Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-10-2023] Con gái 18 tuổi của tôi đã luyện Pháp Luân Đại Pháp ở công viên vào năm 1996. Con gái đã đưa cho tôi quyển sách Chuyển Pháp Luân, quyển sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi đọc sách cả đêm lẫn ngày, tôi nhận ra đây chính là cao đức Phật Pháp mà tôi đã trông chờ từ lâu. Kể từ đó trở đi, tôi đã bước trên con đường tu luyện Đại Pháp và vợ tôi cũng bước vào tu luyện.

Ban đầu, chúng tôi mở một nhóm học Pháp tại nhà và sau đó thành lập một điểm luyện công ở vùng phía Tây của thành phố. Tôi hiện nay đã 88 tuổi. Ngoại trừ những ngày tôi bị bức hại và giam giữ phi pháp trong một trại cưỡng bức lao động, chúng tôi chưa bao giờ ngừng luyện công và học Pháp. Chúng tôi đã sống cho đến hôm nay chỉ bằng cách minh bạch chân tướng về Đại Pháp và dựa vào sự bảo hộ của Sư phụ Lý (Nhà sáng lập Đại Pháp).

Tôi tin Thần linh có tồn tại

Hồi còn nhỏ, tôi đã bị ảnh hưởng bởi cha mẹ, những người thờ phụng Bồ Tát Quán Thế Âm và tín ngưỡng vào Thần Phật. Vì vậy tôi cũng tin vào các vị Thần. Cha tôi là một nhà hảo tâm có tiếng ở địa phương.

Năm 1956, tôi tốt nghiệp trường khảo sát và đi thăm dò khoáng vật ở vùng núi nguyên sơ của đảo Hải Nam. Có lần, khi đang dẫn một tổ công nhân leo lên bức tường đá ba tầng, tôi bám vào một cành cây cúi đầu nhìn xuống. Cành cây gãy đoạn và tôi rơi ra khỏi vách đá. Không chiếc xương nào của tôi bị gãy sau cú ngã, trong khi phần gỗ dưới ngực chỗ tôi đáp xuống đã bị nghiền nát thành đống mùn cưa.

Ngực tôi đỏ bừng vì cú va chạm nhưng không thấy đau. Đó hiển nhiên là sự bảo hộ của các chư Thần chư Phật. Vì tôi tin rằng “trên đầu ba thước có Thần linh” nên tôi luôn làm những việc thiện trong suốt cuộc đời. Tôi không có thói quen xấu như uống rượu, hút thuốc, cờ bạc hay trộm cắp. Về cơ bản, tôi chưa bao giờ làm điều gì phương hại đến lợi ích của người khác.

Tôi đã sống một cuộc sống khó nhọc và phải chịu đựng nhiều khó khăn khi còn trẻ

Tôi được phân công vào bộ môn trắc địa khi được nhận vào trường Công nghệ Kiến trúc Xây dựng. Ngay sau khi tốt nghiệp, tôi bắt đầu ​​trèo đèo lội suối trong thâm sơn cùng cốc của dãy núi cận nhiệt đới. Mỗi ngày tôi đều kiệt sức, mồ hôi đầm đìa, đau lưng và thân thể mỏi mệt. Tôi cảm thấy ông trời đối xử thật bất công với một người trẻ tuổi thiện lương và hiếu thảo như tôi. Sau đó, tôi ngã bệnh và không thể làm việc được.

Công ty đã sa thải tôi. Đó là thời điểm nhiều công ty đang tinh giảm và không tìm được việc làm chính thức. Tôi chỉ có thể làm những công việc lặt vặt và lao động nặng nhọc.

Vì đam mê văn học và hội họa nên tôi đã bị “phái tạo phản” bêu rếu và nhốt vào “chuồng bò” trong Đại cách mạng Văn hóa. Tôi bị phê phán và đánh đập hàng ngày, lưu lại những vết sẹo trên khắp cơ thể. Tôi tin rằng ông trời bất công đối với tôi, tôi cảm thấy bất bình và không có nơi nào để rửa sạch nỗi oan khuất của mình.

