Bài viết từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc
Bài viết của Lan Hoa, học viên Pháp Luân Công đến từ Trùng Khánh, Trung Quốc
[MINH HUỆ 15-11-2011]
Trích đoạn:
Trong hai năm qua, các thế lực tà ác ở vùng chúng tôi đã bị suy yếu đáng kể nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ và sự phối hợp giữa các đồng tu. Chính quyền thông báo rằng họ sẽ gửi các học viên Pháp Luân Công tới các trại tẩy não, nhưng thực tế không điều gì xảy ra. Những học viên kiên định đã không hề bị can nhiễu chút nào.
Hai vợ chồng tôi đều là học viên. Chồng tôi thường quản lý các hạng mục Đại Pháp tại nhà, còn tôi phụ trách các hạng mục Đại Pháp ở bên ngoài. Chúng tôi cùng nhau làm việc tốt. Lúc đầu, giữa chúng tôi có rất nhiều xung đột và hầu hết mọi lần, tôi là người đổ lỗi. Sau khi hướng nội, tôi đã tìm ra nguồn gốc của những vấn đề của bản thân. Chồng tôi luôn luôn bình tĩnh và không bao giờ đổ lỗi cho tôi. Giờ đây, khi xung đột xảy ra giữa chúng tôi, chúng tôi cùng hướng nội và nhanh chóng tìm ra một thỏa hiệp.
– Từ tác giả
Tôi rất vui khi thấy thông tin về Pháp hội Minh Huệ gần đây. Đây là một dạng Pháp hội đặc biệt mà Sư phụ muốn tổ chức cho tất cả các học viên ở Trung Quốc. Do vậy, tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội tham dự Nó.
Tôi muốn chia sẻ những kinh nghiệm của chúng tôi với tất cả các đồng tu.
1. Học Pháp tốt đặt nền tảng cho tất cả các công tác Đại Pháp
Hai vợ chồng tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 1998. Trước khi tu luyện, chồng tôi đã “ở trong Đạo mặc dù không tu Đạo.” Vì vậy, con đường tu luyện của ông ấy khá suôn sẻ. Tôi là người hay tranh đấu vì mọi thứ. Do đó, dưới sự bảo hộ của Sư phụ tôi vẫn thường vấp ngã.
Tôi từng bị bức hại sáu năm ở trong tù. Sau khi được thả ra vào năm 2008, tôi đã hướng nội sâu sắc để tìm tận gốc nguyên nhân cho những bức hại trầm trọng đó. Có hai nguyên nhân chính: Thứ nhất, tôi không học Pháp tốt. Thứ hai, tôi không tu luyện vững chắc. Tôi đối đãi công việc Đại Pháp như công việc của người thường và tôi là một người hùng giữa họ. Sau khi chỉ ra được nguyên nhân, tôi nhận ra cách duy nhất để chỉnh sửa vấn đề là thành tâm và thanh tịnh học Pháp. Do vậy, tôi bắt đầu học và ghi nhớ Pháp giống như một học viên mới. Ban đầu, can nhiễu rất nghiêm trọng. Mỗi khi tôi ghi nhớ Pháp, các tư tưởng lại nổi lên bề mặt không dứt. Do vậy, tôi phát chính niệm và cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ để tiêu trừ chúng. Mỗi khi có một tư tưởng nổi lên trong lúc học Pháp, tôi lập tức loại bỏ nó. Dần dần, tôi đã có thể học Pháp với tâm thanh tịnh.
Tôi bỏ ra năm tháng để ghi nhớ Chuyển Pháp Luân và đọc xong tất cả các bài kinh văn khác. Trong sáu tháng qua, tôi không nói chuyện nhiều với các đồng tu. Tuy vậy, tôi đọc các bài chia sẻ trên trang web Minh Huệ Hán ngữ hàng ngày. Lúc đầu, tôi không biết cách vào mạng. Một đồng tu luôn mang máy tính tới nhà tôi và để tôi đọc các bài viết trên Minh Huệ Hán ngữ. Tất cả các bài chia sẻ đều cảm động tới mức tôi cảm thấy như đang rớt lại phía sau. Tôi nhận thấy tốc độ Chính Pháp quá nhanh tới nỗi tôi bị rớt lại xa phía sau. Do vậy, bên cạnh việc giảng chân tướng cho bạn bè và người quen, tôi dành toàn bộ thời gian ở nhà để học và ghi nhớ Pháp. Tôi luôn cảm thấy ngộ được nhiều điều mỗi khi đọc các bài giảng của Sư phụ và tôi thường rơi lệ. Cùng lúc đó, tôi liên tục tiêu trừ mọi tư tưởng nổi lên trong lúc học Pháp và tập công. Dần dần, tôi có thể học Pháp và tập công với tâm thanh tịnh. Giờ đây, nếu tôi có năm phút, tôi sẽ ghi nhớ một đoạn trong Chuyển Pháp Luân.
