Bài viết của Tịnh Liên, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-01-2024] Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp được 26 năm. Mặc dù đối mặt với rất nhiều ma nạn, tôi vẫn kiên định đức tin vào Sư phụ (Nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) và Đại Pháp.

Tôi sinh vào cuối những năm 50. Khi những hàng xóm lớn tuổi của chúng tôi qua đời, tôi sợ hãi và hỏi người lớn rằng vì sao con người phải chết, có cách nào để tránh khỏi cái chết không. Tôi nghĩ, chẳng phải sẽ thật tuyệt vời nếu có cách trở thành bất tử sao? Tôi đã đọc rất nhiều sách, đặc biệt là những cuốn sách nói về các chuyện huyền bí. Khi nhìn các vì sao, tôi nghĩ: “Không thể nào chỉ có mỗi trái đất có nhân loại. Hẳn phải có rất nhiều sinh mệnh trong vũ trụ bao la này.”

Tôi lớn lên ở Trung Quốc nên bị tiêm nhiễm thuyết vô thần và thuyết tiến hóa của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), vậy nên tôi đã từng không tin rằng có Chúa hay Phật tồn tại. Tôi từng nghĩ các nhà sư chỉ là những người chọn cách trốn vào chùa khi họ gặp thất bại trong cuộc đời. Họ chỉ muốn trốn tránh sự thật. Khi đi công tác ở Hoa Sơn, tôi trò chuyện với một Đạo sĩ. Ông nói rằng mình chọn trở thành Đạo sĩ vì kết quả thi vào đại học rất tệ và ông bị áp lực quá lớn. Cuộc trò chuyện đó càng khẳng định những gì tôi đang tin.

Tôi luôn ốm yếu, phải cố giữ gìn sức khỏe bằng cách luyện tập. Khí công được phổ biến ở Trung Quốc vào những năm 90, vì thế tôi đã luyện một môn khí công. Một cuốn sách nhỏ đã tiêu tốn của tôi rất nhiều tiền, nhưng nội dung không hề đáng giá. Những người truyền bá môn đó kêu tôi hãy luyện các bài “tầng thứ hai” và “tầng thứ ba” mục đích là để lấy thêm tiền của tôi. Tôi luyện một thời gian rồi bỏ.

Vài người đã nói về Pháp Luân Đại Pháp với tôi. Khi tôi nghe rằng những học viên của môn này đã bỏ thuốc, bỏ rượu và nhiều thói quen xấu, tôi nghĩ nó quá khó.

Hồi sinh sau khi tu luyện Đại Pháp

Em trai tôi, em dâu và cha tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1997. Một ngày, em trai đưa một cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, đặt trên bàn. Tôi cầm lên và ngay lập tức bị cuốn hút bởi những gì mình đọc. Khi đọc sách, tôi cảm thấy trán tôi căng ra. Khi đến đoạn nói về thiên mục, tôi đã hiểu Sư phụ đang khai thiên mục cho tôi. Thật vô cùng phấn khích và cảm thấy thật may mắn! Tôi đọc toàn bộ cuốn sách ngay đêm đó.

Cuốn Chuyển Pháp Luân đã thay đổi cách suy nghĩ của tôi. Trong sách Sư phụ nói về Phật giáo, Đạo giáo, Chúa, các không gian khác, các sinh mệnh cao tầng và ý nghĩa của cuộc đời. Tôi hoàn toàn bị thuyết phục. Thuyết vô thần và thuyết tiến hóa đã ăn sâu vào tôi bởi ĐCSTQ nhanh chóng sụp đổ và bị thanh lý. Tôi cảm thấy tươi vui và chuyển biến.

Tôi là một nhân viên bán hàng và thường giao dịch với khách hàng trong công việc, vì vậy tôi đã hút thuốc và uống rượu bia. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi nghĩ rằng mình sẽ bỏ hút thuốc. Tôi quyết định bỏ rượu bia khi trời trở lạnh. Một hôm, tôi mua hai chai bia và làm một ít đồ nhắm. Tôi rót một cốc bia và uống. Sau khi rót thêm cốc nữa, chiếc cốc vỡ làm đôi với một tiếng bang lớn. Tôi biết Sư phụ đang bảo tôi không nên uống rượu bia. Trong các buổi họp, tôi bảo mọi người rằng tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và quyết định bỏ rượu bia. Họ đã không ép tôi uống nữa.

