Bài viết của Tiểu Liên, một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tuổi
[MINH HUỆ 03-10-2023] Tôi sinh vào những năm 1990 và tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ nhỏ cùng mẹ. Mặc dù tâm an dật và tâm sợ hãi rất nặng, nhưng tôi vẫn nhớ rằng mình là người tu luyện và có thể yêu cầu bản thân chiểu theo các tiêu chuẩn của Pháp Luân Đại Pháp.
Tuy nhiên, sau khi trưởng thành và bắt đầu đi làm, bị lèo lái bởi các quan niệm xã hội, tôi bắt đầu đi theo xu hướng lối sống hiện đại. Khi theo đuổi ham muốn như người thường, tôi cảm thấy bất an vì tôi là người tu luyện.
Sư phụ giảng:
“Đăng hồng tửu lục hiện đại thế
Mê ma loạn vũ hoang dâm sự
Phóng túng ma tính ly Thần viễn
Địa ngục nhất nhập vô xuất nhật
(Vô độ-Hồng Ngâm III)
Diễn nghĩa:
Thế gian hiện đại với đèn đỏ rượu xanh
Mê ma nhảy loạn làm các việc hoang dâm
Phóng túng ma tính xa rời khỏi Thần
Hễ vào địa ngục là không có ngày ra”
(Phóng túng] không có chừng mực-Hồng Ngâm III)
Tôi đã cố gắng học Pháp để quy chính bản thân, nhưng tâm tranh đấu, tâm tật đố, tâm oán hận, tâm danh lợi và tâm hư vinh, những tâm mà người tu luyện nên tu khứ lại được tôi dung dưỡng trong những quan niệm hiện đại khiến chúng trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cũng có tâm sắc dục và quan tâm đến ngoại hình của mình.
Tôi thường mất ngủ và chơi điện thoại tới 2, 3 giờ sáng. Ban ngày, tôi phải uống rất nhiều cà phê và trà để tỉnh táo làm việc. Dù nhận ra rằng mình không thể tiếp tục như vậy nhưng lần nào tôi cũng tự bao biện: “Người trẻ ai cũng sống như thế cả! Mình còn đỡ hơn người thường!“
Dưới ảnh hưởng của quan niệm hiện đại, tôi không thể chính lại bản thân. Tôi trở nên hẹp hòi và cáu kỉnh. Mặc dù tôi vẫn tin vào Đại Pháp nhưng tôi không còn thiện lương và bao dung như trước, càng ngày tôi càng xa rời nguyên lý “Chân-Thiện-Nhẫn.” Tôi cảm thấy mình đang lạc bước trên con đường tu luyện và gần như mất niềm tin vào việc tu luyện của mình. Khi xem đĩa DVD biểu diễn Thần Vận, tôi nghĩ: “Trước đây, mình thấy bản thân cũng trong sáng như những nghệ sỹ này, nhưng bây giờ cảnh giới của họ đã quá cao vượt xa cảnh giới của mình rồi.”
Tôi trở nên chán nản và cảm thấy cuộc sống thật cay đắng. Tôi thường khóc khi lái xe đi làm. Tôi đã cố gắng giải trí để giải tỏa căng thẳng nhưng không hiệu quả.
Sư phụ không bao giờ từ bỏ tôi và Ngài đã dùng nhiều cách khác nhau để điểm hóa tôi học Pháp, luyện công. Trong đại dịch năm 2022, tôi có một số triệu chứng COVID. Để tự “chữa” bệnh của mình, tôi bắt đầu học Pháp và luyện công trở lại. Tôi thường bị can nhiễu do thiếu chính niệm và mang tâm truy cầu. Tôi lơ đãng khi học Pháp và thường kiếm cớ để không học.
Mẹ tôi khuyên tôi chép Pháp, nên tôi bắt đầu chép cuốn Chuyển Pháp Luân và Hồng Ngâm VI. Khi bắt đầu chép tay, chữ viết của tôi rất nắn nót, ngay ngắn nhưng sau đó lại trở nên cẩu thả. Đôi khi tôi không thể tập trung được. Nhưng tôi vẫn kiên trì chép Pháp. Pháp đã cải biến tôi tự lúc nào không hay biết. Tôi trở nên bình tĩnh và đã có thể tập trung. Tôi nhận ra rằng việc chép Pháp cũng là một quá trình tu luyện.
Trong dịp Tết 2023, tôi đã xem một chương trình kể về những câu chuyện của các học viên trên Đài Truyền hình Tân Đường Nhân. Những câu chuyện tu luyện tuyệt vời của họ đã truyền cảm hứng cho tôi. Từ sâu trong tâm khảm, tôi đã nhận ra tầm quan trọng của tu luyện.
