Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại tỉnh Hà Bắc

[MINH HUỆ 06-02-2024] Tôi luôn muốn viết về quá trình tu luyện của mình, nhưng tôi cảm thấy mình không phải là một người giỏi viết lách. Khi tôi ngồi đả tọa vào sáng nay, tôi nhận ra rằng tâm vị tư đã ngăn trở mình, và đã đến thời điểm để tôi trừ bỏ cái tâm này.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Tôi đã về quê khi đại dịch SARS bùng phát vào năm 2003. Tại thời điểm đó, tôi bị mắc rất nhiều chứng bệnh, trong đó có tiểu đường, tim mạch, thiếu máu não v.v. Vì đại dịch, nên tôi vội vã về nhà và quên mang theo thuốc. Ngay sau khi về tới nhà, tôi đã bị sốt. Gia đình tôi không dám nói với bất cứ ai. Họ khóa cửa lại, sợ rằng hàng xóm biết và đưa tôi đi cách ly. Chồng tôi nói, anh thà để tôi qua đời ở nhà còn hơn đưa tôi đến bệnh viện.

Có nhiều người ở quê tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ thấy nhà tôi luôn đóng cửa và họ cảm thấy có điều gì đó không ổn. Một số học viên [Đại Pháp] đến nhà tôi và nói rằng, “Mọi người đừng lo, hãy để cô nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ và cô sẽ sớm bình phục thôi!”

Mặc dù tôi nghe các bài giảng Pháp của Sư phụ một cách mơ hồ, nhưng tôi cảm thấy tất cả mọi điều Ngài giảng thực sự có lý. Đến ngày thứ ba khi tôi nghe các bài giảng Pháp, cơ thể rất nhẹ và tâm trí tỉnh táo. Trạng thái đó thực sự giống như trạng thái vô bệnh mà Sư phụ giảng. Tôi đích thân trải nghiệm Đại Pháp thần kỳ đến thế nào.

Tôi rất phấn khởi. Tôi tới nhà của một đồng tu và có nhiều đồng tu đang học Pháp ở đó. Tôi kể với họ, “Hôm nay tôi cảm thấy rất tuyệt. Cả người cảm thấy thư thái!” Rồi tôi học Pháp với mọi người.

Ngay khi đó, tôi cảm thấy có thứ gì đó xoay chuyển ở dưới bụng. Tôi ngạc nhiên và kể cho mọi người nghe chuyện này. Khi tôi nhìn bụng của mình, tuy không chuyển động, nhưng tôi có thể cảm thấy rõ ràng có thứ gì đó đang xoay. Các đồng tu này nói, “Cô thực sự có duyên phận để tu luyện Đại Pháp. Sư phụ ban cho cô một Pháp Luân và Ngài đang trông nom cô đó!”

Chính như thế, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một môn tu luyện đặc biệt đến mức người ta có thể không được gặp trong hàng triệu năm. Kể từ khi tôi nhận cuốn sách quý “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã không ngừng đọc sách.

Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi luôn tự hỏi làm thế nào người ta có thể trở thành một người tốt và người nào là người tốt. Tôi là một nữ doanh nhân và tôi làm bất cứ việc gì để kiếm được nhiều tiền hơn. Khi tôi đọc sách “Chuyển Pháp Luân” lần đầu tiên, cuối cùng tôi đã tìm thấy câu trả lời cho câu hỏi của mình.

Khi tôi đọc sách “Chuyển Pháp Luân” lần thứ hai, tôi nghĩ, “Cuốn sách này nói về tu luyện phải không? Vậy làm theo những gì cuốn sách này giảng đúng là thực hành tu luyện rồi!” Kể từ đó, tôi đặt cho mình một quy tắc mà tôi không bao giờ vi phạm: Bất kể tôi bận rộn hay mệt mỏi đến thế nào, mỗi ngày tôi đều phải đọc ít nhất một bài giảng Pháp. Tôi cũng bắt đầu học thuộc Pháp, bởi vì tôi cảm thấy tôi nên ghi nhớ Đại Pháp này trong tâm.

Tôi kể cho gia đình nghe sự mỹ hảo của Đại Pháp, và chị gái của tôi cũng bắt đầu tu luyện.

