Bài viết của Tiểu Dung

[MINH HUỆ 31-12-2023] Khi còn thiếu niên, tôi đã nghe nói về Pháp Luân Đại Pháp nhưng không muốn tu luyện. Cuối cùng tôi đã bắt đầu tu luyện cách đây ba năm.

Khi còn trẻ, tôi luôn khao khát một cuộc sống tốt đẹp hơn và muốn sống thật tốt. Nhưng tôi đã thất vọng trong thế giới thực. Năm 1998, tôi đã đọc cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, Chuyển Pháp Luân, nhưng tôi diễn giải Pháp bằng quan niệm người thường của mình.

Tôi không hiểu bất kỳ nguyên lý nào của Pháp và tôi không hiểu Pháp Luân Đại Pháp là gì. Khi cuộc đàn áp bắt đầu vào ngày 20 tháng 7 năm 1999, tôi rất sợ. Tôi cảm thấy xã hội đang trên đà đi xuống nên tôi bắt đầu buông thả bản thân.

Tôi nhận thấy nhân loại đang trượt dốc nhanh như thế nào. Người ta bỏ đạo đức, phớt lờ lương tâm vì lợi nhuận nhỏ mọn và cạnh tranh kinh doanh bằng mọi cách. Không có danh dự hay sự chính trực.

Nhiều năm trước khi kết hôn, tôi và chồng là bạn thân. Kể từ khi tìm được tri kỷ của mình, tôi đã nghĩ mình có thể sống “cuộc sống tốt đẹp” đến hết cuộc đời.

Nhưng sống ở Trung Quốc, tôi đã thấm nhuần văn hóa của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Tôi bị ảnh hưởng bởi những quan niệm hiện đại và quên mất văn hóa đạo đức truyền thống của Trung Quốc. Tôi chỉ hiểu một cách hời hợt các nguyên lý làm người tốt ở cấp độ người thường. Tôi luôn nghĩ mình là người tốt và giỏi hơn người khác. Tôi không nhận ra rằng mình đang đo lường bản thân bằng những tiêu chuẩn đạo đức đã suy đồi.

Vì biết rằng đau khổ và bệnh tật là để trả nợ nghiệp trong quá khứ nên tôi đã cố gắng chịu đựng khi đối mặt với khổ nạn. Mặc dù bề ngoài tôi không cạnh tranh với những người khác nhưng tôi không thể bỏ qua điều đó trong lòng và thường bào chữa cho những việc làm sai trái của mình. Tôi nghĩ rằng tôi đang tuân theo các yêu cầu của Pháp.

Bạn bè của tôi coi tôi là người đáng tin cậy và tin tưởng. Nhưng tôi chỉ quan tâm đến việc giữ thể diện. Vì tôi có danh tiếng tốt nên người khác nói tôi là người tốt và đối xử tốt với tôi.

Chồng tôi là người tốt bụng, gánh vác gánh nặng nuôi gia đình và chăm sóc tôi chu đáo. Vì đã quen sống thoải mái nên tôi không có tinh thần trách nhiệm và không biết ơn. Thay vào đó tôi phàn nàn.

Chồng tôi bận công việc nên chúng tôi ít gặp nhau. Tôi bắt đầu cảm thấy mình bị ngược đãi. Tôi muốn chồng đặt gia đình và tôi lên hàng đầu. Tôi nghĩ đó là lỗi của anh ấy vì anh ấy thậm chí không thể thực hiện được mong muốn đơn giản của tôi là được ăn tối cùng nhau. Tôi đã cố gắng thay đổi anh ấy. Tôi không thể chịu đựng được việc không đạt được điều mình muốn và tất cả những gì tôi thấy là anh ấy đã không làm điều tôi muốn.

Khi tôi nhận ra mình không thể thay đổi bất cứ điều gì, tôi bắt đầu nuông chiều bản thân và làm bất cứ điều gì tôi muốn. Tôi xem TV cả ngày, chơi game và đi bar với bạn bè cho đến tận nửa đêm. Mối quan hệ của tôi với chồng ngày càng xấu đi. Chúng tôi hầu như không nói chuyện với nhau. Tôi soi mói và phàn nàn.

Sau khi tôi có con, tình hình trở nên tồi tệ hơn. Tôi cảm thấy mình là người đã hy sinh kể từ khi nghỉ việc và ở nhà chăm sóc con. Tôi thường cảm thấy mình đã đạt tới giới hạn của mình. Chấp trước của tôi mạnh đến mức tôi không thể suy nghĩ rõ ràng hay nhận ra rằng mình đang cư xử không giống một học viên.