Lúc đó, Pháp Luân Đại Pháp được luyện tập rộng rãi ở Trung Quốc, nhiều điểm luyện công ở công viên và quảng trường. Trong một chuyến công tác đi Nam Xương, tôi tới công viên Bát Nhất để luyện công vào buổi sáng. Một học viên thấy tôi mới đến và chào đón tôi. Nghe giọng Đông Bắc của tôi, anh ấy bảo: “Bạn đến từ quê nhà của Sư phụ!” Tôi bảo rằng mình từ tỉnh Liêu Ninh, còn Sư phụ thì ở Trường Xuân, tỉnh Cát Lâm. Anh ta nói đó vẫn là quê nhà của Sư phụ (Đông Bắc Trung Quốc). Vẻ mặt thành kính của anh ấy thật sự làm tôi cảm động.

Hôm sau khi một phụ đạo thấy rằng tôi từ ngoại thành tới, anh ấy chỉ nơi nào các học viên địa phương học Pháp và luyện công, và bảo tôi rằng chiều hôm đó ở trường đại học họ sẽ mở video giảng Pháp của Sư phụ ở Pháp hội Đức. Anh ấy hỏi tôi có muốn tới không, tôi lập tức bảo có. Tôi không ngờ rằng tôi có cơ may được xem một thước phim về bài giảng pháp ở hải ngoại của Sư phụ trong một chuyến công tác của mình.

Sư phụ giảng:

“miền đất của Pháp Luân Đại Pháp chúng ta, tôi dám nói đó là một miền tịnh thổ” (“Giảng Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Đại Pháp Trường Xuân”, Pháp Luân Đại Pháp Nghĩa Giải )

Tôi vô cùng nhớ khoảng thời gian tuyệt vời đó. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp giống như một gia đình lớn. Khi tới Cửu Giang, tôi thấy một điểm luyện công bên bờ sông và đã luyện các bài công pháp cùng học viên địa phương. Bờ sông vào buổi sáng se se lạnh. Một học viên nữ mang cho tôi một chiếc thảm và chăn. Mọi người đều rất thân thiện. Tối đó, tôi tham gia nhóm học Pháp của họ. Hầu hết mọi người đều lớn tuổi. Họ đọc từng chữ trong Pháp rất cẩn thận. Họ thật thành kính, và điều đó thật là xúc động.

Duy hộ Đại Pháp

Vào 20 tháng 7 năm 1999, ĐCSTQ khởi động toàn lực cỗ máy tuyên truyền quốc gia để lan truyền tin đồn và vu khống Đại Pháp. Rất nhiều học viên đã bị bắt. Đại Pháp bị bức hại và Sư phụ bị vu khống. Tôi đã thụ ích từ Đại Pháp. Sư phụ đã tịnh hóa thân thể và đề cao tâm tính tôi. Tôi phải lên tiếng cho Đại Pháp! Tôi quyết định đến Bắc Kinh. Hai đồng tu khác nói cũng muốn đi cùng tôi.

Ba người chúng tôi tới Bắc Kinh vào ngày 8 tháng 10. Khi tới nơi, chúng tôi liên hệ với các đồng tu đã tới Bắc Kinh trước và tới Cục Quản lý Khiếu nại và Đề xuất Công cộng Quốc gia Trung Quốc vào hôm sau. Trên đường về khách sạn, chúng tôi bị chặn lại bởi vài cảnh sát mặc thường phục, tự xưng đến từ Cục Công an Hải Điến. Họ ép chúng tôi lên xe. Sau đó chúng tôi mới biết đã bị nhân viên khách sạn báo cáo với cảnh sát. Tôi bảo một cảnh sát rằng trở thành một người tốt và tuân theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn giúp ích cho Trung Quốc và nhân dân. Không hiểu tại sao chính phủ đang bức hại chúng tôi. Chúng tôi chỉ đến Bắc Kinh để lên tiếng cho Đại Pháp và muốn một môi trường yên ổn để tu luyện. Viên cảnh sát yên lặng lắng nghe, rõ ràng họ cũng không đồng tình với cuộc bức hại.

Bởi có rất nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bắt, trung tâm giam giữ đã thả tất cả những tù nhân người thường. Chúng tôi nhẩm Pháp, luyện công và thảo luận các thể ngộ tu luyện. Chúng tôi ngộ ra rằng là một người tu luyện, chúng tôi không nên thụ động chấp nhận cuộc bức hại, vì thế chúng tôi tuyệt thực tập thể để phản đối. Cảnh sát đã thấy các học viên đoàn kết ra sao và tỏ ra ngưỡng mộ chúng tôi.

Các học viên nhanh chóng bị đưa trở lại đồn cảnh sát địa phương. Cảnh sát đe dọa chúng tôi và cố gắng tìm ra ai đã tổ chức cuộc tuyệt thực. Họ không tin khi tôi bảo rằng không hề có ai lãnh đạo. Tôi bảo rằng chúng tôi đều là học viên đang tu luyện Đại Pháp như nhau. Chúng tôi là người tốt và giúp ích cho xã hội, vậy mà lại bị bức hại.

