Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-09-2023] Nhân dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp thế giới, tôi muốn chia sẻ nhiều sự việc thần kỳ đã xảy ra trong cuộc đời tôi nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và gửi lời cảm ơn tới Sư phụ Lý Hồng Chí, nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp, vì từ bi của Ngài.

May mắn gặp được Đại Pháp

Trước khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã mắc một số bệnh, bao gồm bệnh cường giáp, đau lưng, trầm cảm, mất trí nhớ, chóng mặt và đau bụng kinh. Dùng thuốc Trung và Tây y đều không có tác dụng, thậm chí một số phương pháp điều trị còn gây ra tác dụng phụ. Các thay đổi nội tiết khiến cơ thể tôi sưng tấy và biến dạng. Tôi luôn bị lạnh và phải mặc áo khoác bông ngay cả giữa mùa hè. Mỗi cơn cảm lạnh sẽ khiến tôi buồn ngủ, sốt cao trong nhiều ngày liên tục, khi tiếp xúc với ánh sáng mặt trời dù là tia nhỏ nhất cũng có thể gây ra những cơn chóng mặt nghiêm trọng.

Năm 1997, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Lúc đầu, tôi không thể ngồi kiết già khi đả tọa do bị đau lưng nặng. Mỗi nỗ lực di chuyển chân của tôi vào vị trí đều gây ra những cơn đau khủng khiếp. Thế nhưng tôi vẫn quyết tâm. Cuối cùng, tôi đã có thể ngồi song bàn. Mỗi sáng, tôi thức dậy lúc 4 giờ sáng để luyện công tại điểm luyện công.

Chưa đầy ba tháng sau khi bắt đầu luyện công, vào một đêm nọ, tôi mơ màng nhìn thấy một tia sáng. Khi mở mắt ra, tôi nhìn thấy một Pháp Luân đang quay tròn rực rỡ, tỏa ánh vàng kim trước mắt tôi. Ngay khi tôi đang tràn ngập niềm vui, Pháp Luân bắt đầu rời đi rồi biến mất. Có lẽ Pháp Luân biến mất là do tâm hoan hỷ của tôi. Khi tiếp tục ngủ, tôi lại nhìn thấy Pháp Luân. Đêm đó, một Pháp Luân xuất hiện trước mặt tôi ba lần và điều chỉnh chân tôi. Sáng hôm sau, khi cố gắng luyện bài công pháp thứ năm, tôi phát hiện ra chứng đau lưng của mình đã biến mất. Uy lực này của Đại Pháp khiến tôi vô cùng kinh ngạc.

Từ đó trở đi, tôi bắt đầu nghiêm túc đọc Pháp và ghi nhớ Pháp. Tôi luyện công hàng ngày. Tôi đã nỗ lực chiểu theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Đại Pháp và tu luyện tinh tấn.

Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi

Năm tháng sau khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, cơ thể tôi lại bắt đầu xuất hiện các triệu chứng bệnh nặng. Tôi yếu đến mức phải nằm trên giường suốt bảy ngày đêm, không thể ăn uống. Tôi chưa bao giờ trải qua các triệu chứng nghiêm trọng như vậy, nhưng tín tâm của tôi vào Sư phụ và Pháp vẫn không lay chuyển.

Vào trưa ngày thứ bảy, điều kỳ diệu đã xảy ra. Chồng tôi mang đồ ăn vào và bảo tôi ăn. Mặc dù tôi có thể nghe thấy tiếng của anh nhưng không thể cử động hay nói chuyện được. Tưởng tôi đã ngủ say nên chồng tôi ra khỏi phòng và đóng cửa lại.

Tôi nhìn thấy Pháp thân của Sư phụ đứng cạnh giường. Tôi cố nhìn gương mặt Sư phụ, nhưng dù có ngước lên cao thế nào, tôi cũng không thể nhìn thấy đầu Sư phụ. Đột nhiên, tôi cảm thấy một đôi tay đang lấy ba vật giống như hạt gỗ bàn tính ra khỏi cổ bên trái của tôi. Đôi tay này cũng lấy ra hai hạt tương tự từ phía bên phải cổ của tôi. Đau quá, tôi muốn hét lên nhưng không thể. Ngay khi cảm thấy khó thở, Sư phụ đã thả tôi ra và khiến nhịp thở của tôi trở lại bình thường. Pháp thân của Sư phụ và Pháp Luân lớn xuất hiện trên đầu Sư phụ biến mất, và tôi có thể cử động – chỉ có điều lần này tôi không cảm thấy đau đớn. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng Sư phụ đã giữ tôi bất động để tôi được an toàn.

