Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-08-2023] Tôi là một học viên trẻ bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2015. Năm 2019, cảnh sát đã đột nhập vào nhà tôi và bắt giữ tôi vì tu luyện Đại Pháp. Tôi bị đưa đến một trại tạm giam và được thả vào năm 2021. Tôi xin chia sẻ kinh nghiệm hai năm chứng thực Pháp trong trại tạm giam của mình.

Người duy nhất không hát các bài hát cộng sản

Những người mới đến trại thường trước hết được đưa đến một buồng giam chuyển tiếp. Ở đó, họ sẽ bị yêu cầu học nội quy trại tạm giam, như là học thuộc nội quy, hát các bài hát của ĐCSTQ (Đảng Cộng sản Trung Quốc) và những thứ tương tự. Khi tôi từ chối học thuộc nội quy hoặc hát các bài hát của ĐCSTQ, bầu không khí bên trong buồng giam đột nhiên trở nên căng thẳng. Các tù nhân khác lo rằng điều này sẽ làm tổn hại phần thưởng của họ trong đợt đánh giá hoặc thậm chí khiến cho chúng tôi bị xử phạt tập thể. Một vài người cố gắng thuyết phục tôi, một số khác thì lý luận với tôi và một số khác thậm chí còn đe dọa sẽ dạy tôi một bài học. Tôi nói với họ rằng không nên lo lắng vì tôi sẽ nói chuyện với các lính canh về việc này để họ không bị liên lụy.

Hôm sau, tôi tiếp cận viên lính canh của trại tạm giam. Sau khi nói thẳng vào vấn đề, viên lính canh nói: “Anh nói cho tôi xem, làm sao tôi có thể quản lý mọi thứ nếu như mọi người đều đọc thuộc nội quy và hát nhưng anh thì không? Tôi sẽ phải phạt anh trừ khi anh đưa ra cho tôi một lý do hợp lý.”

Tôi nói: “ĐCSTQ phỉ báng và bức hại Pháp Luân Đại Pháp khiến cho rất nhiều người tốt mất đi sinh mệnh. Nếu như tôi hát các bài hát ca ngợi Đảng Cộng sản thì chính là trái với lương tâm mình. Anh có thể phạt tôi và tôi sẽ không oán hận anh. Tuy nhiên, tôi muốn anh biết rằng, với tư cách là một lính canh của trại tạm giam, trong khi thực thi nghĩa vụ của mình thì anh nên biết phân biệt giữa chính và tà, giữa đúng và sai.” Tôi nói với anh ta cách mà cảnh sát Đông Đức (những người phục vụ Liên bang Cộng sản Xô Viết) giết hại những người bỏ trốn sang vùng Tây Đức và đã bị kết án sau đó. Tôi nói với anh ta: “Tôi mong anh sẽ đối xử tốt với các học viên Đại Pháp. Anh rồi sẽ được phước báo.”

Cuối cùng, anh ta nói: “Tôi sẽ cho anh một ngày để suy nghĩ về chuyện này.” Nhưng rồi anh ta không bao giờ đề cập đến việc này nữa.

Tạo dựng một môi trường tích cực để chứng thực Pháp

Trước khi bị bắt giữ, tôi hiếm khi giảng chân tướng trực diện cho những người mà tôi không quen biết. Tôi luôn lo lắng rằng đối phương sẽ không tiếp nhận nên đã bỏ lỡ nhiều cơ hội để cứu người. Ở trong trại tạm giam, mọi người đều biết tôi là một học viên. Theo một ý nghĩa nào đó, tôi đại diện cho tất cả các học viên và những hành động của tôi có thể trực tiếp ảnh hưởng đến hình ảnh của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi tự nhủ bản thân phải làm cho thật tốt.

Ban đầu, tôi chỉ giảng chân tướng bằng cách nói chuyện với người khác và nhận thấy nhiều người tỏ ra nghi ngờ. Tôi tự hỏi: “Những điều mình nói với họ, như là vẻ đẹp của Đại Pháp, cách một học viên Đại Pháp hành xử và cách mà Pháp Luân Đại Pháp bị phỉ báng, đều là sự thật. Tại sao họ không tin mình nhỉ?” Tôi nhận ra rằng người ta chỉ tin những gì mà họ nhìn thấy. Trong xã hội ngày nay, niềm tin bị trượt dốc trầm trọng do tiêu chuẩn đạo đức thấp kém. Thế nên, người ta rất khó tin tưởng bất kỳ ai. Tôi nhận ra rằng để giúp họ tin tưởng thì tôi phải làm cho tốt.