Học Pháp không nên cực đoan
Do vài tuần trước tôi rất bận rộn, tôi đã không bố trí được thời gian để ghi nhớ Pháp ở nhà sau khi trở về từ nhóm học Pháp. Tôi cảm thấy mất mát và hướng nội. Tôi nhận ra nếu mình ghi nhớ Pháp chỉ vì để ghi nhớ Pháp thì đó thực chất là thiếu tôn trọng Pháp. Tôi nhận ra không có sự khác biệt giữa việc đọc và ghi nhớ Pháp. Then chốt là đồng hóa tâm mình với Pháp. Cho dù tôi học Pháp một mình hay theo nhóm, tôi cũng ngồi ở tư thế kiết già và giữ quyển sách vô giá trên cả hai tay. Cho dù ngồi bao lâu, tôi cũng ngồi nguyên tư thế đó và chân tôi không đau chút nào. Tôi hiểu rằng tất cả các vị Thần còn quỳ gối khi họ nghe Pháp. Chân của họ có đau không? Tất nhiên là không. Nếu chúng ta chủ động đồng hóa với Pháp, những điều kỳ diệu sẽ tự nhiên diễn ra!
2. Đề cao tầng thứ tu luyện khi làm điều phối viên trong các hạng mục Đại Pháp
Các học viên ở khu vực của tôi bị bức hại nặng nề. Người điều phối địa phương bị bắt và nhiều học viên bị bỏ tù. Nhóm học Pháp không được thiết lập tốt và chúng tôi thiếu tài liệu giảng chân tướng. Sư phụ đã chọn tôi là một đệ tử Đại Pháp. Bên cạnh việc trân quý điều đó, tôi cũng phải có trách nhiệm chứng thực Pháp và hoàn toàn thệ ước lịch sử của mình, vì vậy tôi và hai học viên khác đã thiết lập một địa điểm học Pháp và cung cấp cho tất cả các học viên địa phương một địa điểm để cùng nhau học Pháp.
Thông qua việc học Pháp liên tục, tất cả các học viên địa phương đã phát triển một nhận thức sâu sắc về Pháp và ngày càng có nhiều học viên tham dự nhóm học Pháp. Tuy nhiên, chúng tôi không có đủ sự hỗ trợ ở điểm sản xuất tư liệu. Chúng tôi không thể sản xuất đủ tư liệu cho dù tôi và một học viên khác ngày nào cũng làm ngoài giờ. Sau đó, học viên đó tìm được việc và đi làm. Tôi trở thành người duy nhất sản xuất tài liệu. Khối lượng công việc nặng tới mức tôi thậm chí không được nghỉ ngơi. Tuy nhiên, Đại Pháp là phi thường và tôi vẫn có thể ghi nhớ một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân hàng ngày.
Đi giao tài liệu cũng rất gian nan. Một vài học viên muốn lấy tài liệu ở một số địa điểm nhất định, trong khi những người khác muốn tài liệu được chuyển tới tận nhà họ. Thỉnh thoảng khi tôi đến mà không có ai, tôi lại phải giao lại hoặc đợi cho tới lúc có người đến. Phân phối tài liệu giảng chân tướng cũng đòi hỏi nhiều nỗ lực. Trong vài tháng liền, mỗi đêm tôi chỉ ngủ từ 3 tới 4 tiếng và hàng ngày đều phải đeo một chiếc túi to chứa tài liệu. Thật sự là kiệt sức. Tuy nhiên, Sư phụ đã đưa tư tưởng này vào trong đầu tôi: “Tu luyện không phải là thuận buồm xuôi gió.” Đúng vậy, kiệt sức một chút thật sự không là gì khi chúng ta hoàn thành thệ ước của mình. Có Pháp và Sư phụ ở bên, mọi lo lắng và sự kiệt sức của tôi đều không đáng kể so với niềm hạnh phúc đắc Pháp.
