Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-09-2023] Năm 2017, tôi bị kết án và giam giữ ở trong Nhà tù Nữ tỉnh Liêu Ninh lần thứ hai vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhà tù này khét tiếng trong việc tra tấn các học viên Đại Pháp kiên định với đức tin. Tôi tự nhủ với bản thân rằng dù bất cứ chuyện gì xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ Đại Pháp, thậm chí điều đó đồng nghĩa với việc mất đi mạng sống. Tôi kiên định theo Sư phụ và bước trên con đường mà Sư phụ đã an bài cho tôi.
Tôi liên tục niệm Pháp để gia trì chính niệm của mình. Tôi cũng phát chính niệm để thanh trừ tà ác và hướng nội tìm để quy chính bản thân.
Sư phụ giảng:
“Họ phải tự mình đi con đường đó. Trong chịu đựng ma nạn do cựu thế lực thêm vào mà đi cho chính hay không chính thì càng gia tăng thêm nạn, đặc biệt là đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại Lục, trong ma nạn bức hại thì mỗi suy nghĩ mỗi ý niệm đều rất then chốt.” (“Thế nào là đệ tử Đại Pháp”, Giảng Pháp tại các nơi XI)
Quả thực khi suy nghĩ của tôi không phù hợp với Pháp, sự bức hại mà tôi phải đối mặt càng tăng thêm. Nhưng khi suy nghĩ của tôi dựa trên Pháp, những người tôi tiếp xúc thường sẽ tử tế và thân thiện.
Vào ngày đầu tiên trong tù, một nữ lính canh đã nói với tôi: “Ở đây chúng tôi chỉ đạo các vị phải làm gì và bắt buộc các vị phải tuân theo.”
Tôi đáp: “Cô chỉ có thể giam tôi ở trong tù nhưng không thể kiểm soát tâm trí tôi.”
Cô ta đáp ngay: “Ai muốn thay đổi tâm của cô chứ?” Thái độ ngạo mạn của cô ta biến mất. Tôi biết mình đã giải thể tà ác đang thao túng cô ta nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ.
Các tù nhân được chỉ định chuyển hóa các học viên phải lao động cật lực để làm hài lòng các lính canh. Những tù nhân này phải thức khuya để giám sát và tra tấn các học viên, bởi vì phần thưởng và mức độ giảm án tù của họ phụ thuộc vào số lượng học viên mà họ “chuyển hóa”. Cùng lúc đó, họ vẫn phải hoàn thành khối lượng lao động khổ sai hàng ngày. Họ phải chịu rất nhiều áp lực và tôi biết rằng họ có thể bạo hành thể xác của tôi nếu tôi nói điều gì đó kích động ma tính của họ.
Một trong số các tù nhân kể với tôi rằng một học viên bị đánh đập dã man vì đã nói điều gì đó. Học viên đó đã nói những điều như là “Việc cô phải thức khuya để giám sát tôi không phải lỗi của tôi, mà là của lính canh” và “Thậm chí nếu cô có kề dao lên cổ tôi thì tôi cũng sẽ không chuyển hóa”.
Tôi đã nghĩ về những gì học viên đó nói. Trên bề mặt thì có vẻ như cô ấy đã phản đối cuộc bức hại nhưng trên thực tế là đã thừa nhận nó.
Tôi biết rằng không ngẫu nhiên khi tôi nghe được chuyện này. Tôi tin đó chính là điểm hóa của Sư phụ rằng tôi nên lý trí và đối đãi với mọi thứ bằng trí huệ. Khi các tù nhân cố gắng tẩy não tôi, tôi tập trung phát chính niệm và nhẩm Pháp trong tâm. Tôi tránh trả lời trực tiếp các câu hỏi của họ và thay vào đó là đưa ra câu trả lời dựa trên những câu chuyện truyền thống Trung Quốc.
Một tù nhân nói: “Chúng tôi phải thức cùng các vị mỗi đêm và sáng hôm sau vẫn phải lao động. Cô nghĩ sao về việc đó nào?”
Tôi đáp: “Trong tiểu thuyết Tây Du Ký, Bạch Cốt Tinh đã bắt giữ Đường Tăng và hai đồ đệ của ông ấy. Đám quỷ trong hang động đã treo cả ba người họ lên một cái cây. Quả là cực nhọc cho đám quỷ ấy.”
Câu chuyện này ý muốn nói với họ rằng họ càng lao động nặng nhọc cho tà ác bao nhiêu thì nghiệp lực của họ càng tăng thêm bấy nhiêu. Chỉ một người trong số đó trả lời: “Vậy chúng tôi là đám quỷ.” Những người còn lại đều im bặt. Kể từ đó, họ không bao giờ đổ lỗi cho tôi về khối lượng công việc mà họ phải làm.