Mỗi buồng giam trong trại chính là một xã hội thu nhỏ và cũng có phân thành đẳng cấp trong đó. Ví dụ, những người có mối quan hệ tốt với đội trưởng buồng giam hoặc ai bị giam ở đó đã lâu thì có thể ngồi ăn ở gần cửa ra vào, trong khi người mới đến chỉ có thể ngồi ăn ở phía trong gần nhà tắm. Khi thức ăn được đưa đến, các phần ăn sẽ được chuyển vào từ cửa nên những người ngồi gần lối ra vào nhất có thể chọn những món mà họ thích. Khi tôi ngồi ở phía trong, tôi chưa từng than phiền bất kể là tôi nhận được món gì. Sau này, khi tôi ngồi ở phía trước, tôi chưa bao giờ chọn món ngon. Ví dụ, một tuần chúng tôi ăn trứng một lần và tôi sẽ chọn phần nhỏ nhất, kém hấp dẫn nhất.

Khi chúng tôi xếp hàng để đi tắm, tôi luôn là người ở cuối hàng. Tôi chưa bao giờ tranh giành lợi ích cá nhân với những người khác và cố gắng giúp đỡ họ nhiều nhất có thể. Dần dần, mọi người tìm đến tôi khi họ cần giúp đỡ, ví như khi họ không biết cách phát âm một Hán tự nào đó, khi không biết viết gì vào các hồ sơ pháp lý, hoặc khi gặp phải một sự việc nào đó mà muốn bàn luận về nó với một người hiểu biết. Tôi dốc sức giúp đỡ mọi người và dùng các nguyên lý của Đại Pháp để hướng dẫn họ. Một vài người nói rằng sau khi trò chuyện với tôi, họ cảm thấy tốt hơn; một vài người còn nói rằng tôi là người sống văn minh nhất trong toàn thể trại tạm giam này bởi vì tôi chưa bao giờ chửi thề; một vài người nói rằng tôi có tâm thái bình hòa nhất; một số khác nói tôi là người bị ngược đãi nhất khi bị giam giữ ở đó.

Cuộc sống trong trại tạm giam vô cùng nhàm chán và những hoạt động giải trí rất hiếm hoi. Chúng tôi phải ngồi không hàng giờ đồng hồ và một số người không chịu nổi việc ấy. Có người đề xuất tôi kể cho họ nghe một câu chuyện. Vậy nên, tôi bắt đầu kể cho họ những câu chuyện về văn hóa truyền thống và lịch sử. Tôi nói về chân tướng Đại Pháp bên trong những câu chuyện ấy. Ai ai cũng thích chúng.

Tôi nghĩ đến những người chưa thoái xuất khỏi ĐCSTQ và cố gắng tìm cơ hội nói chuyện với họ. Vì tôi đã để lại một ấn tượng tốt đối với mọi người, rất ít người từ chối khi tôi đề nghị họ thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó.

Có một người là một viên chức chính quyền Đảng. Mặc dù ông ấy nói rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt, ông ấy vẫn tin rằng chỉ có ĐCSTQ mới đủ khả năng cai trị Trung Quốc. Vậy nên, ông tin rằng dù ĐCSTQ có xấu tệ thế nào thì cũng không thể được thay thế. Tôi không thể thuyết phục được ông ấy. Tôi nghĩ rằng mình không thể cứu người này.

Sau này, các bài giảng của Sư phụ đã thức tỉnh tôi. Sư phụ giảng:

>“…thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)

Vậy nên tôi chủ động bắt chuyện với ông ấy. Tôi nói: “ĐCSTQ đã làm rất nhiều việc xấu và không ai có thể phủ nhận điều đó. Chiểu theo quan hệ nhân quả trong Phật giáo, ĐCSTQ chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Ông nói ông không sẵn sàng chết vì nó. Tôi nghĩ đây là một trong số ít ỏi những thứ mà tôi có thể giúp được ông vì tôi muốn ông được an toàn. Tôi có thể đưa cho ông một hóa danh để ông thoái xuất khỏi ĐCSTQ và xóa đi lời thề độc ấy. Ông nghĩ sao?” Ông ấy rốt cuộc đã đồng ý.