Tôi bắt đầu luyện các bài công pháp một cách nghiêm túc. Hồi còn nhỏ tôi rất sợ luyện bài công pháp thứ hai, thường kiếm cớ ngồi xuống để không ôm bão luân. Vậy mà bây giờ còn cần ôm bão luân trong một giờ, tôi đã phân vân giữa việc luyện trong một giờ hay chỉ luyện trong nửa giờ. Sau đó, tôi quyết định sẽ thử luyện trong một giờ. Khi tôi luyện bài công pháp thứ hai lần đầu tiên trong năm nay, tôi đã phải rất cố gắng để giữ thế tay, nhưng sau đó tôi cảm thấy thư giãn và tràn đầy năng lượng.
Sau khi tôi kiên trì luyện công, hiệu quả công việc của tôi tăng lên. Tôi đã có thể tập trung tinh lực. Sư phụ cũng khai mở trí huệ cho tôi và tôi có thể giải quyết những công việc rắc rối một cách dễ dàng.
Từ khi còn nhỏ, tôi đã luôn quan tâm đến ngoại hình và vóc dáng của mình. Tôi thậm chí đã chăm sóc da từ khi mới là thiếu niên. Nhưng vì nhân tâm quá nặng, da tôi không đẹp và thường xuyên nổi mụn. Sau khi tôi bắt đầu học Pháp, luyện công, làn da của tôi trở nên hồng hào, láng mịn. Trước đây, mỗi ngày trước khi đi làm tôi đều phải trang điểm, nhưng đến chiều là sắc mặt lại nhợt nhạt, uể oải. Giờ đây tôi ra ngoài ít khi trang điểm, nhưng làn da tôi vẫn trắng mịn.
Sư phụ giảng:
“Công pháp tính mệnh song tu, từ ngoài mà quan sát người ta cảm thấy như trẻ ra nhiều tuổi;” “Tôi nói rằng chư vị tu luyện công pháp tính mệnh song tu một cách chân chính, [thì] tự nhiên đạt được điều ấy; bảo đảm là chư vị không [cần] trang điểm.”(Bài giảng thứ năm, Chuyển Pháp Luân)
Tôi nhận ra rằng việc học Pháp, luyện công và phát chính niệm có mối quan hệ tương hỗ và tôi cần phải thực hiện đầy đủ ba việc này.
Để có nhiều thời gian học Pháp hơn, tôi đã chơi điện thoại ít đi. Nhưng khi chính niệm của tôi không đủ, thói quen chơi điện thoại này sẽ tác động tiêu cực đến tôi. Đôi khi, tôi có thể cảm nhận được chân ngã của mình không muốn chơi điện thoại, nhưng thứ gì đó trong đầu lại muốn tôi cầm điện thoại lên.
Can nhiễu từ các không gian khác là vô cùng mạnh mẽ. Sau khi ngừng xem các chương trình giải trí, tôi bắt đầu xem các chương trình liên quan đến y học cổ truyền Trung Quốc. Mặc dù tôi biết có những tín tức bất hảo đằng sau nhiều video trên mạng, nhưng tôi vẫn viện cớ để xem các video về ẩm thực và xoa bóp trị liệu.
Gần đây tôi có một giấc mơ, trong đó tôi đang đi cùng với một người lạ. Chúng tôi bước tới cạnh một cái lồng nhốt đầy động vật thì đột nhiên anh ấy đưa cho tôi một con lông lá xồm xoàm, miệng rộng (tôi cũng không biết đó là con gì) và nói: “Cho em một con nữa này”. Lúc đó tôi vô cùng sợ hãi và vội vàng từ chối.
Sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn còn sợ hãi và nhận ra rằng có những linh thể đằng sau những đoạn video ‘dưỡng sinh’ này.
Sư phụ giảng:
“Con người tựa như đồ chứa đựng, cho mang chứa cái gì thì là như thế. Con người thông qua mắt, tai mà thấy được nghe được ấy đều là bạo lực, sắc tình, kèn cựa đấu đá trong các tác phẩm văn nghệ và những thứ đấu tranh quyền lợi, quan niệm sùng bái kim tiền của xã hội hiện thực, cũng như những biểu hiện khác của ma tính, v.v., cho vào đầu toàn là những thứ như thế, người như thế quả thật là người xấu, bất kể họ có biểu hiện như thế nào, hành vi là do tư tưởng chi phối, người mà trong đầu toàn những thứ loại đó liệu có thể làm được việc gì?” (“Hòa tan trong Pháp”, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Pháp của Sư phụ đã thức tỉnh tôi. Tôi nhận ra rằng khi tôi chơi điện thoại di động, tâm tôi chứa đầy những thứ bất hảo. Tôi bèn gỡ cài đặt một số ứng dụng mà tôi thường xuyên truy cập trước đây. Tôi cũng gỡ bỏ ứng dụng điện thoại và xóa các bức ảnh chụp. Khi viết bài này, tôi nhớ ra rằng trên điện thoại của tôi vẫn còn nhiều ứng dụng không liên quan đến tu luyện và nó ẩn giấu tâm sắc dục và chấp trước vào tiền bạc của tôi. Tôi sẽ làm tốt hơn và loại bỏ hoàn toàn thói quen xấu là lướt điện thoại di động.