Đã bảy ngày gần như không ăn gì, tôi ra khỏi giường, bước vào bếp và bắt đầu ăn một bát cơm lớn. Các con tôi đã đi học còn chồng tôi đang ở trong nhà vệ sinh. Khi chồng tôi bước vào, anh đã rất sốc khi thấy tôi ăn uống nhiệt tình như vậy. Tôi mỉm cười và trấn an anh: “Em ổn, em ổn.”

Sau đó, tôi khỏi bệnh cường giáp, nước da của tôi bắt đầu hồng hào và cơ thể tôi cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Đó thực sự là sự kiện hạnh phúc nhất, may mắn nhất trong cuộc đời tôi. Sức khỏe tốt và quan điểm vui vẻ về cuộc sống của tôi đã thuyết phục gia đình tôi về sự tốt đẹp của Đại Pháp, và tôi bắt đầu ít quan tâm hơn đến lợi ích cá nhân. Những người xung quanh tôi bắt đầu nhận xét: “Chị thật hạnh phúc, như thể mọi thứ chị gặp đều là nguồn vui vậy!”

Vượt qua khổ nạn

Dưới chỉ đạo của Giang Trạch Dân, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã phát động cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp tàn bạo vào ngày 20 tháng 7 năm 1999. Để vạch trần những lời dối trá và vu khống của ĐCSTQ đối với Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã cùng hàng nghìn học viên bước ra để giảng chân tướng cho người dân.

Tôi phối hợp với một số học viên để treo các biển hiệu ở các khu vực khác nhau trong thành phố vào ngày 13 tháng 5 năm 2002. Các thông điệp bao gồm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, “Chân-Thiện-Nhẫn hảo”, “Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp”, “Sư phụ của chúng tôi vô tội”, “Pháp Luân Đại Pháp vô tội.” Bất chấp an ninh nghiêm ngặt, chúng tôi vẫn có thể dán biểu ngữ lên cổng chính của Cục Công an và nhiều văn phòng chính quyền khác nhau. Cảnh sát chết lặng và không thể giải thích được tại sao chúng tôi lại qua mặt được lính gác và đội tuần tra của họ. Nếu không có Sư phụ trợ giúp, tất cả điều này sẽ không thể thực hiện được.

Không lâu sau, tôi bị giam giữ phi pháp và bị kết án lao động cưỡng bức trong hai năm rưỡi. Tôi bị tra tấn và lăng mạ. Những kẻ bắt giữ tôi buộc tôi phải ngồi trên một chiếc ghế nhỏ hàng giờ liền. Tôi bị bắt đứng 10 ngày đêm liên tục trong một vòng tròn nhỏ, quay mặt vào tường và không được cử động chân. Khi chân tôi sưng lên, tôi được lệnh phải ngồi xổm. Tôi bị cấm ngủ và không được phép sử dụng nhà vệ sinh.

Mặc dù phải chịu đựng ba tháng tra tấn, tôi vẫn không chịu từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Chính quyền sau đó đã dùng đến những phương pháp hèn hạ hơn. Họ triệu tập người thân của tôi và bắt họ gây áp lực để tôi viết cam kết từ bỏ tu luyện, nói rằng những từ chối viết cam kết là đang chối bỏ người thân và con cái của họ. Các trại lao động cưỡng bức còn tẩm thuốc độc và thuốc không rõ nguồn gốc vào thức ăn của các học viên. Một số học viên bị rối loạn tinh thần sau khi phải chịu cách đối xử vô nhân đạo này.

Cuối cùng, khi anh trai tôi nhìn thấy tôi, tôi đã không được phép đánh răng, rửa mặt hay chải tóc trong hơn một tháng. Anh tôi đã khóc khi nhìn thấy thân hình nhếch nhác, hốc hác của tôi. Anh lo sợ cho mạng sống của tôi. Biết rằng trại lao động có thể gây ra những tổn hại nghiêm trọng cho tôi, khiến người thân của tôi hết sức lo lắng.

Họ nói với tôi: “Chính quyền trại hứa sẽ thả em nếu viết cam kết từ bỏ tu luyện. Hãy bảo vệ mạng sống của mình, và đảm bảo quyền được tự do trước tiên.” Dưới áp lực của cả những kẻ áp bức và những người thân trong gia đình, tôi đã đi ngược lại với lương tâm của mình và ký đơn từ bỏ tu luyện. Mặc dù tôi từ chối viết nội dung theo yêu cầu, nhưng hành động ký vào lá đơn như vậy thể hiện sự đầu hàng của tôi trước cái ác, một hành động không xứng với người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Sau đó, ngón chân phải của tôi bị tê. Dần dần, tôi mất hết cảm giác ở bàn chân phải. Bác sĩ của trại lao động chẩn đoán tôi có nguy cơ bị tàn tật vĩnh viễn. Thời gian trôi qua, tôi không thể đặt chân phải xuống sàn và mỗi lần cố gắng cử động chân phải đều gây ra cơn đau không thể chịu nổi. Vào một ngày thứ Sáu, tôi được yêu cầu gọi điện về nhà và báo gia đình nộp 10.000 Nhân dân tệ chi phí y tế. Trại lao động dự định đưa tôi đến bệnh viện vào thứ Hai tuần sau.

