Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII của các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 15-11-2011]

Con xin kính chào Sư Phụ tôn kính!

Xin chào các đồng tu!

Trong một vài năm, các đồng tu và tôi đã không ngừng học thuộc Chuyển Pháp Luân và các kinh văn mới của Sư Phụ, việc đó đã giúp cho chúng tôi hướng nội khi đối mặt với vấn đề. Chúng tôi đã đạt được một sự nhận thức minh bạch hơn trong việc phối hợp và giúp chúng tôi cứu độ chúng sinh một cách hiệu quả hơn.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng tôi đã có thể tự động hướng nội do việc học thuộc Pháp là đòi hỏi phải ghi nhớ từng từ từng câu. Bất cứ chỗ nào mà tôi bị nhầm hay đọc không đúng thì rất có thể đó là chỗ mà tôi cần phải đề cao hoặc chính là chỗ mà tôi đã không hiểu đúng về Pháp. Sau khi sửa lại chỗ mà tôi đã đọc sai, tôi đã chính lại quan niệm mà không phù hợp với Pháp tại thời điểm đó.

Do không ngừng học Pháp, những tư tưởng của tôi ngày càng trở nên rõ ràng hơn. Khi giảng chân tướng về Pháp Luân Công, hiếm khi tôi bị hướng sang tư tưởng của người thường, thay vào đó tôi thường tìm thấy chỗ khúc mắc của mọi người khi hiểu về Pháp Luân Công, vì vậy mà tôi có thể xóa bỏ những nghi vấn của họ và cứu họ.

Trân quý mọi cơ hội để cứu người

Bất kể mọi người phản ứng với các học viên như thế nào thì các học viên Pháp Luân Đại Pháp không nên phản ứng lại giống như vậy. Chúng ta chỉ quan tâm đến việc cứu người.

Tế thế
Giảng thanh chân tướng khu lạn quỷ
Quảng truyền Cửu Bình tà đảng thoái
Chính niệm cứu độ thế trung nhân
Bất tín lương tri hoán bất hồi
(Lý Hồng Chí, 2006 niên 6 nguyệt 15 nhật vu Phí Thành)

Mỗi khi các học viên địa phương gặp nhau, chúng tôi đều phát chính niệm thanh lý môi trường để giúp cho việc cứu độ chúng sinh được dễ dàng hơn.

A. Để chúng sinh thấm nhuần chân tướng trong tâm

Một lần khi đang đi trên một chuyến tàu, một đồng tu ngồi cạnh một người đồng hành trẻ tuổi đã nói, “Ngày nay, có quá nhiều thảm họa tự nhiên. Cậu có biết là gì không, tất cả là do thuyết vô thần của Đảng Cộng sản.” Người đồng hành trẻ tuổi trở nên khá là tức giận và nói trong khi phẩy tay, “Tôi không tin! Tôi không tin!” Sau đó cậu ta phớt lờ người đồng tu của tôi và người đồng tu đã ra hiệu cho tôi hãy tiếp tục nói chuyện. Tôi cho rằng người đồng hành trẻ tuổi này là một người vô thần. Chúng tôi đã đổi chỗ ngồi và tôi bắt đầu nói chuyện với cậu ta.

Cậu ta nói rằng cậu ta làm việc cho một công ty xuất khẩu và sản xuất hàng hóa cho thị trường trong và ngoài nước, và tiêu chuẩn đối với các hàng hóa xuất đi là khác nhau. Sản phẩm được bán trong nước, mặc dù được quảng cáo trên truyền hình nhưng tiêu chuẩn không đạt được giống như vậy.Tôi nói, “Đúng, cậu nói đúng. Tôi có một người bạn làm nhà báo nói rằng truyền hình và báo chí Trung Quốc không đáng tin cậy bởi chế độ một Đảng. Năm 2001, vụ tự thiêu tại quảng trường Thiên An Môn đã được phát sóng trên truyền hình. Họ tuyên bố rằng đó là Pháp Luân Công. Tuy nhiên, theo kết quả của một cuộc điều tra của cộng đồng quốc tế thì người đàn ông tự thiêu đã ôm một cái chai nhựa giữa hai chân của ông ta mà không cháy. Tên của người đàn ông là Vương Tiến Đông và ông ta không phải là học viên Pháp Luân Công. Trên thực tế, chiếc chai nhựa là một vụ dàn dựng, tạo ra một màn kịch để bôi nhọ Pháp Luân Công. Pháp Luân Công nhấn mạnh vào Chân-Thiện-Nhẫn, và các học viên Pháp Luân Công có trên toàn thế giới.”