Làm sao để điều phối các hoạt động ở địa phương tốt hơn: Đầu tiên, người điều phối viên không nên đặt mình ở vị trí cao hơn các học viên khác. Người đó nên nhìn đến những điểm tích cực của người khác và coi các thiếu sót của họ như một tấm gương phản chiếu để liên tục cải thiện bản thân.
Trong khi làm công tác điều phối, có một vài điều đã làm tôi hết sức xúc động:
Một lần, một học viên đột ngột ngừng ủng hộ điểm sản xuất tài liệu và muốn chúng tôi lập tức chuyển khỏi nhà trọ của cô ấy. Lúc đó đúng vào thời điểm trước Tết Nguyên đán, và tôi không thể tìm được một địa điểm khác để chứa tất cả những thiết bị in tài liệu. Tôi đã lo lắng tới mức những phàn nàn bắt đầu nổi lên trong đầu. Tôi không vui vì cô ấy không nói cho tôi sớm hơn và nghĩ rằng cô ấy đã cố ý gây khó dễ cho tôi. Khi tôi cầu xin sự giúp đỡ của Sư phụ, một đồng tu khác đã chuyển toàn bộ thiết bị tới một địa điểm khác, và vấn đề của tôi được giải quyết. Tôi cảm thấy biết ơn Sư phụ và đồng tu đó.
Sự việc đó làm tôi xúc động sâu sắc. Tôi hướng nội và tìm thấy thiếu sót của mình. Đầu tiên, tôi luôn độc đoán và không quan tâm về ý kiến của học viên kia. Nhiều lần, tôi hành động như người lãnh đạo của các học viên địa phương và ra lệnh cho họ bằng cách trích dẫn Pháp của Sư phụ. Sau khi chúng tôi bắt đầu điểm sản xuất tư liệu ở nhà trọ của cô ấy, tôi chưa từng nói chuyện với cô ấy về ý nghĩa của điểm sản xuất tư liệu, do vậy cô ấy đã bị can nhiễu bởi chấp trước vào nỗi sợ. Thứ hai, tôi có tâm chứng thực bản thân một cách mạnh mẽ. Tôi không nghe theo ý kiến của người khác và tôi luôn hướng ngoại và tìm thấy lỗi của người khác. Sau khi tìm ra tất cả những thiếu sót này, tôi lập tức loại bỏ chúng bằng cách phát chính niệm. Tôi gửi lời xin lỗi tới đồng tu đó về sự thờ ơ của mình. Ngạc nhiên là, cô ấy bỗng nhiên trở thành một người khác và không còn bị bận tâm bởi nỗi sợ nữa. Cô ấy thậm chí còn đề xuất tôi cách để làm tốt hơn ba việc, bao gồm giảng chân tướng cho dân làng. Tôi thật sự cảm động! Tôi mang đủ tài liệu cần thiết và chúng tôi cùng đi tới các ngôi làng.
Tháng Bảy và tháng Tám năm ngoái, nhiệt độ lên tới hơn 40 độ C. Để giao phát tài liệu, một vài học viên phải mang theo những túi sách nặng trên xe buýt hoặc đi bộ những quãng đường dài đến các thành phố lân cận. Mặt và tay của một vài người bị thiêu đốt dưới ánh nắng mặt trời và da của họ bị tróc ra. Những người khác bị bỏng rộp ở chân. Vào mùa đông, tay, mặt và chân của họ đều bị nẻ. Nó rất đau, và đôi khi các vùng bị nẻ còn toác ra và chảy máu. Tuy nhiên, không ai than phiền về điều này. Họ đều vui vì được làm việc. Họ luôn nói rằng Sư phụ mới thật sự đang vất vả và chịu khổ rất nhiều vì chúng sinh. Một chút khó chịu này có đáng kể gì. Với những đồng tu tốt như vậy, làm sao tôi lại không hoàn toàn ủng hộ họ? Mỗi khi họ trở về nhà, họ luôn mang về rất nhiều cái tên đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Đầu năm nay, năm học viên đã thuyết phục được hơn 200 người thoái ĐCSTQ trong chỉ một tuần. Hiện tại, họ đang tham gia một nhóm khác để giúp thêm nhiều học viên bước ra và cứu độ thêm nhiều chúng sinh.