Cứu độ chúng sinh

Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, chị gái và tôi gửi tặng các đĩa CD chân tướng để giúp dân chúng biết Pháp Luân Đại Pháp là gì. Tại thời điểm đó, chị gái và tôi không biết bất cứ đồng tu nào ở thành phố mà chúng tôi sinh sống, vì vậy chúng tôi phải lái xe về quê ở cách đó hàng trăm dặm để lấy các đĩa CD.

Mới đầu, các đồng tu chỉ đưa cho chúng tôi vài trăm đĩa CD, và chúng tôi nhanh chóng tặng hết số đĩa đó. Chúng tôi nhờ đồng tu đưa thêm đĩa CD cho mình, chúng tôi cũng hứa rằng chúng tôi sẽ thận trọng và chú ý đến vấn đề an toàn.

Sau đó, chúng tôi thành lập điểm sản xuất tài liệu ở nhà. Chị gái làm các cuốn tài liệu và tôi phân phát các cuốn tài liệu này. Chúng tôi phối hợp rất ăn ý. Khi chị gái đi làm về, bất kể chị mệt đến thế nào, việc đầu tiên chị làm là mở máy tính. Chị làm các cuốn tài liệu cho đến tận khuya. Điều duy nhất mà chúng tôi tập trung vào là cứu người nhanh nhất có thể. Chúng tôi đi khắp tất cả các tòa nhà, và chúng tôi không muốn bỏ sót bất cứ gia đình nào.

Vượt qua các quan nạn

Để phơi bày cuộc bức hại này, một số đồng tu đã thành công khi chèn sóng truyền hình. Điều này khiến các quan chức cấp cao trong Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) chấn động và nổi giận, họ bắt đầu điên cuồng truy lùng và bắt giữ các học viên có liên quan. Vì tôi thường xuyên gọi điện cho một đồng tu, nên tôi cũng phải rời khỏi nhà để tránh bị bắt giữ.

Mới đầu, tôi và một đồng tu sống ở nhà của một người bạn của anh trai tôi. Hoàn cảnh rất thử thách. Chúng tôi ngủ trên sàn nhà. Thời điểm đó là tháng Sáu, nhưng không có máy điều hòa hay quạt. Khi tôi ra ngoài để hóng mát, tôi lại bị muỗi cắn. Đồng tu nói, “Chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi đây nhé. Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn.” Thật vậy, sau khi chúng tôi rời đi chưa tới năm phút, ngôi nhà đó đã bị công an của ĐCSTQ bao vây. Chúng tôi biết ơn Sư phụ vì đã bảo hộ mình. Chính nhờ Sư phụ bảo hộ hết lần này tới lần khác mà chúng tôi mới có thể thoát khỏi nguy hiểm.

Ngay cả khi chúng tôi ở trong tình huống nguy hiểm, thì chúng tôi vẫn tiếp tục hoàn thành sứ mệnh cứu độ chúng sinh của mình. Chúng tôi đón một chiếc taxi, và tài xế này có treo mặt dây chuyền có hình của cựu lãnh đạo ĐCSTQ Mao Trạch Đông ở trên xe của ông. Chúng tôi nói cho tài xế biết sự thật về Mao và sự thật về Pháp Luân Đại Pháp. Ông đã vứt bỏ mặt dây chuyền đó và chấp nhận thoái Đội.

Để bắt được tôi, Cục An ninh quốc gia của ĐCSTQ dành rất nhiều nhân lực và tài lực ở quê tôi. Họ tạm giam các thành viên gia đình của tôi bất hợp pháp, lục soát nhà tôi và công ty của tôi. Họ còn tạm giam cha mẹ già của tôi. Hai em trai của tôi mở công ty. Anh cả bị đưa đi và bị tạm giam trong ba ngày. Anh từ chối nói cho họ biết tôi đang ở đâu. Em trai cũng từ chối gặp họ. Họ gọi cho em trai và nói, “Anh phải phối hợp với chúng tôi.” Em trai tôi nói với họ, “Chị tôi không làm gì sai. Các ông không cần gặp tôi. Tôi sẽ không nói cho các ông biết bất cứ điều gì.”