Cậu ta đã nghĩ về điều đó rồi sau đó nói, “Ồ, vụ tự thiêu là giả!” Rồi thì một lúc sau cậu ta nói, “Tôi đã nghĩ Pháp Luân Công là xấu nhưng có lẽ không phải vậy!”

Đồng tu của tôi và tôi tiếp tục phát chính niệm. Sau đó cậu ta đã nói về việc thu hồi đất của chính phủ, bỏ lại những người dân thường Trung Quốc không còn chỗ để bấu víu. Tôi đã giải thích cho cậu ta lý do tại sao những người dân thường ở Trung Quốc không được đối xử một cách công bằng.Tôi nói rằng đó là vì ĐCSTQ ủng hộ việc thu hồi đất và ở Trung Quốc thì ĐCSTQ có quyền lực còn trên cả luật pháp. Làm sao cậu có thể thắng được đây? Sau đó tôi đã nói về những việc đang diễn ra gần đây và ĐCSTQ đang bức hại người dân như thế nào? Cậu ta đã đồng ý rằng ĐCSTQ chính là một tai họa. Cậu ta hỏi, “Ai có thể có quyền lực hơn cả ĐCSTQ?” Tôi nói, “Nếu người không thể làm được thì Trời sẽ làm được. Vì thế mà người ta đang nói rằng ‘Trời diệt Trung Cộng‘. ĐCSTQ có các đảng viên mà cũng thuộc về Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.Khi Trời diệt ĐCSTQ, tất cả các thành viên của nó sẽ đều bị ảnh hưởng. Trước khi trở thành thành viên, mỗi người đều phải đưa ra một lời tuyên thệ, thề sẽ cống hiến cả đời mình cho ĐCSTQ và những tổ chức liên đới của nó. Thoái xuất khỏi nó tức là xóa bỏ lời tuyên thệ này, tịnh hóa bản thân.” Cậu ta hỏi, “Làm thế nào tôi có thể thoái xuất khỏi tất cả các tổ chức đó? Tôi đã gia nhập Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong.” Tôi nói, “Cậu đã có một biệt danh chưa? Hãy để bạn tôi giúp cậu.” Vì vậy, cậu ta đã nói cho chúng tôi một cái tên và nói, “Cám ơn các cô rất nhiều.”

B. Chúng sinh với mối quan hệ nghiệp lực đang chờ đợi được cứu

Việc thường hằng học Pháp giúp tôi cứu người bởi vì họ đang hy vọng được cứu. Tôi luôn học Pháp tại nơi làm việc bất cứ khi nào có thể để duy trì được chính niệm thường tại.

Một lần khi tôi chuẩn bị đi gặp người quản lý phụ trách thiết kế chương trình máy tính tại một công ty IT lớn liên quan đến một dự án, tôi đã phải cân nhắc xem giảng chân tướng như thế nào. Trong công ty này hầu như không có ai nói chuyện với nhau. Điều này khiến cho việc giảng chân tướng rất khó. Thời gian duy nhất để nói về Pháp Luân Công là trong thời gian nghỉ ăn trưa vào buổi trưa. Từ những gì mà tôi quan sát thấy, những người này phần lớn là những người đơn độc và người quản lý thậm chí còn hơn cả thế – hàng ngày anh ấy đều dùng bữa một mình.

Gần đến trưa, tựa trán vào bàn, tôi đã phát chính niệm để loại trừ những nhân tố tà ác đang ngăn trở việc chúng sinh được cứu. Tôi xin Sư Phụ cho tôi một cơ hội để giảng chân tướng. Sau một thời gian, tôi nghe thấy ai đó đang gõ nhẹ vào bàn của tôi và nói, “Đi ăn trưa thôi.” Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy người quản lý.

