Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 07-08-2023] Vào khoảng thời gian trước sau ngày 20 tháng 7 năm nay, đồn cảnh sát và Ủy ban dân cư đã sách nhiễu một số học viên trong khu vực của tôi. Một hôm, tôi phát hiện câu đối treo hai bên cửa nhà mình đã biến mất. Khi tôi hỏi bảo vệ thì anh ta nói có một chiếc ô tô từ đồn cảnh sát địa phương đến, họ đến tận cửa nhà tôi rồi nhanh chóng rời đi. Tôi biết rằng cảnh sát đã lấy đi những câu đối đó.

Hai ngày sau, một nhân viên cộng đồng gọi điện cho tôi nói rằng cảnh sát muốn gặp tôi để nói chuyện. Lúc đó, người thân của tôi đang đến chơi nên tôi bảo mình đang bận và sẽ gọi lại cho anh ấy sau. Anh ấy đồng ý. Ngay khi người thân ra về, tôi liền gọi cho anh ấy và nói: “Anh nói cảnh sát đang tìm tôi à? Tôi có vài điều muốn nói với họ. Anh hãy ghi âm những gì tôi nói vào điện thoại di động rồi gửi cho họ nghe nhé.”

Tôi nói rằng cảnh sát muốn tìm tôi để nói chuyện nhưng tôi không vi phạm pháp luật nên họ phải cho tôi xem các giấy tờ pháp lý. Bộ phận nào đang thực thi luật gì đối với tôi? Cho tôi xem thẻ ngành và số hiệu của cảnh sát. Thứ hai, hãy cho tôi biết căn cứ pháp lý của việc sách nhiễu tôi.

Lúc này, nhân viên cộng đồng ngắt lời tôi, nói: “Không phải họ gặp bác để thực thi pháp luật, chỉ là đến thăm hỏi bác thôi.” Tôi nói đến gặp cũng được, nhưng tôi có thể chấp nhận hoặc từ chối việc này. Nếu tôi từ chối gặp họ và họ rời đi, thì đó là thăm viếng. Còn nếu tôi từ chối gặp mà họ vẫn cưỡng chế vào nhà tôi thì chắc chắn họ đang thực thi luật nào đó nên họ phải cho tôi xem các giấy tờ nêu trên.

Tôi nói tiếp rằng nếu tôi vi phạm bất kỳ luật nào thì họ có quyền thi hành luật và tôi cũng có quyền hợp pháp để tự bảo vệ mình. Nếu họ làm không đúng pháp luật mà muốn gì làm nấy thì tôi có quyền khiếu nại, tố cáo và khởi kiện. Họ có thể nói họ không sợ tôi kiện họ, vậy tôi sợ điều gì?! Một bà lão 80 tuổi không trộm cắp, không tranh đoạt, chỉ muốn sống bình yên thì có gì sai?

Tôi còn nói rằng trong một xã hội bình thường, khi có mâu thuẫn thì người ta mới phải giải quyết, hóa giải mâu thuẫn. Còn trong một xã hội, nơi không có kẻ thù mà người ta bịa ra kẻ thù để chiến đấu; nơi không có xung đột mà người ta bịa ra xung đột để khơi mào cho sự bất mãn, thì đó chính là một xã hội bất thường. Có người cho rằng mình có quyền lực to lớn, nhưng quyền lực chỉ tồn tại nhất thời, công lý và lương tâm mới là lâu bền. Nếu không thì Chu Vĩnh Khang, Bạc Hy Lai và Lý Đông Sinh đã không phải ngồi tù!

Tôi sợ anh ấy không ghi âm lại nên hỏi anh ấy có nghe rõ lời tôi nói không. Anh ấy nói có. Tôi bảo: “Vậy anh nói lại xem nào.” Anh ấy trả lời: “1. Họ phải cho bác xem giấy tờ tùy thân; 2. Chỉ ra cho bác cơ sở pháp lý của việc sách nhiễu; 3. Không được sách nhiễu bác.” Tôi dặn anh ấy nói cho họ một cách chi tiết hơn. Anh ấy bảo rằng sẽ đến đồn cảnh sát và phát đoạn ghi âm cho họ.

Sau đó, những cảnh sát đã không tìm tôi nữa. Thực ra, trước đó họ cũng đã sợ rồi. Ngày họ đến tháo câu đối ở cửa, tôi đang ở trong nhà đọc Pháp. Họ không dám gõ cửa, chỉ giật câu đối để có thể báo cáo rằng họ đã hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng, việc ghi âm điện thoại đã ngăn chặn được hành vi sách nhiễu của họ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/8/7/463856.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/10/1/212296.html

Đăng ngày 05-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share