Chồng tôi thường rụt rè và không muốn gặp rắc rối, vì vậy tôi điều hành công ty. Tôi đột nhiên rời khỏi nhà, và tôi cũng không có thời gian để giải thích cho anh tình huống của mình. Con trai của tôi vẫn còn đi học, những người của ĐCSTQ đã tới trường và đe dọa cháu. Tôi rất lo lắng và muốn về nhà để nói chuyện với mọi người. Tôi biết làm vậy sẽ rất nguy hiểm, bởi vì công an đang truy lùng tôi. Trong những ngày lễ, tất cả họ hàng đều đến nhà của cha mẹ tôi, họ bị công an mặc thường phục chặn lại vô cớ, và [công an] lục soát xe của họ. Tôi thực sự rất muốn nói chuyện với chồng, bảo đảm rằng anh có thể hiểu được và nhẫn chịu tất cả mọi việc đang xảy ra.

Chị cả tìm được một chiếc xe, vì vậy tôi có thể lái xe về quê. Khi tôi vừa đến nơi, tôi hiểu rằng Sư phụ gánh chịu rất nhiều để tôi có thể gặp gia đình của mình. Tôi thấy một Pháp Luân lớn đang xoay trên bầu trời ở phía trên ngôi làng của chúng tôi.

Ngay khi chồng thấy tôi, anh nói, “Em không có lựa chọn nào khác ngoài việc tu luyện. [Những người đó] sẽ bắt em nếu em về nhà. Em cần phải tu luyện đến cùng đó. Em đừng lo. Anh sẽ chăm sóc cho gia đình chúng ta.” Con trai tôi nói, “Mẹ ơi, mẹ đừng sợ. Gia đình chúng ta tin những gì mẹ nói và mọi người ủng hộ mẹ.” Tôi đã bật khóc. Tôi biết Sư phụ nhắc tôi vứt bỏ các chấp trước, kiên định tu luyện, và cứu nhiều người hơn.

Tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi hướng nội tìm và thấy mình có rất nhiều chấp trước vào danh lợi. Trước đây, tôi làm mọi cách để đạt được những gì tôi muốn và thậm chí tôi đã nói dối. Tôi có chấp trước lợi ích, hư vinh, oán hận, phàn nàn, tật đố, và tôi coi thường người khác. Tôi làm sao có thể tu luyện với quá nhiều chấp trước của con người như vậy được? Tôi biết không có cách nào khác ngoài việc học Pháp nhiều hơn. Chỉ có Đại Pháp mới có thể phá bỏ hết thảy chướng ngại, bởi vì Đại Pháp là vạn năng. Có Sư phụ và Đại Pháp, tôi có thể làm được tất cả mọi việc nếu tôi có Pháp ở trong tâm.

Mỗi ngày tôi đều đắm mình trong Phật quang của Sư phụ và tôi không cảm thấy khổ chút nào. Sau khi học và ghi nhớ Pháp thật nhiều, tôi hiểu được tình hình và tâm trí trở nên minh bạch. Trường năng lượng khi tôi phát chính niệm ngày càng mạnh mẽ hơn. Thỉnh thoảng, sau khi tôi lập chưởng để phát chính niệm, tôi cảm thấy mình được một trường năng lượng mạnh mẽ bao bọc và tôi không thể di chuyển bàn tay của mình. Tôi có thể [phát chính niệm] liên tục trong một hai giờ. Một ngày nọ, khi tôi đang phát chính niệm, thông qua thiên mục, tôi thấy mình giải thể Cục An ninh quốc gia. Một con quỷ lớn hỏi tôi, “Ngươi được lợi ích gì khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp chứ? Ngươi bị bắt bớ, và công ty của ngươi bị đóng cửa.” Tôi chĩa kiếm vào con quỷ và đầu nó đã rơi xuống.

Tuy vậy, tâm trí của tôi bị ảnh hưởng bởi các quan niệm của người thường. Tôi nghĩ, “Thật vậy, mình phải chạy tới chạy lui vì ĐCSTQ đang truy lùng mình. Họ không chỉ đóng cửa công ty của mình, mà mình cũng không biết mình có đủ ăn hay không.”