Trên đường đến nhà hàng chúng tôi đã nói chuyện về việc đột phá phong tỏa internet. Tôi phát hiện ra rằng họ có trang Dongtaiwang.com và những đường link khác. Anh ấy khuyến nghị rằng một người không nên thường xuyên truy cập vào loại mạng đó. Tôi nói với anh ấy, “Trung Quốc là quốc gia duy nhất phong tỏa internet đến mức độ này và không có những lực lượng chống Trung Quốc ở nước ngoài.” Tôi cũng đã nói với anh ta về việc dàn dựng vụ tự thiêu. Khi chúng tôi bước vào thang máy nhà hàng, chúng tôi đã nói về chủ đề khác bởi vì tôi có thể cảm nhận rằng anh ấy có một chút sợ hãi. Vào bữa trưa tôi đã phát chính niệm để tôi có thể nói chuyện với anh ấy về Pháp Luân Công và những vấn đề thích hợp khác bởi vì tôi muốn cứu anh ấy. Sau khi ăn trưa, anh ấy đề nghị, “Đi bộ một lát không?” Đó là một ngày hè nóng nực và rất ít người qua lại. Tôi biết rằng phần biết của anh ấy đang chờ đợi được cứu, vì vậy tôi đã nói với anh ấy rằng tôi rất hứng thú.

Khi chúng tôi đến lối vào, đồng nghiệp của anh ấy đang cầm một chiếc ô mà mồ hôi thì vẫn đầm đìa, vừa mới ở ngoài đi vào. Cô ấy hỏi, “Anh chuẩn bị đi đâu đấy?” Anh ấy trả lời, “Đi bộ.” Cô ấy nói với cái nhìn đầy hoài nghi, “Chúa ơi! Đi bộ vào cái ngày nóng nực không chịu nổi như thế này à?” Tôi nghĩ, “Phần chân thực của anh ấy rất mong muốn được cứu!” Thực tế, anh ấy đã không đi bộ mà gần như là chạy, như thể là để bắt cho kịp chuyến tàu.

Ngay sau khi chúng tôi ra khỏi cổng chính, tôi đã bắt đầu nói về Pháp Luân Công. Anh ấy nói, “Thật không đúng khi các học viên không được phép dùng thuốc.” Tôi hỏi anh ấy, “Anh đã đọc cuốn sách Pháp Luân Công nào chưa?” Anh ấy nói, “Tôi chưa.” Tôi nói, “Tôi đã đọc những không thấy chỗ nào không cho phép người ta không được dùng thuốc.” Anh ấy nói, “Tôi không biết. Dù sao, điều đó chẳng liên quan gì đến tôi.” Khi tôi đang phát chính niệm, chúng tôi đã đi tới một đài phun nước và một vài nơi với phong cảnh màu xanh. Chúng tôi ngồi xuống và nói chuyện. Tôi nói, “Sống giữa trời và đất, môi trường thiên nhiên và con người có liên hệ rất mật thiết.”Anh ấy gật đầu. Tôi tiếp tục, “ĐCSTQ tà ác cùng với thuyết vô thần của nó đang chống lại trời và đất, cũng như liên quan đến việc phá hủy môi trường.” Anh ấy đồng ý và đề cập đến đập Tam Hiệp. Tôi cũng nói về các phong trào của ĐCSTQ và việc bức hại những người dân Trung Quốc, tất cả những điều về Pháp Luân Công, tại sao ĐCSTQ lại tạo ra tin đồn để biện minh cho cuộc đàn áp, và tại sao mọi người phải thoái ĐCSTQ. Anh ấy đã hiểu những gì tôi đã nói với anh ta, đồng ý rằng ĐCSTQ đã không tuân thủ quy định của pháp luật. Anh ấy nói rằng anh ấy muốn rút khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên Tiền phong, vợ anh ấy là một giáo viên và họ đã không biết một chút nào về những điều mà tôi đã nói.

Tôi nói, “Hãy nói với vợ anh về những điều mà chúng ta đã nói và sử dụng, bất cứ khi nào có thể, với phần mềm chống kiểm duyệt anh sẽ hiểu rõ hơn về mọi thứ.” Anh ấy gật đầu với một nụ cười. Sau khi về văn phòng, tôi đã đưa cho anh ấy một đĩa VCD về Pháp Luân Công. Anh ấy đã cám ơn tôi về điều đó.

