Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-07-2023] Cảm tạ Sư phụ đã truyền Pháp Luân Đại Pháp cho chúng ta. Tôi từng là một người phụ nữ nhà quê mù chữ, hay tranh đấu và bệnh tật đầy thân. Những bài giảng bác đại tinh thâm của Pháp Luân Đại Pháp đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi! Giờ đây tôi biết chữ, khỏe mạnh và có trí tuệ. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ từ bi và tôi quyết tâm tu luyện tinh tấn.

Đắc Đại Pháp, khổ tận cam lai

Năm nay tôi 73 tuổi. Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã từng mắc 14 căn bệnh. Có thời điểm vì bệnh gan và loét dạ dày nặng, tôi không thể ăn uống trong suốt 8 ngày ròng. Tôi đau đến mức không chịu nổi cứ phải hét lên, bất kể là ngày hay đêm. Chồng tôi thường phải gọi bác sỹ đến nhà để tiêm cho tôi, nhưng bệnh của tôi không khỏi mà còn trở nên trầm trọng hơn. Cuối cùng, bác sỹ bảo chồng tôi hãy để tôi ăn bất cứ món gì tôi thích, làm bất cứ điều gì tôi muốn vì tôi sẽ không sống được bao lâu nữa. Ngay cả bác sỹ ở bệnh viện quân y cũng không thể giúp được tôi.

Ngay khi cận kề cái chết, một người tốt bụng đã khuyên tôi học Pháp Luân Công. Sau khi nghe xong, tôi chỉ đồng ý nửa vời, bởi tôi đã bị chủ nghĩa vô thần của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đầu độc quá sâu. Thật khó để tôi chấp nhận bất cứ điều gì liên quan đến tâm linh. Tuy nhiên, vì không có cách nào khác nên tôi quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Ba ngày sau khi bắt đầu tập luyện, tôi đã có thể đứng dậy và đi lại được. Tôi tin rằng Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi. Tôi vui mừng như một đứa trẻ mà không thể diễn tả thành lời. Tôi chỉ biết thốt lên: “Pháp môn này thật tuyệt vời!” Cả gia đình tôi đều tận mắt chứng kiến ​​những thay đổi ở tôi. Tất cả chúng tôi đều vui mừng, nhưng chúng tôi không biết làm sao để cảm tạ Sư phụ.

Sau đó người học viên này đã mua hộ tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân. Khi tôi mở cuốn sách ra, tôi nhìn thấy chân dung Sư phụ đang mỉm cười với tôi. Các chữ trong sách đều to như hạt bắp. Chúng có màu vàng và thỉnh thoảng còn động đậy. Thật là kỳ diệu! Tôi nhận ra Pháp Luân Đại Pháp không giống một môn khí công thông thường. Tôi quyết định học thuộc Pháp và luyện các bài Công Pháp một cách nghiêm túc.

Được chồng và con khích lệ, tôi khởi tinh thần và chăm chỉ luyện tập. Mỗi ngày tôi chỉ ngủ hai giờ đồng hồ mà vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng. Tôi nhờ người nhà giúp tôi tra từ điển những từ lạ trong Chuyển Pháp Luân. Một ngày nọ, tôi nói với gia đình rằng tôi đã biết cách tra từ trong từ điển. Họ không tin điều đó, tôi bèn tra cho họ xem và họ đã bị sốc. Con gái tôi vui mừng ôm lấy tôi và thốt lên: “Mẹ ơi! Mẹ thật tuyệt!“

Tôi luyện công và học Pháp chăm chỉ mỗi ngày. Tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất trong vòng chưa đầy hai tháng. Sau 18 năm bị bệnh, tôi đã trở nên khỏe mạnh.

Tôi vứt bỏ tất cả các loại thuốc và không uống bất kỳ loại thuốc nào hay tiêm trong suốt 25 năm qua.