Tuy rằng ý niệm này chỉ lóe lên trong vài giây, nhưng tôi thấy bàn tay của mình đổ gục sau khi tôi mở mắt ra. Tôi kinh ngạc và lập tức nhận ra rằng mình bị các nhân tố tà ác can nhiễu. Tôi phát chính niệm mạnh mẽ từ tận đáy lòng và thầm nói, “Sư phụ hãy giúp con. Thứ đó không phải là con!” Tôi đột nhiên thấy Sư phụ. Ngài di chuyển tay một cách nhẹ nhàng từ trên xuống dưới, và con quỷ màu đen đó đã biến thành một vũng nước màu đen. Tôi biết quan nạn này đã kết thúc.

Một đồng tu đưa tôi đến ở cùng một nữ đồng tu cao niên. Bà rất tử tế và kiên nhẫn, đồng thời giúp tôi tất cả mọi thứ trong cuộc sống thường nhật cho đến việc tu luyện. Chúng tôi chia sẻ dựa trên các Pháp lý. Các quan niệm con người dần dần bị giải thể, và chính niệm của tôi trở nên mạnh mẽ hơn. Sau đó, tôi có một ý nghĩ, “Mình phải về nhà. Làm sao mình có thể sợ hãi và bị các thế lực tà ác ở thế gian ngăn trở được?” Tôi đã về nhà sau khi ĐCSTQ truy lùng tôi hơn sáu tháng.

Mọi người hỏi tôi, “Cục An ninh quốc gia đã điều động rất nhiều người để bắt cô. Cô về nhà có ổn không?” Tôi thấy ổn, bởi vì những gì chúng tôi đối diện là tà ác ở các không gian khác. Trên thực tế, tất cả mọi thứ ở cõi người thường đều chỉ giống như một vở kịch trên sân khấu. Nếu chúng ta đặt tâm trong Pháp, giao phó bản thân chúng ta cho Sư phụ, và làm tốt ba việc, thì tất cả mọi việc đều được giải quyết. Chính tâm của chúng ta cản trở chúng ta, khiến chúng ta mất tín tâm vào Sư phụ và Đại Pháp, đưa đến gặp ma nạn và không thể tìm được lối ra.

Đối diện trước “chiến dịch xóa sổ”

Năm 2020, ĐCSTQ phát động “chiến dịch xóa sổ” nhắm vào các học viên [Pháp Luân Công]. Khi chúng tôi tặng các tài liệu chân tướng, một đồng tu bị camera an ninh của khu dân cư chụp hình và bị đưa lên WeChat.

Chính quyền thị trấn bắt đầu sách nhiễu đồng tu này. Đối diện trước sự cố này, chúng tôi nhận ra rằng mình nên tăng cường phát chính niệm, đồng thời chúng tôi nên tận dụng cơ hội này để giảng chân tướng cho nhân viên chính quyền và cố gắng cứu họ. Một đồng tu và tôi bắt đầu viết các bức thư chân tướng trong khi các đồng tu khác phát chính niệm giải thể tất cả các nhân tố tà ác ở các không gian khác.

Vì khả năng viết lách có giới hạn, nên chúng tôi mất vài tuần để hoàn thành [các bức thư]. Tuy nhiên, trong quá trình in tài liệu này, chúng tôi đã bị mất tệp tin và không thể tìm lại được.

Khi chúng tôi xem xét bản thân, chúng tôi phát hiện rằng sự cố này xảy ra bởi vì ý niệm của chúng tôi không thuần tịnh. Tất cả những đồng tu khác đều có những cách lý giải khác nhau về sự cố này. Có một đồng tu nói với tôi, “Cô nên đi tới đó để nói chuyện với họ.” Nhưng tôi cảm thấy cô ấy có tâm sợ hãi mạnh mẽ. Thậm chí cô còn sợ hãi khi chúng tôi nói chuyện lớn tiếng ở nhà cô.

Tôi thấy hơi khó chịu và nói, “Chúng ta hãy cùng đi nhé.” Cô đáp lại, “Tôi không đi. Tôi có quá nhiều chấp trước.” Tôi thầm nghĩ, “Tất nhiên tôi biết cô không dám đi. Cô chỉ thích nói mà thôi!”

Sau này nghĩ lại vấn đề đó, tôi thấy mình đã tự cho mình là đúng. Tôi coi thường đồng tu và tôi không Thiện. Tôi còn có tâm tranh đấu mạnh mẽ. Làm sao tôi có thể cứu người khi tôi có thái độ trịch thượng như vậy được?