Chúng tôi bị giam giữ trái phép 15 ngày. Sau khi được thả, lãnh đạo của tôi nói: “Tôi đã cố đến thăm khi anh trong trại giam giữ, nhưng cảnh sát bảo rằng học viên Pháp Luân Đại Pháp không được phép có người đến thăm.” Ông nói thầm: “Để diễn cho Cục Công an xem, tôi đã sa thải anh. Đừng lo. Tôi chỉ làm vậy để lừa họ thôi.”

Có mười hai nhân viên kinh doanh cùng làm với tôi, hầu hết họ đều chiếm dụng hoặc biển thủ tiền của công ty. Tôi là người duy nhất trong sạch. Thực ra, tôi cũng như những người đó trước khi tu luyện Đại Pháp. Sau khi tu luyện, tôi tuân theo Chân-Thiện-Nhẫn và trả lại toàn bộ số tiền đã biển thủ. Tôi thậm chí trả lại phần quỹ mà đến kế toán còn không hề hay biết. Do đó, mọi người trong công ty đều có ấn tượng tốt về học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Cứu người

Lúc đó rất khó để có được tài liệu giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi khi tôi có một bản sao, tôi tới tiệm photo và làm một lô lớn các bản sao. Tôi phân phát cho mọi người để họ có thể biết rõ chân tướng. Khi cuộc bức hại leo thang, chính quyền địa phương yêu cầu các tiệm photo không cho sao chép các tài liệu chân tướng nữa.

Phải làm sao đây? Tôi tìm cách khác để photo tài liệu. Tôi đã dùng máy fax ở công ty. Tôi mua giấy fax, làm một lượng lớn tài liệu chân tướng khi không có ai ở xung quanh.

Tôi cũng gửi thư giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp tới nhiều cơ quan ban ngành, đặc biệt là tới Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc và Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân Trung Quốc, các tổ chức dân chủ để họ có thể hiểu về chân tướng và giảm bớt cuộc bức hại Đại Pháp, và cho họ cơ hội được đắc cứu.

Có thể tôi đã bị phát hiện qua camera giám sát khi đang gửi các lá thư. Một ngày, hai cảnh sát mặc thường phục từ Cục Công an Thành phố tới công ty tôi và nói rằng muốn kiểm tra thư tay của các học viên Đại Pháp để tìm ra ai đã gửi các bức thư. Thư ký công ty nghe được cuộc trò chuyện và bảo tôi: “Mau đi đi! Cảnh sát thành phố đang ở đây để điều tra anh!”

Tôi rời đi ngay lập tức. Tôi băn khoăn có nên bỏ trốn không. Các đồng tu khác đã bỏ nhà ra đi để tránh cuộc bức hại, nhưng tôi không muốn làm vậy. Nếu tôi bỏ chạy, hàng xóm và đồng nghiệp sẽ nghĩ học viên Pháp Luân Đại Pháp sợ hãi. Tôi về thẳng nhà và không thấy điều gì xảy ra.

Nhân viên của Cục Công an Thành phố tới công ty tôi vào tháng 4 năm 2000, đòi bắt tôi. Tôi đã thoát được. Cấp trên của tôi bảo: “ĐCSTQ đang dùng đại bác để bắn muỗi. Họ đang dựng một quả núi từ một đụn đất!” Những người minh bạch chân tướng đều ghê tởm cuộc bức hại của ĐCSTQ.

Tôi đi qua một vùng núi hẻo lánh vào đầu năm 2013. Vài ngôi làng có ít hơn 20 hộ. Tôi biết rằng các học viên ở đây không hề có tài liệu giảng chân tướng Đại Pháp trong ba năm rồi, và vài làng nhỏ còn không có học viên tu luyện. Tôi kết nối với các học viên trong khu vực của mình và quyết định tới đó phát tài liệu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp.

Lúc đó, tôi làm thiết kế cho một công ty. Tôi tìm trước các tuyến đường trên Internet và quyết định nên đi đường nào. Tôi cố gắng không bỏ sót ngôi làng nào. Thỉnh thoảng vài học viên lái xe tới các ngôi làng. Vài bản làng trên núi dân cư rất thưa thớt và hầu hết mỗi nhà đều có một con chó, chúng sủa inh ỏi mỗi khi chúng tôi tới. Nghe thấy tiếng sủa, vài dân làng ra cửa và hỏi chúng tôi về tài liệu chân tướng Đại Pháp. Lịch giảng chân tướng đặc biệt phổ biến và họ thường xin chúng tôi thêm nhiều bản, nói rằng họ muốn đưa lịch này cho người thân và bạn bè. Nhiều học viên đã tham gia, thậm chí những học viên lớn tuổi còn đi bộ trên các đường núi gồ ghề vào ban đêm. Mặc cho lạnh giá cuối đông, nắng thiêu đốt mùa hè, muỗi vào mùa hè, mọi người đều hăng hái cứu thêm nhiều người.