Một vài ngày trước đây,khi một đồng tu và tôi đang đi ngang qua một bến xe buýt, chúng tôi đã nghe thấy ba người đang nói chuyện về Pháp Luân Công. Chúng tôi đã dừng lại để lắng nghe cuộc nói chuyện, vì thế chúng tôi có thể thấy họ hiểu được bao nhiêu. Thêm hai người nữa đã tham gia vào cuộc thảo luận. Họ thấy bối rối với việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ và những lời dối trá về Pháp Luân Công được phát sóng trong một báo cáo gần đây trên truyền hình.

Sau khi trao đổi với đồng tu qua ánh mắt, chúng tôi đã tách nhau ra. Cô ấy phát chính niệm còn tôi đi tới chỗ nhóm người đó. Tôi nói, “Các vị đang nói chuyện về chương trình truyền hình mà tin tức toàn sai sự thật, điều này đã từng bị các phóng viên phơi bày. Chẳng phải ĐCSTQ đã bức hại Pháp Luân Công một số năm rồi sao? Các quan chức hàng đầu muốn bôi nhọ việc tập luyện vì vậy báo chí và chương trình truyền hình đã được dựng nên. Tuy nhiên, Pháp Luân Công đã không làm bất cứ điều gì như họ đã tuyên bố.” Đột nhiên, họ đều trầm xuống. Sau đó, hai trong số họ khẽ hỏi, “Tôi đã nghĩ rằng truyền thông nói đúng. Đúng là một sự dối trá!”

Đồng tu của tôi cũng nhập vào nhóm và cả hai chúng tôi đã đứng trên quan điểm của người thứ ba để nói với họ chân tướng về việc dàn dựng nên vụ tự thiêu, tại sao việc thoái xuất khỏi ĐCSTQ là quan trọng, về việc lương của chúng ta đã không phải do ĐCSTQ trả, về việc Pháp Luân Công đã giúp cho các học viên được hưởng lợi ích cả về thân lẫn tâm, và về việc mười nghìn người đã thỉnh nguyện một cách lặng lẽ ở Trung Nam Hải bởi vì một người trong số họ đã đề cập đến “vụ bao vây tại Trung Nam Hải.” Cuối cùng, một phụ nữ trung niên đã nói.”Ồ, ĐCSTQ lại lừa dối chúng ta!” Một người đàn ông lớn tuổi nói, “Chúng tôi đã không biết về việc đó nếu chị không nói cho chúng tôi.” Người học viên kia đã giúp những người khác thoái Đảng còn tôi thì giúp người đàn ông lớn tuổi đó. Ông ấy đã rất vui vẻ nói cho tôi nơi ông ấy nơi ở và tên thật của ông ấy.

Chúng tôi cảm nhận được rằng thời gian thật là cấp bách để cứu độ chúng sinh bởi vì chúng sinh đều biết rằng các đệ tử Đại Pháp là hy vọng duy nhất để họ được cứu. Vì vậy, bất cứ nơi nào mà đệ tử Đại Pháp đi ngang qua thì đều có những người không hiểu rõ chân tướng tụ họp thành nhóm với hai hay ba người. Mặc dù họ không hiểu rõ về Pháp Luân Công, chúng tôi không để ý đến việc đó mà chúng tôi chắc rằng họ đang đợi để được cứu. Miễn là chúng ta nói với người thường về chân tướng, những nỗ lực của chúng ta sẽ được đền đáp.

Buông bỏ tự ngã và phối hợp với nhau

Liên quan đến việc phối hợp tổng thể, khi có những ý kiến khác nhau giữa các học viên thì bản thân chúng ta cần phải hướng nội. Miễn là mỗi đề xuất của học viên là cần làm cho Chính Pháp thì chúng ta đều nên phối hợp.

A. Hợp tác toàn diện

Khi học viên địa phương B muốn thuê một luật sư để giúp các học viên bào chữa, đã có rất nhiều ý kiến khác nhau. Một số người nói, “Học viên B có chấp trước dựa dẫm vào người thường.” Những người khác nói, “Nó không đáng phải sử dụng nhiều tiền đến như vậy,” và thêm nữa. Sau đó, khi một học viên liên hệ với học viên B, anh ấy thấy kế hoạch của học viên B rất tốt bởi vì nó không chỉ là việc phản bức hại mà còn rất tốt cho việc giảng chân tướng trong khi giải cứu đồng tu. Ngoài ra, học viên B thì có đủ tài chính để thực hiện kế hoạch của anh ấy. Chúng ta cần phải bỏ đi những quan niệm của mình và giúp anh ấy thực hiện kế hoạch của mình.