Nửa mơ nửa tỉnh và đau đớn, tôi đang nằm trên giường thì nhận thấy giường có vẻ rất cao. Bên dưới tôi là một vực thẳm chứa đầy những tà linh của ĐCSTQ. Tôi thầm cầu nguyện: “Chỉ có Sư phụ và Đại Pháp mới có thể cứu tôi. Tôi muốn tuyên bố đơn từ bỏ tu luyện mà tôi đã ký là vô hiệu.” Sáng thứ Hai sau đó, trong khi đang chống chọi với cơn đau dữ dội, tôi đã viết một mảnh giấy: “Tuyên bố [từ bỏ tu luyện] tôi đã viết là vô hiệu lực.” Ngay sau đó, một điều kỳ diệu đã xảy ra. Tôi lấy lại được khả năng cử động chân phải và bàn chân, cơn đau dữ dội biến mất và tôi có thể tự đứng dậy. Tôi biết Sư phụ đã cứu mạng tôi. Tôi buông bỏ mọi chấp trước con người của mình và ngồi song bàn, củng cố chính niệm để có thể giảng chân tướng và chứng thực Pháp. Các lính canh giám sát phòng giam của tôi đã cảm thông với nỗi đau của tôi. Khi họ thấy tôi có thể ngồi dậy và song bàn, họ nhắm mắt làm ngơ.

Lúc 8 giờ sáng, trưởng lính canh đến nơi làm việc và yêu cầu báo cáo tình hình của tôi. Tôi buông song bàn, xuống giường, đi đến cửa sắt và nói: “Tôi bình phục rồi.” Cô ấy rất ngạc nhiên. Khi tôi yêu cầu được nói chuyện riêng với cô ấy, cô ấy đưa tôi đến văn phòng của cô. Tôi giải thích lý do tại sao tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, những căn bệnh mà tôi mắc phải trước đây và Đại Pháp đã giúp tôi phục hồi sức khỏe như thế nào. Tôi cũng nói về những tra tấn tàn khốc mà tôi phải chịu trong trại lao động và đau đớn không thể chịu nổi mà tôi phải chịu đựng. Lời kể đầy nước mắt của tôi khiến cô ấy cũng phải khóc. Cô ấy nói: “Các học viên Pháp Luân Đại Pháp thật lương thiện.” Tôi đã cố gắng gửi đơn xin rút lại tuyên bố từ bỏ tu luyện, nhưng cô đã từ chối chấp nhận vì điều đó sẽ khiến cô bị mất tiền thưởng hàng tháng.

Khi nữ lính canh giám sát tôi đến làm việc, tôi đã cố gắng gửi đơn xin rút lại tuyên bố cho cô ấy. Cô ấy cũng từ chối nhận. “Chị dự kiến sẽ được thả sau hai ngày nữa. Nếu chị nộp đơn này, chị không chỉ không được về nhà mà chính quyền sẽ gia hạn thời gian giam giữ chị thêm nhiều tháng. Họ thậm chí có thể đưa chị đến Tháp Nam, nơi nhiều học viên Pháp Luân Đại Pháp bị bức hại tàn bạo.” Lúc đó tôi đã quyết tâm buông bỏ mọi chấp trước và trả lời không chút do dự: “Tôi sẵn sàng giữ vững tín tâm của mình, ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống.” Tôi nhét tờ đơn rút lại tuyên bố của mình vào tay cô ấy.

Sau đó, tôi gửi một yêu cầu được gặp mặt giám đốc trại lao động và bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật tỉnh để có thể giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho họ. Mặc dù sống trong khuôn viên trại lao động nhưng bí thư Ủy ban Chính trị và Pháp luật tỉnh đã từ chối gặp tôi. Giám đốc trại lao động cũng từ chối yêu cầu của tôi. Họ đã biết rằng các học viên Pháp Luân Đại Pháp là người tốt. Dưới ảnh hưởng tuyên truyền vô thần của ĐCSTQ, lòng tham lợi ích vật chất, cũng như vứt bỏ niềm tin “thiện ác hữu báo”, họ đã bức hại các học viên Đại Pháp, đi ngược lại với lương tâm của mình. Tôi bị cấm liên lạc với các học viên khác trong trại lao động và được chỉ thị không được nói với người khác về sự thay đổi quyết định của tôi, vì họ sợ rằng tin tức về việc tôi tuyên bố rút cam kết từ bỏ tu luyện sẽ cản trở những nỗ lực tiếp tục lừa dối các học viên của họ. Gia đình đã đưa tôi về nhà hai ngày sau đó.

