Bài viết của một học viên tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-09-2023] Tôi năm nay 69 tuổi, và là người ít chữ. Năm 2004, chị gái sống ở vùng khác đến thăm tôi và hướng dẫn tôi luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp. Trong khi luyện công, tôi cảm nhận rõ rệt Pháp Luân đang xoay chuyển. Một người chị khác sống ở địa phương đã mang cho tôi một cuốn tuyển tập các bài chia sẻ tâm đắc thể hội. Sang năm sau, tôi đã nhờ một người bạn có người nhà cũng tu luyện mua giùm tôi cuốn Chuyển Pháp Luân. Và từ đó, tôi đã trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Về cơ bản thì tôi ở trong trạng thái độc tu, cũng biết rõ rằng tu luyện là phải chịu khổ, thực hành nhẫn, và phó xuất. Tuy nhiên, khi người khác đối xử tệ bạc với tôi, tôi lại thấy chạnh lòng. Mãi cho đến năm 2015, tôi hữu duyên biết được một số học viên lâu năm ở địa phương và thường đi cùng họ ra ngoài giảng chân tướng.

Điều tôi thích nhất là được chia sẻ các vấn đề về tâm tính với các đồng tu. Lúc chia sẻ, tôi đem những mâu thuẫn mà tôi gặp phải và nỗi khổ trong tâm mình nói ra, rồi nhờ các đồng tu giúp tôi tìm ra nguyên nhân. Các đồng tu luôn nhấn mạnh rằng tôi cần phải học Pháp nhiều hơn và hướng nội vô điều kiện. Họ cũng phân tích những mâu thuẫn cụ thể của tôi, giúp tôi biết cách nhận ra các vấn đề của bản thân trên cơ điểm của Pháp. Dần dần, tôi đã có thể nhận ra các vấn đề tâm tính của mình dựa trên Pháp, nhờ đó các mâu thuẫn của tôi cũng giảm bớt hoặc được hóa giải. Hoàn cảnh gia đình tôi cũng được cải thiện.

Sau khi hoàn cảnh gia đình được cải thiện, thân thể tôi thường xuyên xuất hiện trạng thái nghiệp bệnh. Tôi đã dùng Pháp bảo hướng nội, và chia sẻ với các đồng tu trên cơ điểm của Pháp. Do vậy, lần nào tôi cũng có thể vượt qua khổ nạn và đề cao tâm tính của mình. Chẳng hạn vào năm 2021, bắp đùi bên phải của tôi đột nhiên ửng đỏ và sưng tấy. Sau đó nó lan rộng từ đầu gối xuống mu bàn chân và ngón chân, và còn xuất hiện các mảng thâm tím, đau đớn như lửa đốt. Đặc biệt khi tôi đi ngủ vào ban đêm thì càng đau hơn, đến mức tôi phải rên rỉ, gào thét. Tôi đã chịu đựng như vậy trong nửa tháng liền.

Ban đầu, tôi vẫn có thể ra ngoài để giảng chân tướng. Sau đó, tôi thậm chí không thể dậy khỏi giường. Tuy nhiên tôi vẫn kiên định tin tưởng vào Đại Pháp và Sư phụ, trong tâm không chút sợ hãi. Mặc dù đau đến mức nào, tôi vẫn kiên trì học Pháp. Khi không còn sức, tôi dựa vào tường để luyện công. Khi không thể ngồi song bàn luyện tĩnh công, tôi bèn ngồi đơn bàn để luyện. Thấy vậy, con trai và cháu trai của tôi khăng khăng đưa tôi tới bệnh viện điều trị, nhưng tôi kiên quyết từ chối. Tôi biết rằng mình đang tiêu nghiệp.

Đồng thời trong khi tiêu nghiệp, tôi cũng hướng nội tìm. Sau khi tìm tới tìm lui, cuối cùng tôi đã tìm ra tâm oán hận, tâm tranh đấu và các tâm chấp trước khác. Chẳng hạn, tôi tự hỏi: Tại sao con trai cứ hay vô cớ nói mình? Tại sao con trai luôn muốn tranh cãi với mình? Đôi khi cháu thậm chí còn gọi tên tôi trong mơ và nói: “Hãy dậy cãi nhau đi!” Kỳ thực, việc đó là để tôi bỏ đi tâm tranh đấu, nhưng tôi lại không ngộ ra và vẫn cứ cãi nhau với con trai. Tôi còn nghĩ rằng mình đang bảo vệ Sư phụ.