Thiết lập các điểm sản xuất tư liệu quy mô nhỏ “giống hoa nở khắp nơi” là một yêu cầu của Sư phụ. Tuy nhiên, điểm tư liệu địa phương của chúng tôi luôn gặp vấn đề. Hai học viên phụ trách điểm này. Vấn đề thường xảy ra, bao gồm việc máy móc hỏng, hoặc chất lượng in không tốt. Không ai trong số họ muốn chủ động giải quyết vấn đề, và tôi thường phàn nàn trong tâm rằng họ không đủ chú ý và chủ động. Dần dần, ngôn ngữ của tôi đã phản ánh thái độ của tôi, và thậm chí một cái máy mới tinh cũng không hoạt động. Sau đó, tôi nghĩ tới việc hướng nội. Tôi thấy kinh ngạc khi phát hiện ra rằng mọi vấn đề đều xuất phát từ mình. Tôi không bao dung, thiếu kiên nhẫn và không nhã nhặn với các đồng tu. Tôi cố gắng áp đặt ý kiến của mình lên người khác. Tôi nghĩ rằng mình thông minh hơn các học viên khác. Sau khi tìm thấy tất cả những thiếu sót này, tôi lập tức phát chính niệm để tiêu trừ chúng. Tôi không còn phàn nàn với các đồng tu nữa. Tôi phải giao tiếp với họ và giúp họ với vấn đề của họ. Tôi nên cảm ơn họ vì sự hợp tác chân thành của họ. Họ chưa bao giờ phàn nàn về khối lượng công việc hay làm chậm trễ bất kỳ việc gì.
Một điều kỳ diệu lại xảy ra. Chiếc máy mới bắt đầu hoạt động, và cả hai học viên dần dần biết cách làm việc một cách độc lập. Kể từ đó, có thêm nhiều điểm sản xuất tư liệu được thiết lập ở vùng của tôi. Đôi lúc, tôi hỏi họ có cần giúp đỡ không. Họ luôn trả lời: “Chúng tôi ổn! Chúng tôi không cần bất cứ sự giúp đỡ nào!” Mỗi khi tôi nghe thấy những từ này, tôi thường rơi nước mắt. Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”:
“cùng tu một Pháp, đều là duyên phận giống nhau, có gì chưa buông bỏ được thì trao đổi chân thành với đối phương, tiếp thu khi người khác chỉ ra chỗ thiếu sót, thì vấn đề đó chẳng phải giải quyết rồi sao?”
Một lần, học viên A và B cãi nhau. Đôi lúc, tôi cảm thấy lời của A có lý. Đôi lúc, tôi lại cảm thấy B có lý hơn. Sau đó, họ dừng tranh luận và chằm chằm nhìn tôi. Tôi cảm thấy đó là vấn đề của mình và bắt đầu hướng nội. Tôi thầm nghĩ: “Sao mình lại quan sát bề mặt thay vì tìm nguyên nhân gốc rễ?’Tôi bị chấp trước vào tranh đấu và có tâm chứng thực bản thân. Tranh luận của họ làm cho tôi tìm thấy vấn đề của chính mình và tôi phải tận dụng cơ hội này để loại trừ nó.”Sư phụ giảng trong “Tinh tấn hơn nữa”:
“chư vị có thể âm thầm hoàn thành cho tốt những chỗ mà chư vị thấy còn thiếu sót, chư vị có thể lẳng lặng làm những gì chư vị cần làm, chư vị khiến chỗ còn chưa hoàn thiện của việc đó âm thầm tự mình làm cho nó được tốt, thì chư Thần sẽ bội phục lắm, nói rằng cá nhân ấy thật là giỏi lắm!”
Ngay sau khi tôi tìm thấy thiếu sót của mình và trước khi tôi có thể nói một lời, sự tranh cãi của họ đã được giải quyết.
Một lần sau khi học Pháp nhóm, một học viên hỏi tôi rằng tại sao trông tôi luôn vui vẻ và không bao giờ đề cập về việc việc tu luyện của tôi không tiến triển tốt. Đúng vậy! Sư phụ đã dùng lời của cô ấy để nói với tôi. Gần đây, việc tu luyện của tôi không được tốt. Tôi hướng nội và nhận thấy chấp trước vào tâm hoan hỷ. Tôi vẫn cảm thấy vui sướng về việc thuyết phục được hai người thoái ĐCSTQ trên đường tới nhóm học Pháp. Tôi cần phải loại bỏ nó.