Tôi ngộ từ trong Pháp rằng bệnh tật là do bản thân chúng ta đã làm điều xấu hoặc do đối xử không tốt với người khác từ trong kiếp trước. Giờ đây tôi sống theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và làm một người tốt dù ở bất cứ đâu. Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi từ căn bản, mang lại cho tôi một cơ thể khỏe mạnh và cho tôi thấy được mục đích của cuộc đời, là trở về với bản nguyên chân chính của sinh mệnh. Tôi buông bỏ chấp trước theo đuổi lợi ích cá nhân, danh vọng và tâm hiếu thắng. Tôi trở thành một người tốt và đối xử chân thành với người khác. Tôi coi hàng xóm như người nhà của mình.

Tôi đã từng mù chữ nhưng bây giờ tôi có thể đọc được. Mọi người thường hỏi tôi là giáo viên lịch sử, nhân viên chính phủ, hay cựu sinh viên đại học à. Khi giảng chân tướng về cuộc bức hại, tôi thường đáp lại những lời phỉ báng hoặc chửi rủa bằng nụ cười. Pháp Luân Đại Pháp đã làm thay đổi tôi hoàn toàn và bây giờ tôi thực sự là một người tốt.

Tôi kể cho bạn bè và người thân câu chuyện của mình. Vợ của Bí thư thôn tôi cũng bắt đầu tu luyện. Chồng cô ấy thậm chí còn thuê một căn phòng cho chúng tôi luyện công. Các học viên hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn và hòa thuận với hàng xóm xung quanh. Các gia đình trở nên hòa thuận, những bất đồng giữa mẹ chồng nàng dâu trước đây đều được giải quyết. Đến mùa thu hoạch, các học viên thường nộp thuế nông nghiệp trước thời hạn và nộp những loại tốt nhất. Người dân trong làng đã tận mắt chứng kiến ​​Pháp Luân Đại Pháp là tốt và họ đều ca ngợi Đại Pháp.

Tôi không bao giờ ngờ rằng một môn tu luyện tuyệt vời như vậy lại bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa dối và bức hại. Báo chí và các chương trình truyền hình phát đi những lời dối trá và đầu độc tâm trí mọi người. Các học viên khác và tôi bị người nhà theo dõi và không được phép liên lạc với nhau. Các bác sỹ biết Pháp Luân Đại Pháp đã chữa khỏi bệnh cho tôi thì tự bảo vệ bản thân và thậm chí còn nói xấu Pháp Luân Đại Pháp.

Buông bỏ sinh tử báo đáp ân Sư

Sau khi ĐCSTQ bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi ăn không ngon ngủ không yên. Tôi muốn đến Bắc Kinh để thỉnh nguyện, nhưng tôi không thể tìm được học viên nào khác để đi cùng. Tôi bèn quyết định đi một mình. Tôi viết lời nhắn cho gia đình: “Tôi đang đi Bắc Kinh. Nếu tôi không trở về thì mọi người cũng đừng buồn nhé. Mọi người biết đấy Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời thứ hai.” Rồi tôi bắt xe buýt đi Bắc Kinh, trên đường đến thủ đô, xe đã bị chính quyền chặn lại và tra hỏi bảy lần.

Sau khi tới Bắc Kinh, đầu tiên tôi đến Văn phòng Kháng cáo và nói với các viên chức ở đó về việc Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ đã bị vu khống như thế nào. Họ nói sẽ báo cáo trường hợp của tôi lên cấp trên và yêu cầu tôi về nhà chờ đợi. Sau đó, tôi đến Viện kiểm sát và Tòa án để nói với họ sự thật về Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Họ đều nói sẽ báo cáo trường hợp của tôi lên cấp trên và yêu cầu tôi về nhà. Tôi ở lại Bắc Kinh vài hôm cho đến khi hết tiền.