Vì vậy, các học viên trong những nhóm nhỏ đã tới rất nhiều văn phòng luật sư, phân phát tờ rơi về Pháp Luân Công và phát những cuốn sách về cửu bình. Cuối cùng, một số luật sư ở địa phương đã thỏa thuận với luật sư ở thành phố để bào chữa giúp các học viên. Chúng tôi đã không phải tốn quá nhiều tiền.Vào ngày diễn ra phiên tòa, chúng tôi đã phát chính niệm. Những lập luận mạnh mẽ của các luật sư biện hộ đã làm công an và những người trong phòng xử án sững sờ. Sau đó, nhiều học viên đã được thả với phán quyết “miễn truy tố hình sự.”

Khi một số đồn công an địa phương, khu phố, và các khu dân cư nghe thấy việc các học viên Đại Pháp được thả, họ đã nhận ra rằng việc tập luyện Pháp Luân Công là hợp pháp và cuộc bức hại của ĐCSTQ là một tội ác. Một ngày, hai viên thư ký của tổ dân phố đã đến nhà chúng tôi. Tôi đã đề cập đến việc tòa án thả các học viên Pháp Luân Công, do đó một viên thư ký nói, “Pháp Luân Đại Pháp rất tốt!” và viên thư ký kia gật đầu ủng hộ. Ban đầu họ đến để nói chuyện về việc thiết lập một “trường học tẩy não”, nhưng sau khi được nói về chân tướng của Pháp Luân Công, họ đã cho tôi số di động của họ, số điện thoại ở văn phòng và nói rằng họ sẽ không quay trở lại.

B. Lấy lại niềm tin

Một lần, một học viên đã nói với tôi về việc bốn học viên lâu năm từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp. Điều đó thật đáng tiếc. Họ cũng làm ảnh hưởng đến những người khác. Chúng tôi đã quyết định hợp tác với nhau để giúp họ quay trở lại tập luyện Pháp Luân Công.

Chúng tôi đã phát chính niệm để loại trừ những nhân tố tà ác mà can nhiễu đến họ. Chúng tôi phát hiện ra rằng họ đã từ bỏ Pháp Luân Đại Pháp bởi vì họ tin rằng họ bị tụt lại phía sau so với các học viên khác. Họ nghĩ rằng những người khác đang coi thường họ. Tôi đã khích lệ họ bằng cách nói, “Các bác đã trải qua những thời điểm khó khăn. Bất cứ khó khăn nào mà các bác gặp phải thì đều là tốt và đó là một phần của quá trình tu luyện. Các bác thấy đấy, chúng ta vẫn đang tiến về phía trước, mỗi lúc thêm một bước. Từ giờ trở đi, chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau và bước đi tốt những bước đi cuối cùng của chúng ta.” Một học viên lâu năm đã khóc và tất cả bọn họ đều đồng ý học Chuyển Pháp Luân với chúng tôi.

Một người trong chúng tôi đã đến để học Pháp với họ. Có một số việc diễn ra vào thời điểm đó. Một ngày, một học viên nói, “Hôm qua tôi đến để học Pháp với họ nhưng họ đang giặt là và làm những việc khác nữa và họ đã bảo tôi rời đi, việc này khiến tôi rất buồn. Tôi nghĩ rằng lúc đó họ không phải là chính bản thân họ vì thế tôi đã phát chính niệm và nói với họ rằng tôi muốn đợi. Sau đó họ đã học Pháp với tôi.”

Tôi đã thất vọng và nói, “Nếu họ không hướng nội, thậm chí khi những người khác giúp họ, họ cũng sẽ không thể thành công. Bạn sống cách đấy khá xa nên hãy để tôi đi thay cho bạn. Như thế sẽ tiện hơn.” Cô ấy nói, “Tôi cũng sẽ đi. Tôi muốn đọc Pháp với họ. Chúng ta cần phải có niềm tin hơn nữa!”

Nghe cô ấy nói, tôi phát hiện ra rằng mình vẫn còn ôm giữ tâm ích kỷ. Tôi đã không thực sự coi việc của các đồng tu như việc của mình. Nếu đó là việc của tôi, phải chăng tôi sẽ rất quan tâm? Có thể tôi đã rời khỏi chỗ họ ngay lập tức. Khi hướng nội tôi thấy những hành động của họ đã cho thấy những điểm yếu của chúng tôi. Nếu tôi không có niềm tin vững chắc vàoi Đại Pháp, liệu tôi có thể chính lại mọi thứ bất thuần và liệu tôi có thể chính lại chúng hay không?