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, vai bị tê cứng và bệnh viêm khí quản của tôi đã hồi phục. Ngoại trừ hai lần ngắn ngủi bị tiêu chảy, tôi hầu như chưa bao giờ phải chịu đựng bất kỳ nghiệp bệnh nào trong 27 năm tu luyện của mình. Ngay cả muỗi bọ cũng không đốt tôi. Tôi chợt tỉnh ngộ rằng chắc chắn mình đã phạm tội và tạo nghiệp trong nhiều kiếp trước. Nếu tôi có tội nghiệp thì tôi phải chịu đựng gian khổ, hoạn nạn, bệnh tật để hoàn trả nợ nghiệp.

Cha mẹ, anh em, anh chị em họ của tôi không ai sống quá 70 tuổi. Hiện nay tôi đã 88 tuổi. Những người khác đều ghen tị với việc tôi khỏe mạnh ra sao và tôi luôn tràn đầy năng lượng. Hóa ra Sư phụ đã an bài cho tôi khi tôi còn trẻ phải chịu đựng những khổ cực to lớn và đủ loại ma nạn để tiêu trừ nghiệp lực của mình. Không lời nào có thể biểu đạt được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Sau khi tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân (cựu lãnh đạo của chế độ cộng sản), cảnh sát đã đến nhà tôi để xác minh và yêu cầu tôi ký tên vào đó. Tôi kiên quyết viết: “Chúng tôi kiên quyết tố cáo Giang Trạch Dân!”

Tôi đã được bảo hộ trong một số vụ tai nạn xe hơi

Một ngày nọ, khi tôi đang đạp xe dọc ven đường, một chiếc ô tô bất ngờ lao tới từ bên phải và tông vào tôi. Tài xế nhanh chóng đạp phanh và không làm tôi bị thương. Khi về đến nhà, tôi tìm thấy mảnh biển số ô tô trong giỏ xe đạp của mình.

Hôm khác tôi mua rau xong ở chợ và vội vã đạp xe về nhà. Vừa qua giữa đường, một chiếc ô tô màu trắng lao qua đã tông vào tôi, kéo lê tôi và chiếc xe đạp đi hơn 9m. Chiếc xe dừng lại sau khi đi được 45m. Người tài xế trẻ chạy lại đỡ tôi dậy. Tay anh ta run lẩy bẩy. Tôi nói: “Tôi không sao. Anh có thể đi!“

Một lần khác, tôi đạp xe từ chợ về nhà. Chiếc xe phía trước đột ngột dừng lại. Tôi cố gắng né chiếc xe nhưng bị ngã sau khi cảm thấy một lực đẩy mạnh từ phía sau. Tôi trông thấy phần trước của một chiếc ô tô khác phía sau đang ép vào lưng tôi. Tôi không sợ hãi. Những người bán hàng bên đường hoảng hồn tụ tập xung quanh và nói với tôi: “Mạng anh được cứu rồi. Hãy về nhà và ăn mừng đi. Anh có mệnh tốt. Tổ tiên của anh hẳn đã tích rất nhiều đức hạnh!”

Ba người phụ nữ hảo tâm đi ngang qua đã đỡ tôi dậy và dựng xe lên. Họ hỏi tôi bao nhiêu tuổi và bảo tôi đừng đạp xe nữa. Tôi nhận ra rằng nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ thì đó có thể là một tai nạn. Tôi hối tiếc vì đã không nói với những người đó: “Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp. Tôi được Sư phụ bảo hộ và sẽ không sao cả.”

Tâm cầu danh và tâm hiển thị khiến tôi vấp ngã trong tu luyện

Tôi thích sáng tác thơ và tiểu thuyết khi còn trẻ và sau khi nghỉ hưu tôi bắt đầu ưa thích làm thể thơ cổ. Những tác phẩm tôi đăng tải nhanh chóng được các biên tập viên ghi nhận và được độc giả khen ngợi. Tôi thành lập câu lạc bộ thơ đầu tiên trong thành phố để giúp đỡ các nhà thơ trẻ về kỹ năng viết lách. Tôi cũng tận dụng nó như một cơ hội để nói với mọi người chân tướng về Đại Pháp.