Trên đường trở về nhà, tôi qua thành phố để tìm gặp hai học viên. Cả hai người họ đều muốn đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Tôi liền về nhà để lấy thêm tiền. Khi gia đình thấy tôi trở về an toàn, họ càng ủng hộ tôi nhiều hơn. Vì vậy, tôi lại đến Bắc Kinh cùng với hai học viên đó. Lần này chúng tôi đến thẳng Quảng trường Thiên An Môn. Hai học viên đã bị bắt, tôi một mình trở về nhà.

Một số học viên ở làng bên cạnh cũng muốn đi Bắc Kinh nên tôi đã đi cùng họ. Lần đó, sáu người chúng tôi bị bắt và bị giam tại trại tạm giam địa phương trong hai tháng. Sau khi được thả, các học viên khác không dám đến Bắc Kinh nữa. Tôi một mình lại đi Bắc Kinh thêm tám lần nữa và đã bị bắt ba lần. Chính quyền địa phương theo dõi tôi rất chặt chẽ và bức hại tôi rất nặng nề. Tôi bị giam 120 ngày trong một trại tạm giam và sau đó bị đưa đến một trung tâm tẩy não.

Cho dù tôi có bị bức hại nặng nề đến đâu, tà ác vẫn không bao giờ đạt được mục đích. Ngay khi được thả ra, tôi sẽ làm những việc cần làm và chưa bao giờ dừng lại dù chỉ một ngày. Tôi đã đến Bắc Kinh 11 lần trong vòng gần hai năm. Tôi rất kiên định và nghĩ: “Mình không thể chỉ ở nhà khi Đại Pháp bị bức hại. Nếu không có Đại Pháp, cuộc đời mình cũng sẽ kết thúc. Sứ mệnh của mình là duy hộ Đại Pháp, chứng thực Đại Pháp và nói cho mọi người chân tướng về cuộc bức hại.”

Các quan chức ĐCSTQ đã giam giữ và cố gắng tẩy não tôi, nhưng không ích gì. Tôi bị kết án vào trại lao động cưỡng bức ba lần nhưng đều được thả ra trong cùng ngày nhờ sự bảo hộ của Sư phụ. Mỗi lần được thả về nhà, ngay ngày hôm sau tôi sẽ ra ngoài để nói chuyện với mọi người về cuộc bức hại. Trong những năm qua, tôi đã bị bắt 17 lần. Cho dù ĐCSTQ có bức hại tôi như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không tuân theo những chỉ dẫn hay yêu cầu của họ. Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ thật vĩ đại. Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời và chân chính. Đại Pháp đã cứu mạng tôi.

Cuối cùng, ĐCSTQ đã kết án tôi bốn năm tù và tìm mọi cách để chuyển hóa tôi nhưng không thành công. Mặc dù phải chịu rất nhiều đau khổ, nhưng tôi luôn nhớ mình là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi không có ác cảm với những người bức hại tôi vì tôi biết họ đã bị tuyên truyền của ĐCSTQ lừa dối. Tôi yêu cầu bản thân phải hành xử theo tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Một số cai ngục đã cảm động trước những lời nói và hành động tử tế của tôi.

Trong thời gian ở tù, tôi đã từ chối lao động. Trưởng phòng giam đã cố gắng thuyết phục tôi làm. Để chứng thực Đại Pháp, tôi đã giúp đỡ những tù nhân tiếp nhận Pháp Luân Đại Pháp. Kết quả là, những người trước đây không thừa nhận Đại Pháp đã thay đổi thái độ của họ theo hướng tốt hơn. Khi đội trưởng hỏi họ về cách cư xử của tôi, tất cả đều nói rằng tôi rất tốt. Khi tôi mãn hạn tù ra về, một số tù nhân đã khóc. Tôi nói với họ: “Tôi không nên ở lại đây. Các chị nên mừng cho tôi mới phải.”