Tôi bắt đầu gặp vấn đề về thể chất. Tôi bị nhịp tim nhanh, xoang, khó thở và tim đập nhanh. Tôi khó ngủ. Tôi lo lắng và hồi hộp. Tôi thường thức dậy vào lúc nửa đêm, tim đập loạn xạ, thở hổn hển và tay run rẩy. Phải rất lâu tôi mới bình tĩnh lại được.

Tôi không thể đứng thẳng vì lưng tôi đau. Tôi không thể ngẩng đầu lên được. Cơn đau đầu của tôi dữ dội đến mức làm tôi nôn mửa. Tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần.

Thức tỉnh và quay lại tu luyện

Khi bình tĩnh lại tôi nghĩ: “Mục đích của cuộc đời là gì? Danh vọng, tiền bạc, quyền lực? Cho dù bạn có đạt được bao nhiêu trên thế giới này thì điều đó cũng vô nghĩa. Cuối cùng, tất cả chúng ta đều chết. Tôi bị ám ảnh bởi cuộc sống tốt đẹp. Khi tôi suy xét bản thân và nghĩ về những lỗi lầm của mình, Sư phụ từ bi đã không từ bỏ tôi và cho phép tôi quay trở lại tu luyện”.

Khi tôi thực sự nhận ra tu luyện là gì và tuân theo các yêu cầu của Đại Pháp, cơ thể và tâm trí của tôi đã thay đổi đáng kể. Tôi đã chính lại bản thân dựa trên các nguyên lý của Đại Pháp. Tôi đo lường bản thân bằng Pháp và hướng nội khi gặp khó khăn. Tôi luôn nghĩ đến người khác trước tiên trong mọi việc tôi làm. Trước đây, mọi suy nghĩ của tôi đều ích kỷ và bảo vệ bản thân.

Nhờ học Pháp liên tục, tôi hiểu Pháp tốt hơn. Tôi không còn lo lắng và có gánh nặng tinh thần nữa, tôi trở nên vui vẻ, cởi mở, điềm tĩnh và bình yên. Pháp Luân Đại Pháp dạy mọi người phải cởi mở, trung thực và đo lường mọi thứ bằng tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn.

Khi mâu thuẫn với chồng, tôi không lớn tiếng, tranh cãi như trước nữa. Tôi ngạc nhiên thấy mình không còn dễ bị người khác lay động nữa; thay vào đó tôi lại bình tĩnh và sáng suốt. Tôi đã hiểu biết và bao dung. Điều này xuất phát từ tâm tôi. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy điều này ở mình trước đây. Với tư cách là một học viên, tôi nhận ra rằng mọi thay đổi của chúng ta phải chân thật chứ không phải hời hợt. Những thay đổi này là lớn nhất và không thể phá hủy được.

Khi tiếp tục đo lường bản thân theo các nguyên lý của Pháp Luân Đại Pháp, tôi phát hiện ra rằng những mâu thuẫn trong quá khứ đều là lỗi của tôi. Tôi không hề quan tâm đến chồng mình. Sau nhiều năm được chiều chuộng, tôi đã hình thành nhiều thói quen xấu như ỷ lại người khác, tự cho mình là đúng, đố kỵ, oán giận, tranh đấu và sợ bị coi thường.

Chồng tôi rất coi trọng sự nghiệp của mình trong khi tôi cố gắng chứng minh rằng mình cũng làm tốt công việc. Khi chồng tiêu tiền tôi không vui. Tôi cần phải chi nhiều hơn anh ấy để cảm thấy thoải mái. Sau khi chúng tôi có con, tôi trở thành một bà nội trợ toàn thời gian và luôn phàn nàn: Tại sao mình phải hy sinh? Tôi trở nên cay đắng.