Các đồng tu làm nhiều việc giảng chân tướng và phơi bày tà ác. Ví dụ, họ viết thư cho lãnh đạo của họ và cho các bí thư của các tổ chức ĐCSTQ. Họ thay nhau viết thư và gọi điện thoại, đặc biệt cho các thành viên trong gia đình của những người chịu trách nhiệm về việc đàn áp Pháp Luân Công. Kết quả rất khả thi. Các mẩu giấy giảng chân tướng được dán ở khắp mọi nơi trong thành phố, thậm chí trong cả các đồn cảnh sát. Họ thường phơi bày sự việc ở gần những nơi của những người thực hiện bức hại và gửi các bài báo về nghiệp báo cho họ và cho các tổ chức của họ. Điều này đã làm tiêu giảm tà ác một cách hiệu quả, và môi trường trong vùng của chúng tôi được cải thiện đáng kể.
Ví dụ, học viên A bị bắt và bị kết án tù trong trại tẩy não. Học viên B từ chối chấp nhận sự an bài này. Tất cả các học viên cùng phát chính niệm và phơi bày hành vi tà ác trên mạng, dẫn đến việc các quan chức địa phương nhận được các cuộc điện thoại từ khắp nơi trên thế giới. Với sự hợp tác của tất cả các học viên, học viên A đã được thả và trung tâm tẩy não đó phải đóng cửa.
3. Cân bằng gia đình và bước theo con đường Chính Pháp của chính chúng ta
Hai vợ chồng tôi đều là học viên. Ông ấy lo mọi việc ở nhà và tôi thì lo những việc ở bên ngoài. Chúng tôi rõ ràng về trách nhiệm và làm việc cùng nhau suôn sẻ. Lúc đầu có một vài mâu thuẫn, chủ yếu là do lỗi của tôi. Sau khi tôi hướng nội, vấn đề đó được giải quyết. Ông ấy không bao giờ là người đầu tiên tức giận. Dần dần học Pháp nhiều hơn, giờ đây chúng tôi không cãi nhau quá ba câu trước khi hướng nội. Ông ấy đã gần 70 tuổi nhưng không bao giờ thở dốc sau khi phải vác gần 100 pound lên một vài tầng nhà. Ông ấy luôn đi đến nhóm tập công bắt đầu lúc 3 giờ 50 sáng, trong khi tôi đôi lúc ngủ quên.
Hai con trai tôi và các con dâu của tôi đều ủng hộ Đại Pháp. Chúng chăm sóc hai con gái của mình. Cháu gái lớn của chúng tôi hiện đang học trung học. Cháu tin vào Đại Pháp và kể cho các bạn học rằng Đại Pháp là tốt. Cháu gái nhỏ đang học mẫu giáo. Cháu luôn thích xem Thần Vận mỗi khi tới thăm chúng tôi. Khi chúng gặp khó khăn tài chính, chúng tôi giúp đỡ một chút. Chúng đã chọn cho bản thân một tương lai tốt. Đây là kết quả của việc chúng tôi cân bằng tốt các mối quan hệ. Điều này thật sự tốt cho chúng.
Chị gái tôi bắt đầu luyện Pháp Luân Đại Pháp năm 1994. Sau khi cuộc bức hại bắt đầu, bà ấy đã ngừng tu luyện. Năm ngoái, bà ấy bằng đầu quay lại luyện tập Pháp Luân Đại Pháp. Toàn bộ gia đình của bà ấy ủng hộ Đại Pháp, và họ cũng được hưởng lợi ích từ việc đó. Anh rể tôi ngã từ cần trục cao hai tầng nhà trong khi đang làm việc. Nhưng ông ấy thậm chí không bị thương. Một lần khác, một thùng dầu nặng 100 cân từ cần trục rơi xuống trúng vào ngón chân của ông ấy. Chiếc giầy lao động bằng da của ông ấy bị hỏng và ngón chân của ông bị thương nhẹ. Ông ấy đã hồi phục sau hai tiếng. Một ngày, cháu tôi dắt con gái hai tuổi đi qua đường. Một chiếc xe jeep chạy đè lên chân của cô ấy. Giầy của cháu tôi bị hỏng nhưng chân của nó không sao cả. Nó cũng bị ngã khi đang bế con gái. Nó bị ngã văng xa vài bước chân, nhưng con gái của nó vẫn đứng trên đất và không bị thương ở đâu cả. Đứa trẻ không thể đi, nhưng nó đứng đó mà không hề di chuyển hay bật khóc.