Sư Phụ đã giảng:”Những người tu luyện chúng ta giảng ‘tuỳ kỳ tự nhiên.”(Chuyển Pháp Luân)

Đột nhiên, tôi đã hiểu được ý nghĩa của “tùy kỳ tự nhiên.” Việc tùy kỳ tự nhiên là thuận theo Pháp Luân Đại Pháp, không còn chấp trước của bản thân và sự an bài của cựu thế lực.

Sau đó chúng tôi đã cùng họ học Pháp tinh tấn hơn. Bốn học viên lâu năm này đã đạt được sự tăng tiến rất lớn đối với hiểu biết của họ về Đại Pháp. Họ thường nói, “Ồ, Sư Phụ đã từng giảng về điều này rồi! Sư Phụ đã giảng về nó quá rõ ràng nhưng tại sao trước kia chúng ta lại không nhận ra nhỉ? Học Pháp thật là tốt!”

Đại Pháp có thể thực sự thay đổi nhân tâm của mọi người, quá trình giúp đỡ các học viên khác chính là cơ hội tốt để đề cao bản thân chúng ta đối với tính vị kỷ cũng như tăng cường tín niệm của chúng ta với Đại Pháp. Do đó, uy lực của Đại Pháp sẽ triển hiện cho chúng ta.

Sau đó, bốn học viên này đã mua một chiếc máy tính và đăng nhập vào trang web Minh Huệ Hán ngữ. Họ đọc các bài viết về Minh Huệ và in ra tất cả các sách Đại Pháp. Họ đặt việc học Pháp lên hàng đầu và tiếp tục duy trì nhóm học Pháp nhỏ của họ. Họ cũng đã khuyến khích những học viên bị tụt lại phía sau tham gia vào nhóm học Pháp của họ. Họ vẫn tiếp tục in ra Tuần báo Minh Huệ và các tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công.

C. Hướng nội ngay cả khi bạn tin rằng mình đúng

Tôi nghe thấy việc một học viên địa phương đang truyền bá những bài viết về sự đầu thai và thiên mục, chúng được in ra từ những trang web không phải Minh Huệ, tôi đã nói rằng tốt hơn hết là đọc những bài viết từ những trang web của Pháp Luân Đại Pháp. Ngay sau đó, một học viên đã nói với tôi, “Học viên A đã nói rằng chị không nên cực đoan như vậy.” Còn một số học viên thì lại nói rằng tôi đúng. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là, “Chẳng phải là cực đoan khi loan truyền những sự việc như vậy sao? Đương nhiên là do họ đã có rất nhiều vấn đề trong lĩnh vực đó. Nếu bạn chấp vào sự việc kiểu như vậy thì làm sao mà bạn không bị xáo động cho được?”

Suy xét lại, tôi phân vân tự hỏi, tại sao tôi lại soi mói những học viên đó thay vì hướng nội? Chẳng phải đó là sự tranh đấu về đúng hay sai của người thường hay sao? Bởi vì học viên A nói rằng tôi đi sang cực đoan thì đáng lẽ tôi nên hướng nội dựa trên Pháp. Tôi đã nhận ra rằng lý do của tôi đã không xuất phát từ lợi ích của đồng tu mà là hiển thị quan niệm riêng của tôi về việc làm thế nào để duy hộ Pháp và chính lại bản thân mình. Tôi đã thấy được vấn đề cơ bản của tôi.

Trước đây, nếu có bất cứ ý kiến bất đồng nào trong số các học viên, vì để phối hợp tốt hơn, tôi nghĩ, bất kể trong tâm họ nghĩ gì, họ đều có ý tốt và tôi phải nhìn thấy được những điểm tốt của họ, v.v.. Sau đó tôi nhận ra rằng việc đó là không cần thiết. Nhưng lý do cơ bản khiến những người khác có những ý kiến bất đồng hay mâu thuẫn thì tôi phải từ bỏ những thứ bên trong tôi mà không phù hợp với tiêu chuẩn của Pháp. Tôi nhận ra rằng Sư Phụ muốn tôi thức tỉnh thông qua lời của những học viên A, B, C và D. Cố gắng tìm ra những điểm tốt của những người khác là đang thực sự hướng nội và việc hướng nội phải là vô điều kiện.

