Bài viết của Vân, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 17-11-2023] Một hôm, hai người đàn ông từ uỷ ban thôn đến nhà tôi để buộc tôi từ bỏ đức tin vào Pháp Luân Đại Pháp. Chồng tôi tức giận và bảo họ: “Vợ tôi mắc nhiều bệnh nan y, sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đã khỏi bệnh. Nay các anh muốn ép cô ấy ngừng tu luyện sao?! Nếu bệnh của cô ấy tái phát thì các anh có chịu trách nhiệm không?” Họ không nói gì và rời đi.

Kể từ ngày ngày 20 tháng 7 năm 1999 khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu bức hại Pháp Luân Đại Pháp, chồng tôi đã nhiều lần bảo vệ tôi. Cán bộ từ các cấp chính quyền thường cố gắng buộc tôi từ bỏ đức tin. Tôi luôn nói với họ rằng cuộc đời tôi đã được tái sinh sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và gia đình tôi cũng được thụ ích từ việc tôi tu luyện.

Bệnh tật bủa vây

Tôi sống ở thôn làng và là thợ may. Một ngày vào năm 1993, lúc tôi 33 tuổi, mắt tôi cảm thấy nóng, sưng và đỏ. Tôi đã đến nhiều bệnh viện khác nhau để khám và uống nhiều loại thuốc nhưng không có tác dụng. Thay vào đó, hệ tiêu hoá của tôi bị ảnh hưởng bởi các loại thuốc uống. Tôi ăn ngày càng ít, mỗi bữa chỉ ăn được nửa chén thức ăn. Chỉ cần ăn thêm một miếng thì tôi sẽ bị đầy hơi, phải nhịn ăn vài ngày cho đến khi cảm thấy đói trở lại. Bác sĩ nói tôi có triệu chứng teo dạ dày.

Sức khoẻ của tôi nhanh chóng giảm sút vì tôi không thể ăn được nhiều. Nấu ăn trở thành công việc khó khăn đối với tôi. Tôi phải nằm nghỉ nhiều lần mới có đủ sức để làm bước kế tiếp. Tôi cũng mắc các bệnh phụ khoa nghiêm trọng.

Cùng lúc đó, gia đình tôi cũng gặp khó khăn về tài chính. Tuy nhiên, tôi không thể làm việc kiếm tiền vì sức khoẻ kém. Chồng tôi mất hơn 200.000 tệ (khoảng 28.000 đô la Mỹ) khi công việc kinh doanh thất bại. Kết quả là chúng tôi mắc nợ hơn 100.000 tệ, đó là một số tiền lớn vào những năm 1990. Chi phí y tế của tôi khá tốn kém. Một hôm, khi tôi nhìn thấy chi phí khám sức khỏe tốn 300 tệ (khoảng 42 đô la Mỹ), tôi đã quyết định không khám nữa.

Trong lúc tuyệt vọng, tôi đã thử các liệu pháp thay thế. Ở vùng nông thôn miền Nam Trung Quốc, nếu bác sĩ không thể chữa khỏi bệnh thì người ta sẽ thử các liệu pháp dân gian. Mặc dù không tin các liệu pháp dân gian sẽ có tác dụng, tôi vẫn thử vì không còn cách nào. Nhưng tất cả đều không hiệu nghiệm. Tôi cũng thử qua Phong Thuỷ, mọi người tin rằng thay đổi môi trường trong nhà có thể chữa được bệnh. Chúng tôi đã tốn hơn 6.000 tệ (khoảng 843 đô la Mỹ) để sửa lại nhà cửa, nhưng cũng vô ích.

Tôi đã thử cách cuối cùng-đó là đi gặp thầy cúng, pháp sư. Tôi đã thử qua chín pháp sư, thậm chí một người trong số họ còn nói rằng tôi có thể trở thành pháp sư và chữa bệnh cho người khác. Sau lần đó, tôi sợ hãi và không đi gặp pháp sư nữa. Sau này khi tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, tôi nhận ra pháp sư có mang theo phụ thể.

Lúc đó tôi vẫn còn trẻ nhưng vô cùng tuyệt vọng. Tôi cảm giác như mình đang chờ đợi cái chết đến gần. Tôi không thể chịu nổi khi nghĩ đến ba đứa con gái sẽ mồ côi mẹ.

Pháp Luân Đại Pháp đã ban cho tôi một cuộc đời mới

Năm 1997 đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời tôi.

Một hôm, vào nửa cuối năm 1997, người hàng xóm nói với tôi: “Tôi biết chị mắc bệnh lâu rồi. Chị thử luyện Pháp Luân Đại Pháp nhé? Pháp Luân Đại Pháp rất tốt và nhiều người đã khỏi bệnh sau khi tu luyện. Chị cũng không phải tốn tiền học phí”. Cô ấy đã nói trong một tiếng đồng hồ nhưng tôi không hề tin.

Cuối cùng cô ấy đã thuyết phục tôi thử tập Pháp Luân Đại Pháp. Tôi vẫn không tin công pháp này dạy miễn phí vì những năm đầu 1990, toàn bộ xã hội đều chạy theo tiền, tôi không tin rằng vẫn có người sẽ dạy miễn phí và không đòi thù lao. Tôi còn nghĩ ắt hẳn cô ấy có bí mật gì đó.