Tôi nhớ lại một sự việc xảy ra khi tôi bị giam ở trại lao động. Một đêm mùa hè, một lính canh gọi tôi đến và nhờ tôi may giúp một bộ rèm cho nhà cô ấy. Trong khi tôi làm rèm, cô ấy đối xử với tôi như một người bạn thân và chia sẻ với tôi những rắc rối, khó khăn cá nhân, kể cả việc anh trai cô ấy vô tâm như thế nào. Cô ấy nói: “Chị và những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp đều là người tốt và không bao giờ tranh cãi hay gây gổ với người khác.” Tôi tận dụng cơ hội để nói với cô ấy: “Có một cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, cuốn Chuyển Pháp Luân, trong văn phòng của cô, và nội dung của nó có thể giải thích nguyên nhân căn bản của những rắc rối của cô.” Viên lính canh thú nhận cô không dám đọc cuốn sách. “Mối quan hệ giữa các cá nhân trong trại lao động rất phức tạp do vấn đề lợi ích cá nhân. Ngược lại, các học viên thì trung thực và quan tâm đến người khác. Tôi cảm thấy thoải mái khi ở bên họ. Hai năm nữa tôi sẽ 45 tuổi. Tôi không muốn làm việc trong trại lao động nữa. Tôi muốn trở về nhà sớm và trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp.” Ngày tôi được thả ra khỏi trại lao động, cô ấy đã đổi ca với một người khác để tiễn tôi.

Bất kể thế nào, chỉ cần từ chối phối hợp với tà ác

Sau khi trở về nhà, tôi liên tục phải đối mặt với sách nhiễu từ người của Phòng 610 và ủy ban khu phố. Các đại diện đến gõ cửa nhà chúng tôi ba ngày một lần, yêu cầu tôi ký vào một lá thư cam kết không luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đối mặt với họ bằng chính niệm, tôi hỏi họ: “Các vị muốn tôi cam kết không trở thành người tốt sao?” Khi những người đại diện trả lời rằng không ai can ngăn tôi làm người tốt, tôi trả lời: “Nếu không có sự chỉ đạo của Đại Pháp, làm sao một người có thể trở thành người tốt thực sự?”

Sau trải nghiệm ở trại lao động, tôi đã từ chối hợp tác với chính quyền. Bất kể ai đến gõ cửa nhà tôi, tôi đều giảng chân tướng và khuyên họ không nên tham gia bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Một ngày nọ, ủy ban khu phố của chúng tôi gọi cựu bí thư của họ đến nói chuyện với tôi. Bí thư đã nghỉ hưu của họ là một cụ bà lớn tuổi có trình độ học vấn cao và các mối quan hệ ở cấp cao. Tôi kiên nhẫn giảng chân tướng cho bà và kể lại những bức hại trong trại lao động đã khiến chân phải của tôi bị liệt như thế nào. Tôi kể cho bà biết Pháp Luân Đại Pháp đã triển hiện phép màu cứu chân của tôi như thế nào. Lời của tôi đã thuyết phục bà và bà trấn an tôi rằng bà sẽ không quay lại [sách nhiễu]. Tôi nói: “Vì số phận đã an bài cho chúng ta gặp nhau, xin bà hãy ghi nhớ chín chữ chân ngôn này: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo’.” Bà gật đầu và mỉm cười rời đi.

Trong những năm qua, bất kể ĐCSTQ cử bao nhiêu người đến sách nhiễu tôi, chồng tôi vẫn không chịu nhượng bộ họ. Nhờ tín tâm mạnh mẽ vào vẻ đẹp của Đại Pháp, cùng sự giúp đỡ liên tục từ các học viên khác, anh cũng đã nhận được phúc báo từ Đại Pháp. Năm ngoái, anh bị đầy hơi và đau bụng dữ dội. Cơn đau quá nặng, anh bắt đầu nghĩ rằng tính mạng của mình đang gặp nguy hiểm. Anh từ từ ra khỏi giường và quỳ trước Pháp tượng của Sư phụ, cầu xin Sư phụ cứu anh. Trong vòng vài phút, dạ dày của anh ngừng đau và chứng đầy hơi biến mất. Chồng tôi cảm động rơi nước mắt.

Niềm tin vững chắc của tôi vào Đại Pháp và sự bảo hộ từ bi của Sư phụ đã cho phép tôi tiến bước trong hành trình tu luyện 20 năm của mình. Tôi chia sẻ kinh nghiệm của mình với hy vọng rằng các học viên có thể lấy lại trạng thái tu luyện ban đầu và tiếp tục tinh tấn tiến về phía trước. Chúng ta hãy trân quý khoảng thời gian quý báu mà Sư phụ đã lưu lại cho chúng ta, làm tốt ba việc và hoàn thành sứ mệnh của mình.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/9/4/464909.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/2/210597.html

Đăng ngày 08-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share