Đó là một đứa trẻ ngoan. Trong ngày sinh nhật của Sư phụ, cháu đã hát bài chúc mừng sinh nhật ngay khi thức giấc. Ông cháu nói: “Hôm nay không phải ngày sinh nhật của ai cả.” Cháu lờ ông đi và tiếp tục hát. Tôi nói với họ: “Hôm nay là ngày sinh nhật của Sư phụ.” Bây giờ, cháu nghe bài giảng của Sư phụ cùng với bà cháu và ghi nhớ Hồng Ngâm. Toàn bộ gia đình cháu đều nói với mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Hầu hết bạn bè và họ hàng của họ đều biết sự thật về Pháp Luân Công và được cứu.
Công việc điều phối làm tôi bận rộn. Đôi lúc, những điều không mong đợi xảy ra. Chúng tôi đã tìm ra con đường của mình để chứng thực Pháp và làm ba việc trong cuộc sống hàng ngày theo chỉ dẫn của Sư phụ. Tôi không có lịch cố định để ra ngoài giảng chân tướng. Bất cứ khi nào tôi đi bộ, đi xe buýt, đợi xe buýt hoặc dự tiệc, tôi giảng chân tướng và phân phát tờ rơi hoặc đĩa DVD. Tôi sẽ chỉ kể ra một vài ví dụ ở đây:
Vào dịp Tết Nguyên đán, trong lúc tôi ở trên xe buýt, tôi gặp ba sinh viên nữ (một người là người dân tộc thiểu số), một nam công nhân trẻ, và người chủ của chiếc xe buýt. Sau khi tôi lên xe, tôi đã phát chính niệm và xin Sư phụ gia trì năng lượng để cứu người. Tôi nói chuyện với họ một lúc, và sau đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện về sự suy đồi của ĐCSTQ, về việc người dân phải khó khăn để duy trì cuộc sống ra sao, không thể chi trả học phí, chi phí y tế và nhà ở. Nhiều gia đình vỡ nợ khi cố gắng cho con đi học đại học. Hơn 80 triệu người dân Trung Quốc đã bị giết bởi ĐCSTQ sau khi họ chiếm được Trung Quốc. Chúng tôi nói về vụ thảm sát Thiên An Môn, về cuộc bức hại Pháp Luân Công, vụ tự thiêu giả, và sự thật xảy ra vào ngày 25 tháng Tư năm 1999. Họ đã đồng ý với tôi. Tôi đề cập rằng Pháp Luân Công là một môn tập lành mạnh ở trên 100 quốc gia và hoàn toàn hợp pháp ở Đài Loan và Hồng Kông. Tôi bảo họ tại sao mọi người cần thoái ĐCSTQ. Cuối cùng, họ đều thoái Đoàn và Đội bằng tên thật. Tội tặng mỗi người một tấm bùa nhỏ (1). Họ cảm ơn tôi, tôi nói họ hãy cảm ơn Sư phụ, bởi Sư phụ cho phép chúng tôi cứu người. Họ nói rằng rất tốt, và họ cảm ơn Sư phụ.