Theo các học viên địa phương, dân làng rất yêu thích tài liệu giảng chân tướng. Họ chia sẻ các tài liệu và thảo luận với nhau những gì họ đọc được. Nhiều người tốt bụng đã minh bạch chân tướng. Đây là sự từ bi của Sư phụ, không để ai lại phía sau.

Chứng thực Pháp trong một trại tạm giam

Tôi bị bắt và đưa đến một trại tạm giam. Các tù nhân bị bắt làm đồ thủ công. Trong giờ giải lao, tôi tranh thủ giảng chân tướng cho các tù nhân, giải thích lý do vì sao thoái ĐCSTQ lại đảm bảo cho họ an toàn và mang lại phước lành. Một tù nhân nói Pháp Luân Đại Pháp là tốt và đã thoái Đoàn thanh niên của ĐCSTQ. Ông ta là một người lớn tuổi hơn và thường bị bắt nạt bởi mấy gã trẻ tuổi. Công việc phân công cho ông ấy rất khó và ông buồn rầu.

Ngay sau hôm thoái ĐCSTQ, ông nói: “Phước lành tới nhanh quá!” Ông bảo những gã trẻ bắt nạt ông đã bị chuyển đi tối đó. Công việc phân cho ông vào hôm sau cũng rất dễ, ông làm xong nhanh chóng. Ông bảo thêm: “Tôi thực sự nhận được phúc báo rồi, đa tạ Đại Pháp!”

Thỉnh thoảng vài tù nhân thử thách tôi. Một hôm, một tù nhân hỏi tôi: “Tại sao anh muốn chịu khổ ở đây? Anh có thể ra khỏi đây ngay khi viết cam kết không tu luyện Đại Pháp nữa, và anh có thể tiếp tục tu luyện sau khi ra khỏi đây.” Tôi bảo tôi không thể viết cái đó. Anh ta nói: “Nếu không họ sẽ kết án anh ba hoặc năm năm đấy.” Tôi bảo anh ta rằng trước khi tu luyện Đại Pháp tôi từng chịu biết bao nhiêu bệnh tật. Pháp Luân Đại Pháp đã cứu rỗi tôi. “Làm sao tôi có thể làm ra thứ thất kính với Đại Pháp và Sư phụ?” Anh ta im lặng.

Hôm sau, tôi nghe ai đó gọi tên tôi, tôi thấy hai cảnh sát tới, một người mặc đồng phục và một người mặc thường phục. Viên cảnh sát mặc đồng phục nói: “Đừng nói với tôi về Pháp Luân Đại Pháp. Nếu anh muốn thì nói với anh ta.” Anh ta chỉ vào viên cảnh sát mặc thường phục. Sau đó anh ta hỏi tên, tuổi, địa chỉ, nghề nghiệp của tôi, bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ bao giờ, học từ ai. Tôi nói rằng cha tôi đã với tôi về Pháp Luân Đại Pháp.

Cha tôi là một cựu Đảng viên ĐCSTQ, từng cống hiến hết mình cho Đảng. Khi về già và ốm đau, ông đã bình phục nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Viên cảnh sát hỏi tôi có tu luyện tiếp không. Tôi bảo: “Tất nhiên là có chứ. Tôi trước đây đầy bệnh tật, giờ tôi khỏe như thế này. Làm sao tôi dừng tu luyện đây?” Anh ta bảo: “Với thái độ này, anh sẽ bị kết án ba đến năm năm.” Tôi kiên quyết: “Tôi quyết tâm tu luyện Đại Pháp!”

Viên cảnh sát mặc thường phục bảo: “Trường hợp của anh không quá nghiêm trọng.”

Viên cảnh sát mặc đồng phục bảo lại tôi: “Vậy anh vẫn tiếp tục tu luyện chứ?” Tôi bảo có. Anh ta yêu cầu tôi ký vào biên bản.

Viên cảnh sát mặc thường phục nói lại: “Anh sẽ về nhà sớm thôi.”

Ngay sau khi tôi trở về buồng giam, viên quản ngục hét lớn: “Gói ghém đồ đạc đi!” Tôi chào tạm biệt các tù nhân và bước ra ngoài. Khi sắp tới cổng trại, tù nhân lớn tuổi đã thoái ĐCSTQ trước kia hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo! Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Ông ta hô lớn ba lần, mọi người trong hàng chục phòng giam ở hành lang đều nghe thấy.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2024/1/19/467758.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/3/14/216203.html

Đăng ngày 01-04-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share