thái tu luyện tại thời điểm viết bài, thiện ý giao lưu trên tinh thần cùng nhau đề cao.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/5/491679.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/5/23/228166.html