Người ta liên tục đến rồi rời khỏi trại tạm giam. Đối với những người mới đến, tôi không vội vàng giảng chân tướng cho họ. Tôi chỉ luyện các bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp mỗi ngày. Họ khá ngạc nhiên về điều ấy. Nhờ những mối quan hệ tốt mà tôi gây dựng trước đó, các tù nhân khác kể với những người mới về tôi. Trong khi dần làm quen với họ và biết chắc họ nghĩ tốt về tôi, tôi sau đó mới tìm một cơ hội giảng chân tướng về Đại Pháp cho họ và đề xuất họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Việc ấy thường diễn ra suôn sẻ.

Dù tôi ở trong trại tạm giam, tôi vẫn có thể cảm thấy rõ ràng những an bài đầy từ bi của Sư phụ. Chẳng hạn như, mỗi lần mà hầu hết tù nhân trong buồng giam tôi thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ, tôi lại được chuyển sang một buồng giam khác và phải bắt đầu lại từ đầu. Nhiều người đã rất vui mừng sau khi biết chân tướng. Họ thốt lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một vài người nói với tôi: “Nếu ĐCSTQ sụp đổ, các học viên Pháp Luân Đại Pháp mà lên nắm quyền thì sẽ rất tuyệt.” Tôi nói với họ rằng các học viên không hứng thú với quyền lực chính trị. Một vài người hỏi xin thông tin liên lạc của tôi và nói sẽ tìm đến tôi để học Đại Pháp sau khi được thả. Một lần nọ, trong dịp Tết Cổ truyền, mọi người đang đánh bài và tôi ngồi ở bên cạnh học thuộc Pháp.

Đột nhiên, một ông cụ tiến đến nắm tay tôi với đôi mắt ngấn lệ. Tôi hỏi có phải ông ấy nhớ nhà không. Ông ấy lắc đầu và nói: “Tôi đã học được rất nhiều từ cậu…”

Các lính canh cũng đã biết chân tướng. Có lần nọ, một lính canh bước vào buồng giam để tiến hành kiểm tra như thường lệ. Anh ấy tuyên bố rằng muốn đặc biệt nói về tôi, tuyên dương tôi là người tử tế, lương thiện và điềm tĩnh.

Viết thư để chứng thực Pháp

Chúng tôi được phép mua giấy và bút nếu dùng hết. Vì những lá thư sẽ được kiểm tra, tôi nhận ra tôi có thể chứng thực Pháp bằng cách viết các lá thư giảng chân tướng. Mỗi lần viết một lá thư cho gia đình, tôi sẽ nghĩ về điều mà các lính canh sẽ nghĩ khi họ đọc thư của tôi. Vì vậy khi tôi viết thư, một nửa nội dung là nhằm mục đích giảng chân tướng về Đại Pháp và để họ biết các học viên Pháp Luân Đại Pháp là kiểu người như thế nào.

Đôi khi chúng tôi cũng được yêu cầu viết về những trải nghiệm của mình, cũng là một cơ hội tốt để giảng chân tướng cho các lính canh. Hiệu quả cũng rất tốt.

Trong một khoảng thời gian, tôi đã không nhận được thư từ gia đình mình. Tôi nghi ngờ rằng các lá thư đã bị giữ lại. Vì vậy, tôi đã viết một lá thư báo cáo chuyển đến viện kiểm sát, yêu cầu mở một vụ án điều tra. Một lính canh đã nhanh chóng tìm đến tôi và nói rằng các lá thư của tôi không bị giữ lại. Sau đó, anh ta lo rằng tôi sẽ đặt anh ta vào một tình huống nan giải nên đã đặc cách cho tôi được viết thư cho vợ tôi, người cũng là một học viên và cũng đang bị giam trong trại ấy.