Sau một thời gian, các học viên Pháp Luân Đại Pháp ở thành phố tổ chức hội giao lưu tâm đắc thể hội [Pháp hội]. Người hàng xóm tham dự Pháp hội và nghe được nhiều câu chuyện thần kỳ về các học viên đã trở nên vô bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Cô ấy rất phấn khởi và nói: “Những gì tôi nghe tại Pháp hội đều là những chuyện có thật“. Chồng tôi nói với tôi: “Đọc sách cũng đâu có gây hại gì”.

Người hàng xóm nói: “Tôi sẽ cho chị mượn sách Chuyển Pháp Luân“.

Tôi do dự ra khỏi nhà, vì bệnh của tôi sẽ trở nặng mỗi khi tôi đi ra ngoài.

Tôi đến nhà cô ấy và đem cuốn sách về nhà. Thật ngạc nhiên, mặc dù tôi ra khỏi nhà nhưng ngày hôm đó nhưng bệnh không trở nặng.

Tôi cố gắng đọc sách sau bữa tối. Nhưng mắt tôi đau nhức đến mức tôi không thể đọc tiếp.

Vào ngày thứ ba, khi tôi đang ăn trưa thì bị mắc xương cá trong cuống họng. Tôi đã thử nhiều cách để lấy xương ra nhưng không được. Tôi đứng dựa vào tường và nghĩ: “Nếu xương cá xoay 90 độ và đi xuống cổ họng thì tốt”. Không ngờ, xương cá di chuyển và chầm chậm trôi xuống. Tôi rất phấn khích và tin rằng điều này là do tôi đã đọc cuốn sách.

Sau bữa tối, tôi đọc tiếp sách Chuyển Pháp Luân. Mắt tôi vẫn còn đau nên tôi ngừng lại và dụi mắt sau khi đọc được hai dòng. Tôi đọc một lượt hết sáu trang. Lúc đặt cuốn sách xuống, tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tối hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi mắc bệnh, tôi đã ngủ rất ngon. Trước đó tôi thường cảm giác như đang đội một chiếc mũ dày cộp nhưng bây giờ cảm giác như không còn chiếc mũ đó nữa.

Tôi chạy sang nhà hàng xóm và kể cho cô ấy những gì đã xảy ra. Cô ấy rất vui và kiên nhẫn dạy tôi năm bài công pháp của Pháp Luân Đại Pháp.

Một tháng sau, tôi chạy xe đạp cùng người hàng xóm đến điểm luyện công ở thôn lân cận. Khi cả nhóm bắt đầu luyện công, tôi cảm thấy một trường năng lượng mạnh mẽ. Toàn thân tôi nóng bừng, bụng sôi sùng sục. Về đến nhà, tôi thấy đói bụng và ngạc nhiên vì đã lâu rồi tôi không có cảm giác đó vì bụng tôi luôn bị đầy hơi.

Sức khoẻ của tôi ngày một khá hơn. Tôi ăn ngon, ngủ ngon. Khi đạp xe, tôi cảm giác như có người đẩy. Tôi không ngừng nói với mọi người Pháp Luân Đại Pháp mỹ hảo như thế nào. Cha chồng tôi nói: “Cha tin con. Nghe giọng của con, cha biết con không còn mắc bệnh nữa“.

Gia đình thụ ích

Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, mọi bệnh tật của tôi đều khỏi. Tôi tràn đầy năng lượng và mọi thứ đều chuyển biến tốt hơn. Chồng tôi cũng đã đọc sách Chuyển Pháp Luân, và tính cách của anh ấy cũng thay đổi từ khó chịu sang trầm tĩnh. Bệnh viêm mũi và bệnh ngoài da của anh ấy cũng biến mất. Các con gái của tôi cười nhiều hơn, cả gia đình tôi hoà thuận. Nhiều bạn bè và bà con đã chứng kiến những thay đổi của tôi cũng bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi bắt đầu chuyển sang bán hải sản khô ở chợ trong thôn và các thôn lân cận. Tôi thường nói về Pháp Luân Đại Pháp cho các nhà bán buôn và khách hàng. Tôi đã gặp đủ loại người. Tôi chiểu theo những điều Sư phụ giảng về giao dịch công bằng. Kết quả là việc kinh doanh của tôi phát đạt. Chồng tôi cũng bắt đầu kinh doanh ngành khoan xây dựng và công việc của anh ấy cũng tiến triển tốt.

Năm 2005, chúng tôi không những trả hết nợ mà còn xây được căn hộ sáu tầng. Chúng tôi ở tầng trên cùng và cho thuê phần còn lại của căn hộ.

Tôi và gia đình rất biết ơn Sư phụ từ bi vĩ đại. Ngài đã cứu tôi từ bờ vực cửa tử và biến gia đình gần như tan vỡ của tôi thành một gia đình hạnh phúc. Bạn bè, người thân và hàng xóm của tôi đã tận mắt chứng kiến sự tuyệt vời của Pháp Luân Đại Pháp.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/11/17/467431.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2024/1/9/214233.html

Đăng ngày 18-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share