Trong khi các tù nhân cố gắng đe dọa tôi ký tên vào bản cam kết từ bỏ đức tin, tôi đã kể cho họ một câu chuyện từ thời Xuân Thu và thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc, nói về bốn nhà lịch sử học ở nước Tề. Ba người đầu tiên bị giết vì đã viết một câu để ghi chép lại lịch sử chân thực. Nhà lịch sử học thứ tư đã viết một câu tương tự dù biết rằng mình cũng sẽ bị giết khi làm như thế. Sau khi tôi kể câu chuyện này, các tù nhân biết rằng tôi sẽ không thay đổi ý định về việc tu luyện và đã ngừng ra lệnh cho tôi ký tên vào bản cam kết.
Đối với một vài tù nhân, việc thức khuya để giám sát tôi và phải dậy sớm vào sáng hôm sau để làm việc ở công xưởng đòi hỏi rất nhiều sức lực thể chất, đặc biệt là đối với những ai có sức khỏe kém.
Một lần kia, một lính canh đã bố trí hai tù nhân giám sát tôi vào ban đêm. Một người đã ngoài 60 tuổi và bị tăng huyết áp, người kia thì có một chân bị thương. Các lính canh đã cố ý bố trí như vậy để lợi dụng lòng tốt của tôi, bởi vì một vài học viên đã thực sự ký vào bản cam kết từ bỏ tu luyện chỉ vì cảm thấy tội nghiệp các tù nhân. Một tù nhân nói với tôi rằng một học viên rất kiên định cuối cùng đã từ bỏ đức tin sau khi một tù nhân ngất xỉu trước mặt cô ấy. Theo thể ngộ của tôi, học viên này không có sự thấu hiểu sâu sắc về việc tu luyện thời Chính Pháp và cựu thế lực đã lợi dụng nhân tâm của cô ấy. Tôi không để điều này xảy ra với mình.
Một lính canh sẽ đến gặp tôi mỗi sáng khi cô ta đến chỗ làm và hỏi: “Cô đã quyết định [từ bỏ Đại Pháp] chưa?” Một hôm, tôi đáp lại một cách điềm tĩnh: “Cô tước đoạt quyền cơ bản của các tù nhân, vì vậy họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giúp cô dựng nên màn kịch ngớ ngẩn này, màn kịch chuyển hóa các học viên Pháp Luân Đại Pháp. Đồng thời cô còn lợi dụng lòng tốt của các học viên. Cô đã dâng hiến sinh mệnh cho lời tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) rồi.”
Tôi không chắc là cô ta sẽ phản ứng ra sao. Cô ta nhảy dựng lên ngay tức khắc và hét rằng: “Lần này cô đi quá xa rồi đấy! Tôi sẽ treo cô lên!” Cô ta còng tay tôi vào một ống dẫn nhiệt. Tôi không động tâm và vẫn giữ bình tĩnh.
Sau đó, một lính canh đã bắt một tù nhân ngày nào cũng phải đọc kinh Phật cho tôi nghe đến 1 giờ sáng, như một nỗ lực khác để chuyển hóa tôi. Một đêm nọ, hai tù nhân giám sát tôi ngủ gật vào khoảng 11 giờ đêm. Đột nhiên, đội trưởng ban quản lý nhà tù xông thẳng vào phòng và gọi viên lính canh trực ca thức dậy. Đội trưởng mắng cô ta và hỏi nguyên nhân vì sao tù nhân không thể đọc kinh Phật cho tôi vào ban ngày. Ông ta ra lệnh cho viên lính canh để tôi trở về buồng giam.
Một tù nhân sau đó đã nói với tôi rằng cô chưa từng thấy ai thuộc ban quản lý nhà tù đi tuần tra vào ban đêm. Tôi biết rằng chính Sư phụ là người đã kết thúc phiên chuyển hóa và hóa giải ma nạn ấy giúp tôi.
Kể từ đó tôi cố gắng hết sức giảng chân tướng và giúp những người trong tù thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó, bao gồm những tù nhân cố gắng chuyển hóa tôi.
Khi nghĩ về quãng thời gian còn ở trong tù, tôi khắc cốt ghi tâm rằng miễn là những ý niệm của tôi đúng đắn thì Sư phụ sẽ giúp tôi. Không từ ngữ nào diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Thuận theo việc tiến trình Chính Pháp đã đến giai đoạn cuối cùng, tôi sẽ trân quý thời gian để học và đồng hóa với Pháp, hướng nội tìm và cứu độ nhiều người hơn nữa.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/9/7/464842.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/13/212474.html
Đăng ngày 05-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.