Sau khi bắt đầu thực tu chân chính, tôi đã viết một lá thư cho chồng mình, bày tỏ sự hối tiếc sâu sắc. Tôi đã đối mặt với sự ích kỷ, những quan niệm phá hoại và những tư tưởng tà ác của mình và đã loại bỏ chúng. Đối mặt với những khuyết điểm của mình, tôi sẽ phơi bày chúng và thành thật với người khác. Khi làm điều này, tôi đã trải nghiệm được sự thăng hoa cả về thể chất và tinh thần. Dần dần, những khó chịu về thể chất của tôi dần biến mất. Tôi thường cảm thấy tràn đầy sinh lực. Tâm tôi mở mở rộng và tôi luôn có thể nhìn thấy những điều tốt đẹp ở người khác

Sư phụ đã dạy chúng ta:

“Đối với ai cũng vậy, đối với cha mẹ, đối với con cái đều tốt, ở đâu cũng cân nhắc đến người khác; cái tâm ấy không phải là tự tư, mà là tâm từ thiện, là từ bi. ‘Tình’ là việc của người thường; người thường là vì ‘tình’ mà sống”. (Bài giảng thứ sáu, Chuyển Pháp Luân)

Đại Pháp cũng dạy tôi sự cam kết và tinh thần trách nhiệm.

Tôi đã thay đổi hoàn toàn. Bây giờ tôi đã chủ động làm việc nhà và không còn bị ám ảnh bởi cách chồng đối xử với mình nữa. Tôi có thể hiểu anh ấy và đối xử tốt với anh ấy mà không phàn nàn khi gặp mâu thuẫn. Tôi buông bỏ chấp trước vào chồng con và trở thành một người vợ, người mẹ tốt.

Trong khi giáo dục con tôi cũng hướng nội. Tôi tập trung vào việc xây dựng nhân cách cho con tôi bằng những nguyên tắc chân chính. Tôi đã từ bỏ kỷ luật chỉ huy của mình. Tôi không lo lắng về việc liệu con bé có lớn lên theo cách tôi muốn hay không. Trong mắt con, tôi không còn là bà mẹ nóng nảy, kinh khủng, và con đã trở nên đáng yêu và ngoan ngoãn.

Tôi biết ơn sự cứu độ từ bi của Sư phụ! Pháp Luân Đại Pháp thật sâu sắc. Tôi đã đạt được rất nhiều khi quan tâm đến người khác. Ánh sáng từ bi đã soi sáng cuộc đời tôi và tôi thực sự có thể cảm thấy mình đang tiến bộ.

Tu luyện làm tâm hồn tôi rộng mở

Tôi nhận ra rằng con người hiện đại đã đi chệch khỏi truyền thống và không tuân theo các tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn, đặc tính của vũ trụ.

Bị tẩy não bởi sự nhồi nhét của ĐCSTQ từ khi còn nhỏ, tâm của người dân Trung Quốc đầy đố kỵ và oán giận. Họ nói một đằng nhưng làm một nẻo; họ thích phóng đại sự thật và thể hiện bản thân. Họ hứa nhưng khó có thể giữ được. Họ muốn thể hiện lòng tốt của mình nhưng lại không thể suy nghĩ theo quan điểm của người khác. Họ hay gây gổ, hung hăng và không thể tha thứ cho những người có niềm tin hoặc hành xử khác biệt với họ. Họ luôn trốn tránh trách nhiệm, chỉ trích người khác và cho rằng mình giỏi hơn người khác. Họ muốn chứng minh rằng họ đúng và người khác sai.

Vợ thì khắt khe và đòi hỏi nhiều, còn chồng thì vô trách nhiệm. Chủ nghĩa vô thần và sự tẩy não của ĐCSTQ đang hủy hoại đạo đức của chúng ta. Đây là những nguyên nhân sâu xa của cuộc khủng hoảng xã hội và gia đình hiện nay. ĐCSTQ đã chặt đứt cội rễ của người dân Trung Quốc.

Mối quan hệ đạo đức và nghiệp quả của con người quyết định họ nghèo hay giàu, sống lâu hay ngắn ngủi. Một cuộc sống tốt đẹp là kết quả của đức hạnh đã tích lũy từ những đời trước. Nếu bạn muốn có một cuộc sống hạnh phúc và một tương lai đầy hứa hẹn thì bạn phải làm những việc tốt và trở thành một người tốt.

Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã mang lại cho tôi thái độ cởi mở, từ bi, tha thứ, khiêm tốn và tự phản tỉnh đối với cuộc sống. Nó đã biến đổi tôi từ một người sống vì chính mình thành một người luôn đặt người khác lên hàng đầu. Giống như tôi, hàng triệu học viên Pháp Luân Đại Pháp đã trải qua những thay đổi đáng kể sau khi họ bắt đầu tu luyện. Họ đang ngày càng tiến gần hơn đến các tiêu chuẩn Chân-Thiện-Nhẫn. Đời sống và đạo đức của họ thực sự được nâng cao.

Bản quyền © 2024 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/12/31/468161.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/2/8/214654.html

Đăng ngày 14-03-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share