Số thành viên trong câu lạc bộ nhanh chóng lên tới 70. Nhà xuất bản thơ của thành phố hứa hẹn với chúng tôi một cơ hội để đăng thơ và chúng tôi cần xuất bản ít nhất 50 bài thơ trong mỗi kỳ. Tôi làm biên tập viên kiêm người thẩm định và đã phải bỏ ra rất nhiều thời gian lẫn tinh lực. Tôi đã mất ngủ nhiều đêm để sửa lại bản thảo. Trong vòng chưa đầy hai năm, cân nặng của tôi đã giảm từ hơn 63,5kg xuống còn dưới 54kg. Cơ thể gầy gò của tôi trông già nua đi và tôi còn mệt mỏi hơn cả trước đây.

Từng có các đồng tu đến nhà tôi mỗi ngày để chia sẻ tâm đắc tu luyện. Bây giờ nhóm học Pháp của chúng tôi đã giải tán và tôi đã rời xa các đồng tu. Tôi cảm thấy hãnh diện khi những người thường trên WeChat tán dương những bài thơ tôi đã xuất bản và bày tỏ sự cảm kích vì tôi đã sửa lại tác phẩm của họ. Tâm cầu danh và tâm hiển thị không thể áp chế. Trước đây tôi có bốn giấc mơ được bay trên không trung và nhìn thấy Sư phụ cao lớn và hiền từ. Hiện tại tôi mơ thấy mình đi trên những vách đá cao, hẹp và vài lần có thể dễ dàng bị té. Tôi cũng mơ thấy đang bước đi bên cạnh một hố xí. Rõ ràng là Sư phụ đang điểm hóa cho tôi nhưng tôi không để tâm đến chúng.

Con gái út của tôi đã bị choáng khi nhìn thấy bộ dạng của tôi. Sau lời cảnh tỉnh của con gái lẫn vợ tôi cũng như việc tôi học Đại Pháp, chúng tôi lại tiếp tục học Pháp tập thể. Tôi kiên quyết từ bỏ chức chủ tịch câu lạc bộ, bỏ câu lạc bộ thơ ca và không viết bài cho người thường nữa.

Tôi đã ngã rất đau. Chính Sư phụ đã dùng lời của con gái tôi, vợ tôi và các đồng tu để cảnh tỉnh tôi, một người hấp hối đang vùng vẫy trong biển khổ vì danh tiếng của người thường và đã dùng tay kéo tôi trở lại bờ. Tu luyện Đại Pháp là điều tôi đã chờ đợi suốt cuộc đời mình. Tôi đã tu luyện với Sư phụ được 27 năm trong đời này. Tôi gần như bị hủy hoại bởi chấp trước vào danh, hiển thị và an dật. Nó ngăn cản tôi tu luyện như thuở đầu và có thể cản trở tôi tu thành chính quả. Đó sẽ là sự hối tiếc lớn nhất của tôi!

Tôi quyết tâm buông bỏ tự ngã và kiên định với Đại Pháp

Tôi ý thức được rằng không ai trong số cha mẹ, anh em, cô dì, anh chị em họ của tôi sống qua tuổi 70. Vậy mà bây giờ tôi đã 88 tuổi. Tôi khỏe mạnh vô bệnh, tôi có thể nhìn và nghe tốt. Sinh mệnh kéo dài của tôi được Sư phụ ban cho vì tôi tu luyện Đại Pháp. Tôi quyết tâm phóng hạ mọi chấp trước trở ngại việc tu luyện của mình, làm tốt ba việc và tăng gấp bội nỗ lực để giảng chân tướng và cứu người. Cơ thể tôi nhanh chóng trở lại trạng thái khỏe mạnh trước đây. Tôi cảm thấy thư thái, gương mặt rạng rỡ, tâm trạng thoải mái và cân nặng dần về mức bình thường.

Tôi đã chịu đựng nhiều ma nạn và cực khổ rất nhiều, nhưng tôi vẫn giữ được bản tính thiện lương của mình. Tất cả đều nhờ vào lòng từ bi to lớn của Sư phụ. Mọi khó khăn của tôi đều là để mở đường cho tôi lên thiên thượng. Tôi quyết tâm buông bỏ mọi chấp trước vào danh, lợi, tình, kiên định tu luyện Đại Pháp và đi theo tiến trình Chính Pháp của Sư phụ.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/10/16/467060.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/12/6/213227.html

Đăng ngày 09-01-2024; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share