Theo kế hoạch của chính quyền địa phương, sau khi tôi ra tù họ sẽ đưa tôi thẳng đến một trung tâm tẩy não. Trong tâm tôi đã cầu xin Sư phụ giúp tôi về nhà để tôi có thể làm những gì cần làm. Con gái tôi đến Phòng 610 địa phương và làm được giấy đưa tôi về nhà. Khi cháu đến đón tôi, cháu không gọi tôi là mẹ, lãnh đạo nhà tù tưởng con gái tôi là viên chức của Phòng 610 bèn nói với cháu: “Bà già này rất tốt. Chỉ có điều không tài nào chuyển hóa được bà ấy.” Con gái tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã giúp chúng tôi về nhà một cách suôn sẻ.

Sau khi trở về nhà, tôi đã viết thư cho cai ngục, đội trưởng và chính trị viên trong tù để giảng chân tướng cho họ. Về sau, tôi nghe nói rằng họ đã khen ngợi tôi sau khi đọc thư và nói rằng mặc dù tôi không bị chuyển hóa nhưng tôi có tố chất tốt, về nhà rồi còn hồi âm cho họ. Tôi nghĩ cuối cùng họ đã nhận ra rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là những người tốt nhất trên thế giới.

Đại Pháp khai mở trí huệ cho tôi

Để cứu những người bị lừa dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ, tôi đã dụng tâm giảng chân tướng cho mọi người. Trong quá trình đó, tôi đã gặp đủ loại người bao gồm các quan chức từ bộ phận pháp lý, cảnh sát, sinh viên đại học, bác sỹ và các quan chức lớn tuổi của ĐCSTQ, những người đã bị ĐCSTQ lừa dối sâu sắc. Tôi giảng chân tướng cho họ từ nhiều góc độ khác nhau bằng trí huệ có được từ Đại Pháp và đập tan những lời dối trá của ĐCSTQ.

Họ thích lắng nghe tôi nói và hỏi tôi là giáo viên lịch sử hay từng tốt nghiệp đại học. Tôi nói với họ rằng tôi không hề được học hành chính quy và từng mù chữ trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Mọi người rất ngạc nhiên khi tôi kể cho họ nghe câu chuyện của mình và Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho tôi một cuộc sống mới như thế nào. Giờ đây tôi có thể đọc thuộc lòng Chuyển Pháp Luân và các kinh văn của Sư phụ.

Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi và cả gia đình tôi. Khi cuộc bức hại bắt đầu, họ đã bị lừa dối bởi những lời dối trá của ĐCSTQ và không còn tin vào Pháp Luân Đại Pháp nữa, nhưng tôi đã nhiều lần giảng chân tướng cho họ. Họ thấy những thay đổi ở tôi và những điều kỳ diệu đã xảy đến với tôi. Họ lại một lần nữa tin vào Pháp Luân Đại Pháp và ủng hộ tôi. Họ cũng được ban phước.

Sau khi cháu gái tôi trúng tuyển một trường cấp III trọng điểm, bố mẹ cháu lo lắng liệu sau này cháu có vào được một trường đại học tốt và tìm được việc làm tốt sau khi tốt nghiệp hay không. Tôi nói với cháu gái: “Hãy liên tục niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ và ‘Chân-Thiện-Nhẫn hảo’ trong tâm. Chắc chắn con sẽ đỗ được trường đại học mà con mong ước.” Cuối cùng, cháu gái tôi đã thi đỗ trường đại học y khoa theo đúng nguyện vọng của mình. Mỗi lần về thăm nhà, cháu đều mua những trái cây ngon nhất để dâng lên Sư phụ. Con gái và con rể đều ủng hộ tôi tu luyện. Chúng khỏe mạnh, hạnh phúc. Sau khi cả hai nghỉ hưu đều tìm được công việc lý tưởng. Chúng biết rằng chúng được Pháp Luân Đại Pháp ban phước và rất biết ơn Sư phụ từ bi.

Tôi chân thành hy vọng rằng mọi người có thể hiểu được sự thật, thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, đồng thời chọn cho mình một tương lai tươi sáng vào thời điểm lịch sử và quan trọng này!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/7/30/462499.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/9/23/211453.html

Đăng ngày 26-10-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share