Một ngày, tôi tham dự một bữa tiệc lớn. Có một nhà báo ở cùng bàn của tôi. Cô ấy đã làm việc một năm sau khi tốt nghiệp đại học. Tôi nói chuyện với cô ấy và nói rằng làm một nhà báo không dễ dàng gì bởi họ không được phép nói sự thật ở Trung Quốc. Cô ấy hoàn toàn đồng ý với tôi. Tôi cũng hỏi thăm gia đình, cuộc sống và công việc của cô ấy. Cô ấy hỏi tôi có đi học đại học không và có phải tôi đã gần 50 tuổi rồi không? Tôi nói với cô ấy rằng tôi đã 60. Cô ấy nói cô ấy không thể đoán được tuổi của tôi và hiếm có người nào ở tuổi tôi có thể nói chuyện được với thế hệ của cô ấy. Tôi bảo cô ấy mình là một người tu luyện. Cô ấy hỏi có phải tôi tu Phật không? Tôi trả lời: “Đúng, tôi luyện Pháp Luân Đại Pháp, Chân-Thiện-Nhẫn.” Cô ấy rất hoảng sợ và nói: “Không thể tin được! Đó không phải tà giáo sao?” Tôi nói với cô ấy: “Cô có tin mọi điều Đảng Cộng sản nói không?” Cô ấy hơi do dự. Sau đó, tôi nói với cô ấy Pháp Luân Đại Pháp đã được luyện tập ở hơn 100 quốc gia. Tôi nói với cô ấy về sự việc ngày 25 tháng 04 và rằng ĐCSTQ đã thu hoạch và bán nội tạng của các học viên Pháp Luân Công. Lúc đó, cô ấy nói: “ĐCSTQ thật kinh khủng.” Tôi nói với cô ấy về sự kiện Thảm sát Thiên An Môn và tảng đá viết “Trung Quốc cộng sản đảng vong”. Sau đó, tôi nói với cô ấy rằng chỉ bằng cách thoái ĐCSTQ mới có thể mang lại an toàn cho cô ấy. Cô ấy nói: “Chắc chắn rồi, tôi chỉ gia nhập Đoàn và Đội thôi. Tên của tôi là XXX, xin hãy giúp tôi thoái. Cảm ơn!” Sau đó, tôi đưa cho cô ấy đĩa Thần Vận và một lá bùa và bảo cô ấy hãy giúp bạn bè và gia đình mình thoái ĐCSTQ. Tôi cũng chỉ cho cô ấy cách truy cập vào trang Minh Huệ trên mạng.
Một lần khác, tôi muốn giảng chân tướng cho một người quản đốc đã nghỉ hưu của mình, bởi ông ấy có sức ảnh hưởng tới những người khác.
Tuy nhiên, tôi không biết ông ấy sống ở đâu, vì vậy tôi đã nhờ Sư phụ giúp mình. Sáng hôm sau, tôi gặp ông ấy và đã giảng chân tướng thành công cho ông ấy. Ông ấy vui vẻ đồng ý và sử dụng tên thật để thoái ĐCSTQ. Một sinh mệnh khác đã được cứu. Cảm tạ Sư phụ đã giúp đỡ. Tại sao chính niệm của các học viên lại mạnh mẽ đến vậy? Bởi vì Sư phụ chăm nom chúng ta. Không có gì phải sợ cả! Cho dù mệt như thế nào, nhìn thấy mỗi chúng sinh được cứu còn ngọt ngào hơn cả nếm mật ong.
4. Đốt pháo hoa và giảng chân tướng
Các đây một thời gian, một vài phương tiện truyền thông ở hải ngoại đã tường thuật về cái chết của Giang Trạch Dân. Trên trang Minh Huệ Anh ngữ, các học viên đề nghị rằng chúng tôi hãy mua pháo hoa và ăn mừng. Sau khi chia sẻ với các học viên địa phương, chúng tôi nhận thấy đó là một cơ hội lý tưởng để giảng chân tướng. Chúng tôi hình thành các nhóm và tới các thị trấn lân cận để đốt pháo hoa và giảng chân tướng. Chúng tôi chỉ dành hai tiếng ở mỗi thành phố, nhưng bằng việc đốt pháo hoa, chúng tôi đã giảng chân tướng được cho nhiều người. Nhiều người nói: “Giang Trạch Dân không làm điều gì tốt cả. Ông ta nên chết từ lâu rồi.” Chúng tôi giúp nhiều người thoái ĐCSTQ ở mỗi thị trấn. Việc đó rất hiệu quả.
Một lần, hai học viên ở độ tuổi 60 và 70 cùng tôi đi tới các thị trấn gần đó để đốt pháo hoa và giảng chân tướng. Ngày hôm đó trở thành một ngày hội và có nhiều người vây quanh. Chúng tôi phát chính niệm và giảng chân tướng. Hai học viên kia cũng đốt pháo hoa và giảng chân tướng trực diện. Họ cũng giúp nhiều người thoái ĐCSTQ.