Tôi còn độc thân và có tâm sắc dục mạnh mẽ. Vì không thể buông bỏ chấp trước này nên tôi đã gặp đủ loại đối tượng không phù hợp với mình. Một số thậm chí còn sỉ nhục tôi. Tôi rất tức giận nhưng không biết cách nào hướng nội. Khi tôi học Pháp nhiều hơn, tôi nhận ra mình là một đệ tử Đại Pháp và cần đối chiếu bản thân với các tiêu chuẩn của Pháp. Tôi nên tuân theo văn hóa truyền thống và đối đãi cho chính mối quan hệ nam nữ.
Bởi vì tôi đã không tu luyện bản thân một cách vững chắc nên thật khó để tôi bước đi thật chính trên con đường tu luyện. Sau tất cả những trắc trở trong việc tìm kiếm bạn trai, tôi nghĩ: “Được rồi, mình sẽ chỉ tu luyện Đại Pháp và luyện công mỗi ngày.” Tuy nhiên, trạng thái của tôi không ổn định.
Sau khi tôi chia sẻ với mẹ về vấn đề tu luyện của mình. Mẹ nói rằng cơ điểm tu luyện của tôi là không chính, tôi đang tu luyện cá nhân vì vị tư. Chúng ta là đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, cần phải trợ Sư cứu chúng sinh.
Tôi hướng nội và bắt đầu tìm ra những chấp trước và loại bỏ chúng. Tôi thấy mình không vui ở nơi làm việc. Dù hiếm khi xảy ra mâu thuẫn với mọi người nhưng tôi lại âm thầm phàn nàn về người khác. Tôi mệt mỏi với công việc vặt vãnh được giao. Đây chẳng phải là tâm không muốn chịu khổ sao? Đây chẳng phải là vị tư sao? Tôi tiếp tục hướng nội và nhận ra gốc rễ chấp trước của mình là tâm tật đố. Tại sao tôi không nhận ra nguyên nhân chính khiến tôi căng thẳng trong công việc là do cái tâm tật đố này?
Sư phụ giảng:
“Hôm nay tôi giảng [điều này] với những người luyện công, chư vị chớ có chấp mê bất ngộ như thế; nếu chư vị muốn đạt mục đích tu luyện lên cao tầng, thì tâm tật đố nhất định phải vứt bỏ. Do vậy chúng tôi giảng riêng về phần này như vậy.” (Bài giảng thứ bảy, Chuyển Pháp Luân)
Pháp mà Sư tôn giảng ra rất rõ, nhưng tôi lại bị những chấp trước của mình che mắt đến nỗi không biết cách tu luyện bản thân. Những chấp trước cũng ngăn cản tôi ngộ ra các Pháp lý, vì vậy tôi đã không hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Điều đó thật quá nguy hiểm!
Trong môi trường phức tạp của Trung Quốc, việc tránh xa mạng xã hội và thanh trừ văn hóa Đảng quả thực không dễ. Giới trẻ ngày nay thích phàn nàn và bình luận trên WeChat về mọi thứ. Nói dối đã trở thành bản năng thứ hai đối với một số người. Một số thanh niên thậm chí còn tham gia các khóa học về cách lừa gạt người khác.
Khi tôi đọc phần tu khẩu trong Bài giảng thứ tám của Chuyển Pháp Luân, tôi biết mình phải ngừng đưa ra những nhận xét tùy tiện. Tôi cũng nhận ra rằng mình có thói quen viện cớ và quyết định từ bỏ những thói quen xấu này. Nếu không muốn trả lời thì chỉ nên mỉm cười và im lặng, chứ không nên nói dối. Sư phụ đã chỉ dạy chúng ta tỉ mỉ mọi điều.
Tôi đã nghe Cửu Bình, Giải thể văn hóa Đảng và các tài liệu khác. Văn hóa Đảng đã thấm sâu vào mọi khía cạnh của cuộc sống chúng ta. Tôi đề nghị tất cả các đệ tử trẻ hãy đọc cửu bình để quy chính bản thân.
Mọi người xung quanh tôi đều nói về việc trở nên giàu có sau một đêm, phất lên nhanh chóng. Tôi lầm tưởng đó là thái độ tích cực và đã không nhận ra nó đi ngược lại văn hóa truyền thống. Hiện giờ tôi đang học thuộc từng câu trong Chuyển Pháp Luân, Hồng Ngâm VI, và kinh văn mới “Vì sao có nhân loại” của Sư tôn. Tôi đã bắt đầu biết cách tu luyện bản thân, quy chính mọi ngôn hành của mình. Trong cuộc sống hàng ngày, khi gặp sự việc tôi đã có thể chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp. Tôi cũng học được cách tu từng ý từng niệm.
Tôi hy vọng bài viết này sẽ nhắc nhở tất cả các đệ tử Đại Pháp trẻ tuổi bước đi ngay chính trên con đường tu luyện và không bị trầm mê trong thùng thuốc nhuộm xã hội người thường. Xin đừng quên thệ ước tiền sử của chúng ta, theo Sư phụ trở về.
Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/3/466627.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/11/7/212800.html
Đăng ngày 29-11-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.