Một ngày, một học viên đã gửi cho tôi một bức thư nói rằng: “Trong vùng chúng tôi có một sự việc mà không dựa trên Pháp. Do đó tôi muốn chị biết để chị quan tâm đến việc đó. Nếu không thì chị không có trách nhiệm.”

Tôi nghĩ, Thậm chí tôi còn không biết những người trong vùng đó và những việc liên quan. Vậy làm sao tôi có thể quản được việc đó đây?” Sau đó tôi biết được rằng vấn đề đã được giải quyết. Tôi lại suy nghĩ, “Tốt hơn hết là không nên tập trung vào vấn đề của người nào đó. Mình cần phải tập trung vào vấn đề của bản thân. Tại sao mình lại gặp phải vấn đề này?” Khi học Pháp, tôi đã hiểu được trách nhiệm là gì, hiểu được điều mà người học viên đó bảo với tôi. Nhìn lại tất cả những năm đã qua, mặc dù tôi đang làm những việc cho chính Pháp, tôi đã thiếu trách nhiệm. Bất cứ việc gì mà tôi làm, tôi vẫn chưa thể bỏ đi chấp trước vào tính ích kỷ. Ví dụ, khi tôi được bảo rằng một vài học viên cần sự chỉ dẫn về máy tính hay một vài sự trợ giúp nào đó, tôi đi và giải quyết vấn đề. Nhưng tôi đã không cảm thấy như có đủ lòng từ bi và không nhiệt tình đối với những người khác. Vì vậy tôi đã nhận ra ở bản thân mình còn tồn tại một vấn đề khác.

D. Thức tỉnh từ việc không tinh tấn trong học Pháp

Khi cuộc đàn áp bắt đầu, do không nhận thức được tầm quan trọng của việc học Pháp, tôi đã bị bắt hai lần. Ngay sau khi trở thành một người tu luyện vào năm 1999, tôi đã tham gia vào các hoạt động nằm chấm dứt cuộc bức hại và đã bị bắt giữ. Ở trại giam, tôi đã thấy các học viên lâu năm có thể đọc thuộc một số giáo lý của Pháp. Tôi, một người ở độ tuổi hai mươi đã không thể đọc thuộc bất cứ đoạn nào vì vậy tôi đã không có bất kỳ sự chỉ dẫn nào khi đối mặt với vấn đề. Tôi nghĩ “Sẽ tuyệt biết bao nếu như mình có thể đọc được một số đoạn Pháp!” Sáng hôm sau, một học viên cùng phòng đã đến chỗ tôi và nói, “Hôm qua, tôi đã thấy một số bài kinh văn trong chăn của tôi. Chị có muốn một ít không?” Do đó, dưới sự bảo hộ của Sư Phụ tôi đã bắt đầu học thuộc Pháp. Sau đó, tôi đã bị đưa tới một trại cưỡng bức lao động một cách bất hợp pháp. Bằng cách không ngừng học thuộc Pháp và duy trì được chính niệm mạnh mẽ, tôi đã được thả trong một vài tháng.

Bầu không khí trong nhà tù có thể được thay đổi nếu trong tâm các học viên được chứa đầy Pháp và nếu họ thực thi công việc dựa trên Pháp. Khi tôi bị bắt lần thứ hai và bị đưa đến một trại cưỡng bức lao động, tôi thấy rằng, mặc dù nhiều học viên rất kiên định đối với Pháp Luân Công nhưng họ đã không hiểu rõ những nguyên lý của Pháp. Ví dụ khi lính canh hỏi, “Ai đã nói ‘Đại Pháp hảo?'” một học viên đã đứng lên và cô ấy đã bị đánh.

Một ngày, các học viên đó và tôi bị nhốt chung một phòng. Chúng tôi đã thống nhất với nhau sau khi chia sẻ rằng chúng tôi phải hoàn toàn phủ nhận sự bức hại tà ác do sự an bài của cựu thế lực. Chúng tôi cũng xem lại các bài giảng của Sư Phụ.