Tôi gặp một nhà vật lý trên xe buýt. Tôi nói chuyện với anh ấy về những lời tiên tri và cuộc sống, về cuộc bức hại các sinh viên trong vụ thảm sát ở quảng trường Thiên An Môn. Tôi nói: “Đảng Cộng sản nói rằng nó là ma quỷ tới từ phương Tây. Làm sao ma quỷ tốt được? Chúng ta là hậu duệ của người Trung Quốc? Làm sao chúng ta có thể là hậu duệ của ma quỷ được?” Anh ấy nhìn tôi một cách ngạc nhiên và hỏi: “Thưa bà, bà tốt nghiệp trường đại học nào vậy?” Tôi nói với anh ấy rằng tôi chỉ đi học sáu năm nhưng hiện tại tôi đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi giảng chân tướng thêm cho anh ấy và anh ấy đồng ý với tôi. Anh ấy bảo tôi rằng anh ấy đã tốt nghiệp ở một trường đại học nổi tiếng và phải đến thị trấn thôn dã này để làm việc. Tôi nói cho anh ấy biết nguyên nhân tại sao anh ấy nên thoái ĐCSTQ và anh ấy vui vẻ đồng ý.
Sau đó tôi ngồi cạnh một cô gái trông giống một sinh viên đại học. Sau khi chúng tôi bắt đầu trò chuyện, tôi nhận thấy cô ấy thực ra là một sinh viên đại học năm thứ hai. Tôi nói với cô ấy về cuộc thảm sát ở quảng trường Thiên An Môn và sự suy đồi của ĐCSTQ, rằng ĐCSTQ đã giết chết 80 triệu người dân Trung Quốc sau khi nó chiếm được Trung Quốc, rằng sinh viên khó xin việc, về việc tăng giá và những khó khăn của dân thường Trung Quốc, những người bị đàn áp vì tin vào Chân-Thiện-Nhẫn, về vụ tự thiêu giả,… Cô ấy gật đầu và đồng ý. Khi tôi đề nghị cô ấy thoái ĐCSTQ, cô ấy cho tôi biết tên thật. Tôi bảo cô ấy ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Tôi nói điều này sẽ mang lại sự an toàn cho cô ấy.
Sư phụ giảng:
“Hình thế nhân loại đang biến hoá, đối với nhận thức về Đại Pháp, thì giống như khai khiếu bắt đầu dần dần phát sinh, giống như biến hoá khi băng đang tan ra” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2010”)
Sau khi chúng tôi tới một thị trấn, chúng tôi mua pháo hoa và bảo mọi người tại sao chúng tôi lại đốt pháo: “Nhân dân khắp Trung Quốc đang đốt pháo hoa, bởi điều đó sẽ đem lại cho chúng ta sự thịnh vượng. Người thường đều nói rằng Giang Trạch Dân chưa bao giờ làm điều gì tốt và ông ta nên chết từ lâu rồi.” Có rất nhiều người ở lễ hội. Chúng tôi đi bộ và phát chính niệm và giảng chân tướng. Trong vòng hai tiếng, chúng tôi đã giúp hơn 20 người thoái ĐCSTQ.
Sau khi Sư phụ công bố: “Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp” và“Thế nào là đệ tử Đại Pháp”, tỉ lệ thành công của chúng tôi trong việc thuyết phục mọi người thoái đảng nhanh chóng tăng lên. Một vài học viên thuyết phục được gấp đôi lượng người thoái Đảng. Những người chưa từng bước ra cũng dần dần bước ra để giảng chân tướng trực diện. Các học viên đều nói đây là một cơ hội lý tưởng.
Cảm tạ Sư phụ vì đã ban cho chúng con cơ hội tuyệt vời này để thiết lập uy đức của mình. Tôi có nhiều điều muốn nói, nhưng tôi chỉ có thể tóm tắt trong một câu: Sư phụ xin đừng lo lắng, chúng con sẽ làm theo sự chỉ dẫn của người để tu luyện như khi mới bắt đầu, và chúng con sẽ ngày càng tinh tấn.
Xin từ bi sửa giúp tôi nếu có bất cứ điều gì không phù hợp với Pháp.
Con cảm tạ Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu!
Chú thích: (1) Bùa – Ở Trung Quốc, các học viên đôi lúc “giảng chân tướng” bằng cách tặng họ một vật nhỏ để đeo hoặc mang theo, trên đó có ghi một vài từ nhắc nhở họ về sự tốt đẹp của Đại Pháp.
________________________________________
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/15/明慧法会–学法向内修才能证实法-248942.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/6/129878.html
Đăng ngày 28-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.