Bằng cách này, các lá thư trở thành phương tiện liên lạc giữa tôi và vợ. Chúng tôi khích lệ lẫn nhau trong các lá thư. Vì thư của chúng tôi thường đến tay đội trưởng buồng giam của cô ấy trước rồi sau đó được đọc công khai cho mọi người nghe, chúng tôi đã dùng nó như một cơ hội để giảng chân tướng cho nhiều người hơn. Vợ tôi nói rằng nhiều người trong buồng giam của cô ấy thích nghe những lá thư của chúng tôi và bày tỏ sự ngưỡng mộ của họ. Vì mọi người được chuyển qua lại giữa các buồng giam nên thông tin trong thư của chúng tôi đã được lan tỏa ra khắp trại tạm giam. Hầu như mọi người đều biết rằng một đôi vợ chồng cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp bị giam giữ ở đó và họ là người tốt bị bức hại.

Sư phụ luôn bên cạnh chúng tôi

Đối với các học viên Đại Pháp, môi trường sống khắc nghiệt và sự thiếu thốn về vật chất là không quá khó đương đầu. Khó khăn lớn nhất là không thể học Pháp của Sư phụ. Có nhiều lần, ban đêm tôi mơ thấy mình đang đi tìm những quyển sách Đại Pháp. Thỉnh thoảng, tôi tìm thấy chúng nhưng khi mở ra thì chúng là sách giả. Tôi thực sự hối tiếc rằng đã không học thuộc Pháp của Sư phụ nhiều hơn.

Sư phụ vô cùng từ bi đã an bài ba “cuộc gặp mặt” mà thông qua đó giúp tôi có được 50.000 từ trong quyển sách Chuyển Pháp Luân, được chép tay bởi các đồng tu. Tôi vô cùng vui mừng và học thuộc nó cả ngày lẫn đêm. Tâm tôi tràn đầy niềm vui vì tôi cảm thấy thời gian không bị lãng phí nữa. Đôi khi trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, tôi cảm thấy như thể đang trôi bồng bềnh trên không trung. Tôi nghĩ đến vợ tôi, bởi vì cô ấy cũng cần các sách Đại Pháp. Vì vậy, tôi cố gắng chèn thêm Pháp vào trong nội dung của những lá thư gửi cho cô ấy.

Cả hai lần, tôi biết các lá thư đã bị giữ lại và cô ấy không nhận được chúng. Tôi rất khổ sở. Sau đó, vợ tôi đã nhân cơ hội nói rằng tôi đừng lo lắng, bởi vì Sư phụ đã an bài một đồng tu chuyển đến buồng giam của cô ấy và đồng tu này có thể đọc thuộc Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, từ trí nhớ. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Sư phụ thật vĩ đại! An bài của Sư phụ thật là kỳ diệu!”

Trong hai năm ở trại tạm giam, đã có nhiều sự kiện dường như ngẫu nhiên nhưng tôi biết rằng chúng đều được Sư phụ an bài với lòng từ bi hồng đại của Ngài. Tất cả những sự việc ấy đều có liên quan đến nhau và sự khéo léo của những an bài ấy vượt xa khả năng diễn đạt của ngôn từ. Lần cuối cùng tôi bị chuyển đi, tôi không gặp một đồng tu nào và tôi biết rằng tôi sẽ sớm rời khỏi đó. Khoảng hai tháng sau, tôi và vợ được ra khỏi trại tạm giam cùng một lúc. Trước khi tôi đi, những người trong buồng giam tổ chức một bữa tiệc chia tay cho tôi. Họ đều cảm ơn tôi. Tôi nói: “Nếu các bạn nhìn thấy vài khía cạnh tốt ở tôi, xin hãy nhớ rằng tôi chỉ có thể trở thành một người tốt hơn sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hy vọng mọi người hãy luôn ghi nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.”

Đã có rất nhiều thăng trầm trong suốt hai năm tôi ở trại tạm giam. Tôi biết rõ trong tâm rằng nếu không có ân đức và sự chăm sóc của Sư phụ, tôi chắc hẳn sẽ không vượt qua được. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ vì lòng từ bi của Ngài và vì đã bảo hộ tôi trong tất cả những năm ấy. Tôi cũng rất biết ơn sự giúp đỡ vô tư vô ngã của các đồng tu.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/21/464314.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/21/212567.html

Đăng ngày 18-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share