Tại sao các chị gái tôi lại nói những điều bất hảo với tôi và thông gia cũ của gia đình tôi luôn tạo rắc rối cho tôi? Tất cả là để giúp tôi buông bỏ tâm oán hận và các chấp trước khác. Tôi luôn nghĩ rằng gia đình vợ cũ của con trai đã làm tổn thương cháu, khiến cháu ly dị và lâm vào cảnh khó khăn về tài chính. Tôi oán hận con dâu cũ và bà thông gia, và tôi cũng ôm giữ tâm oán hận với các chị gái của mình. Tâm oán hận này gần như là thâm căn cố đế. Khi tôi phát hiện ra những chấp trước đó, sự đau đớn ở chân đã gần như biến mất, và tôi có thể đi lại vào ngày hôm sau. Con trai tôi đã chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này.

Khi dần dần đã biết cách tu luyện bản thân, tôi nhận ra rằng một người tu luyện cần phải có chính niệm.

Đối mặt với cuộc bức hại

Một buổi sáng tháng Tư năm 2022, tôi và một đồng tu đang đi trên đường thì bị các nhân viên của Đội An ninh Nội địa bắt cóc. Họ thẩm vấn chúng tôi, rồi đến lục soát nhà và lấy đi tất cả các sách Đại Pháp của tôi. Sau đó, tôi được tại ngoại.

Đó là lần đầu tiên kể từ khi bước vào tu luyện tôi bị bắt cóc và bị lục soát nhà. Ngày thứ hai sau khi tôi được thả, Trưởng đồn công an gọi điện thoại bảo con trai tôi đưa tôi tới đồn gặp anh ta. Sau khi gặp mặt tôi liền giảng chân tướng Pháp Luân Công cho anh ấy, và nói rằng người tu luyện có bệnh không cần uống thuốc. Con trai tôi cũng lập tức khẳng định: Thật sự là không cần thuốc. Mẹ tôi bị đau đến phát khóc, luyện công một chút liền khỏi ngay. Đồn Trưởng không nói được gì, bèn đổi thái độ sang vui vẻ. Anh ta vừa pha trà vừa trò chuyện tỏ vẻ thân thiện với chúng tôi. Hóa ra anh ấy gọi tôi đến là để tôi ký tuyên bố, nhưng tôi đã không ký. Sau khi tôi từ chối ký các giấy tờ, anh ta liền bộc lộ vẻ hung hãn, dùng người nhà để uy hiếp tôi. Anh ta dọa sẽ bắt cháu trai tôi tới đồn cảnh sát không cho về nữa.

Một tuần sau, họ lại gọi cho con trai tôi để bảo tôi đến tòa án, còn nói nếu tôi có thái độ tốt thì sẽ được phán xử nhẹ. Tôi tuy sợ hãi, nhưng quyết tâm không nói gì trước tòa. Hôm đó là một ngày mưa rét. Ba thế hệ trong gia đình chúng tôi đợi tại tòa án trong vài tiếng thì họ gọi cho con trai tôi, báo rằng họ có việc bận và chúng tôi đừng đến, vậy nên chúng tôi ra về.

Không lâu sau, vào khoảng tháng Sáu, văn phòng dân cư gọi cho con trai tôi yêu cầu cháu đưa tôi tới đó. Khi chúng tôi đến nơi, mọi người đã cố gắng ép tôi làm theo các yêu cầu của họ. Một người phụ nữ nghe nói là đến từ Ủy ban Chính trị và Pháp luật của tỉnh. Những người khác đều là nam giới, trong đó có ông Cao từ Đội An ninh Nội địa, ông Vạn, Trưởng khu dân cư và những người khác. Họ quây lấy tôi và bắt tôi ký vào các giấy tờ. Nếu tôi không chịu, họ sẽ đưa tôi ra tòa.

Một số người hỏi về việc tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp như thế nào. Tôi nói rằng tôi bước vào tu luyện bởi vì tôi đau ốm và không có tiền để chữa trị. Bây giờ, tôi đã khỏi mọi bệnh tật. Người phụ nữ ngắt lời: “Chị không khỏe nhờ tu luyện Pháp Luân Công (còn được gọi là Pháp Luân Đại Pháp), mà chị khỏe nhờ tập khí công.” Những người khác cũng lên tiếng phụ họa và la lối: “Khí công, khí công, đừng bao giờ nói đến Pháp Luân Công nữa.” Ông Cao còn lớn tiếng thóa mạ Sư phụ, tôi liền bảo ông ấy hãy dừng lại, kẻo bị ác báo. Người phụ nữ đe dọa ép tôi ký, tôi đành phải ký.