Tôi bắt đầu viết thư lại. Trong quá trình này, tôi hướng nội tìm mỗi khi tôi gặp chuyện gì đó, bất kể đó là chuyện lớn hay nhỏ. Tâm trí của tôi trở nên thuần tịnh hơn, và tôi có thể viết thư rất nhanh. Các đồng tu khác rất hài lòng với bức thư.

Sau khi chúng tôi gửi thư, chúng tôi đến nói chuyện với Bí thư thôn, nhưng ông không có ở đó. Chúng tôi trở lại vào hôm sau và người ta nói rằng ông đang có một cuộc họp. Chúng tôi ở lại đó và phát chính niệm trong hơn một giờ. Khi tôi đang phát chính niệm, thiên mục tôi thấy một biểu ngữ lớn dài khoảng bốn năm mét và rộng khoảng hai ba mét. Trên biểu ngữ có ghi các chữ Hán truyền thống “Trời diệt Trung Cộng.” Biểu ngữ lượn hai vòng phía trên tòa nhà này. Sau đó, biểu ngữ trở nên to lớn bằng cả tòa nhà, lấp lánh ánh vàng kim. Tôi ngộ ra, Sư phụ đang giải thể các nhân tố tà ác ở các không gian khác.

Ngày thứ ba, chúng tôi lại đến gặp bí thư và lần này ông có mặt ở đó. Tôi trình bày với ông lý do vì sao chúng tôi đến đó, và ông nói, “Hãy để tôi gọi phó bí thư đến nói chuyện với cô.” Phó bí thư là người đã đích thân tới nhà của các đồng tu và sách nhiễu họ. Anh ta đến ngay và chúng tôi bắt đầu giảng chân tướng.

Ngay khi chúng tôi mới nói được vài câu, bí thư đã nói chuyện với phó bí thư, “Pháp Luân Đại Pháp thực sự thần kỳ. Khi cuộc bức hại mới xảy ra vào năm 1999, tôi làm lãnh đạo ở nơi khác, và có một người luôn phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Một học viên đã cảnh báo anh ta, nhưng anh ta không nghe. Vài ngày sau, anh ta bị liệt mặt, thông thường [chứng liệt mặt] có thể chữa lành, nhưng việc chữa trị không có tác dụng với anh ta. Ba năm sau, anh ta đã qua đời.”

Khi bí thư kể xong, ông có cuộc điện thoại, và ông đã ra ngoài để trả lời cuộc gọi. Tôi đã nói chuyện với phó bí thư, “Hãy để tôi giúp anh làm tam thoái bảo bình an nhé.” Anh lập tức nói, “Dì ơi, cháu sẽ nghe theo dì. Dì hãy giúp cháu làm tam thoái nhé.” Vài phút sau, bí thư quay lại. Chúng tôi tiếp tục giảng chân tướng cho họ, và bí thư cũng đồng ý làm tam thoái. Sau đó, ông nói với chúng tôi rằng, ông sẽ lo liệu các trường hợp của những học viên khác và bảo chúng tôi không cần lo lắng.

Tôi hỏi phó bí thư, “Dì có thể nói chuyện riêng với nhân viên an ninh được không?” Phó bí thư trả lời, “Vâng.” Tôi nói chuyện với nhân viên an ninh và khuyên anh ta làm tam thoái. Anh ta nói, “Vâng, dì hãy giúp cháu làm tam thoái nhé.”

Tôi biết Sư phụ từ bi đang làm tất cả những việc này. Ngay khi tâm tính của chúng ta đạt đến một tầng thứ nhất định, Sư phụ sẽ giúp chúng ta. Khi chúng ta làm theo yêu cầu của Sư phụ và tiêu chuẩn của Đại Pháp trong tu luyện, chúng ta sẽ có năng lực để cứu độ chúng sinh!

Tôi đã đang duy trì tín tâm mạnh mẽ trong nhiều năm qua. Bất kể hành trình tu luyện lâu dài đến thế nào, tôi sẽ theo sát Sư phụ cho đến cuối cùng.

Tầng thứ cá nhân hữu hạn, nếu có điều gì không phù hợp với Pháp, thì mong quý đồng tu từ bi chỉ rõ.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/29/在大法修煉中百煉成鋼-443931.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/6/214601.html

Đăng ngày 23-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share