Ngày hôm sau, một toán người kéo tới nhà tôi. Tôi không mở cửa. Bởi vì hôm trước họ cố gắng ép tôi ký tên và phỉ báng Sư tôn. Tôi vô cùng buồn khổ, kiên quyết không tiếp đãi họ, tôi nói các vị giống như thổ phỉ. Họ liền bỏ đi.

Ba ngày sau, ông Vạn dẫn một người phụ nữ đến nhà tôi. Tôi không mở cửa nhưng con trai tôi đã mở. Tôi hỏi họ đến để làm gì, cả ngày việc công không làm lại cứ không ngừng bức hại Pháp Luân Công. Ông Vạn nói rằng họ không bức hại tôi. Tôi nói: “Các vị cố ép tôi nói rằng tôi khỏe lên nhờ tập khí công chứ không phải Pháp Luân Công, và các vị dọa sẽ đưa tôi ra tòa. Đó chẳng phải bức hại là gì. Khi ra tòa tôi sẽ vạch trần các vị.” Lúc đó tôi không hề sợ hãi.

Một buổi tối thứ Bảy của tháng 11, con trai tôi bảo với tôi rằng họ lại gọi điện bảo tôi đến đồn công an. Tôi nghe xong cảm thấy lo lắng, tâm sợ hãi nổi lên, liền nói tôi sẽ không đi. Con trai tôi bảo tôi hãy đi để làm rõ mọi việc. Tôi nói: “Lần này mẹ mà đi là bị họ đưa vào tù đấy.”

Con trai tôi cũng sợ hãi. Cháu gọi cho bạn cùng lớp đang làm ở Cục Công an để nhờ hỏi giúp tình hình của tôi. Sáng hôm sau, người bạn cùng lớp trả lời, nói rằng họ đã định cho tôi tội danh “cầm đầu nhóm nhỏ” và đưa ra hàng tá cáo buộc chống lại tôi và có thể kết án tôi vào tù. Tôi nghe xong trong lòng thấy rất sợ hãi. Sau đó, tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất là bị bắt giam. Do vậy tôi đã dự định đến đồn công an để đối mặt với anh ta.

Tôi nghĩ đến những gì mà một số đồng tu chia sẻ, rằng chúng tôi nên vận dụng luật pháp để giảng chân tướng cho cảnh sát. Tôi lập tức tìm gặp một đồng tu và nhờ cô ấy tìm một số thông tin pháp lý cho tôi. Cô ấy đã nghiên cứu các điều khoản của Bộ Luật Hình sự và trích dẫn tất cả các điều mà cảnh sát đã vi phạm khi giải quyết vụ việc của tôi. Tôi đã sao chép lại toàn bộ.

Trước khi đến đồn công an, tôi đã chuẩn bị sẵn cho việc ngồi tù, tôi mặc quần áo dày hơn và mang theo giấy vệ sinh cần thiết. Tôi nghĩ đến tình huống xấu nhất sẽ là vào tù. Tôi còn gì phải sợ.

Sáng hôm sau, tôi một mình đến đồn công an. Trên đường đến đó, tôi cứ suy nghĩ xem nên nói gì trước và nói như thế nào. Nhưng vừa đến nơi, tôi tự nhiên lấy ra bản sao chép về các điều khoản pháp luật và bắt đầu đọc to ở sảnh. Đồn Trưởng bước ra và nói: “Chị to gan gớm, dám đến đồn công an để đọc những điều như thế này à?”

Sau khi đọc qua các điều khoản pháp lý mà tôi đã sao chép, anh ấy hỏi: “Cuốn sách nhỏ [chúng tôi tịch thu] có phải của chị không? Các tài liệu Pháp Luân Công và tờ tiền chân tướng có phải là của chị không?” Tôi nói: “Đó là tài sản riêng của tôi. Việc các anh khám xét nhà tôi là phi pháp. Các anh đã lấy đồ của tôi mà không có lệnh khám xét hay tuân theo bất kỳ thủ tục pháp lý nào.” Đồn Trưởng nói: “Dù sao thì chị cũng đã ký rồi.” Tôi nói: “Vậy thì sao? Tôi không thừa nhận điều đó; các anh đã không cho tôi xem hoặc đọc nó cho tôi. Tôi tuyên bố rằng chữ ký của tôi trên đó không hợp lệ!”

Các cảnh sát khác trong hội trường đều im lặng lắng nghe. Cuối cùng đồn Trưởng ra lệnh cho họ đưa tôi đi. Họ đưa tôi đến phòng thẩm vấn và yêu cầu tôi ngồi trên ghế sắt. Tôi từ chối và đến ngồi cạnh họ. Trong lúc thẩm vấn, họ hỏi tên tôi hay hỏi tôi điều gì tôi cũng không trả lời, tôi cũng không ký bất cứ thứ gì.

Đồn Trưởng không còn lựa chọn nào khác đành phải để tôi đi. Khi bước vào hội trường, tôi nhìn thấy con trai tôi đến. Hóa ra đồn Trưởng đã gọi điện và yêu cầu cháu đến đón tôi. Con trai tôi bảo: “Đồn Trưởng tốt với chúng ta thế, sao mẹ lại làm ầm ĩ ở đây!” Khi rời đi, tôi nói với viên cảnh sát ở sảnh: “Anh nói với đồn Trưởng của anh rằng nếu anh ta không bỏ tù tôi, tôi sẽ không kiện. Còn nếu anh ta làm vậy, tôi sẽ phải kiện anh ta.”

Ngày hôm sau, đồn Trưởng cùng với một cảnh sát khác lại đến nhà tôi để yêu cầu tôi ký vào giấy tờ của họ. Anh ấy nói nếu tôi ký thì mọi việc sẽ ổn. Tôi đã từ chối. Anh ấy bảo nếu tôi không ký thì anh ấy sẽ tự ký. Họ yêu cầu tôi xem qua, tôi nói chuyện đó không liên quan gì đến tôi và họ bỏ đi. Đến ngày thứ tư, họ lại đến và yêu cầu con trai tôi tìm người ký bảo lãnh. Con trai tôi đã tìm người không liên quan để ký. Cảnh sát nói việc này phải ký rồi mới xong được.

Sự bức hại xoay quanh vấn đề chữ ký kéo dài trong hơn một năm. Thực ra tôi không biết chính xác chữ ký đó dùng để làm gì. Nhưng tôi biết rằng bất cứ điều gì họ muốn tôi ký hẳn phải là điều xấu nên tôi đã hết sức chống lại. Mặc dù tôi không biết lý do tại sao họ cứ yêu cầu tôi ký, nhưng trải qua hơn một năm bức hại này, tôi cảm thấy mình đã có chính niệm nhất định và chính niệm của tôi ngày một tăng lên.

Sau khi việc “bảo lãnh tại ngoại” của chúng tôi diễn ra được gần một năm, chúng tôi nhận thấy cảnh sát cũng đang mưu hại một học viên khác. Tôi đi cùng người học viên này và gửi các văn bản pháp luật liên quan đến Đội An ninh Nội địa. Điều này đã tạo nên sự thay đổi lớn. Ngày hôm sau, sáu học viên được “bảo lãnh tại ngoại” cùng một ngày vào đúng một năm trước đều được thông báo về việc chấm dứt “bảo lãnh” của họ.

Trong quá trình này, tôi cảm nhận được sức mạnh của chính niệm. Sau khi dỡ bỏ “bảo lãnh tại ngoại,” họ vẫn kèm theo yêu cầu giám sát sáu tháng. Nhưng tôi đã không như một năm trước đây. Tôi hoàn toàn phủ nhận và không thừa nhận yêu cầu của họ, tôi cảm thấy những điều của họ không liên quan gì đến tôi.

Sau này không phải là họ đến tìm tôi nữa mà là tôi nhiều lần thản nhiên đến đồn công an để yêu cầu trả lại những cuốn sách Đại Pháp mà họ đã tịch thu ở nhà tôi và giảng chân tướng cho họ.

Sau hơn một năm bị tà ác sách nhiễu, mặc dù tôi chưa thực sự minh bạch một số Pháp lý, nhưng tôi cảm thấy mình đã trưởng thành hơn rất nhiều trong tu luyện. Từ việc thỏa hiệp với tà ác và thừa nhận sự an bài của cựu thế lực, đến hoàn toàn phủ nhận cuộc bức hại của chúng; từ việc chỉ biết sợ hãi đến việc chủ động đến tận nơi để giảng chân tướng; từ việc đối diện với cuộc bức hại bằng chấp trước con người đến việc phản bức hại bằng chính niệm, tôi cảm thấy mình thực sự đang trên con đường trợ Sư chính Pháp!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/15/464714.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/10/212848.html

Đăng ngày 29-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share