“Bị bắt không phải là mục đích; chứng thực Đại Pháp mới là thật sự vĩ đại—chính vì chứng thực Đại Pháp mới bước ra; tất nhiên đã bước ra thì cần đạt cho được chứng thực Pháp—đó mới là mục đích thật sự của việc bước ra. Khi kẻ tà ác hỏi chư vị có phải là người tu luyện Pháp Luân Công không, thì có thể không trả lời, hoặc tìm phương cách khác để né tránh, không nên chủ động để tà ác bắt đi.” (“Lý tính,” Tinh tấn yếu chỉ II )

“Nhưng trước hết chư vị [cần] chính niệm mạnh mẽ, không có tâm sợ hãi, không có chấp trước của con người cũng như tâm lo lắng hay cừu hận, trong trạng thái ấy mới hữu hiệu. Xuất niệm có hiệu quả tức thì.” (“Chính niệm ngăn chặn hành vi tà ác”)

Sau khi hiểu Pháp của Sư Phụ, chúng tôi đã hô, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Một nhóm lính canh đã đá cửa của chúng tôi bật mở và hỏi, “Ai vừa hô lên thế?” Không ai trả lời. Họ nói, “Này, việc gì đang diễn ra vậy?” Họ lại nói, “Ai hô thì hãy đứng lên!” Không ai trả lời. Họ lại nói, “Nếu không ai hô thì hãy đứng lên!” Lần này cũng không có ai cử động. Họ nói, “Hỏi từng người một trong bọn họ!” Tôi là người đầu tiên, một lính canh đã hỏi tôi, “Cô có hô không?”

Tôi lặng lẽ phát chính niệm: “Hành động của các đệ tử Đại Pháp là chứng thực Pháp, là để phản bức hại, là đang diệt trừ tà ác trong những không gian khác bao gồm cả tà ác đang khống chế công an. Hành động của chúng tôi không chống lại bất cứ điều gì. Tôi hy vọng rằng phần biết của anh mà hiểu được mọi điều có thể thanh tỉnh và không để ai khống chế được anh. Đừng đặt câu hỏi vì tôi sẽ không bao giờ trả lời chúng. Nếu anh không nghe thì anh có thể đứng tại đó.”
Do tôi đang nằm ở giường tầng dưới còn anh ta đang đứng bên cạnh giường tầng trên nên anh ta không thể đứng thẳng để nói chuyện với tôi. Trong khi đó tất cả các học viên vẫn giữ im lặng và sau khi tà ác tại các tầng không gian khác bị loại trừ bởi chính niệm của họ, bầu không khí trong phòng trở nên rất buồn cười. Cuối cùng tôi nghe thấy anh ta bật cười như thể đầu óc anh ta để ở đâu, “Chúa ơi, các người đã thắng!” Và tất cả những lính canh đứng cạnh cửa cũng bật cười.

Môi trường sẽ thay đổi khi suy nghĩ của các học viên phù hợp với Pháp. Nhiều học viên đã được thả sau khi thanh lý những nhân tố tà ác ở các tầng không gian khác.

E. Nhóm học Pháp của chúng tôi

Trước khi học Pháp, chúng tôi học thuộc ba đoạn trong Chuyển Pháp Luân, cố gắng để không bị nhầm từ nào. Mỗi học viên sẽ đọc khi đến lượt mình. Nếu học viên nào đọc sai, ngay lập tức các học viên khác sẽ sửa lại.Bất cứ khi nào có bài giảng nào mới mà ngắn chúng tôi cũng đều học thuộc nó. Sau đó, chúng tôi học một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân. Chúng tôi cũng phát chính niệm tại các thời điểm nhất định. Thời gian còn lại chúng tôi học những bài giảng ở nước ngoài một cách có hệ thống.

Khi lần đầu tiên chúng tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân, một vài học viên không muốn tiếp tục, vì thế tất cả chúng tôi đã khích lệ lẫn nhau và loại trừ sự can nhiễu. Trong khi học thuộc Pháp, chúng tôi đã minh bạch hơn rất nhiều và chúng tôi đã hiểu thêm được nội hàm trong Pháp. Chúng tôi có thể hướng nội, giảm bớt những bất đồng giữa chúng tôi để có thể phối hợp tốt hơn.

Sau khi học thuộc kinh văn “Thế nào là trợ Sư Chính Pháp?” một số học viên nói rằng chúng tôi cần phải hướng nội hơn nữa. Một số nói rằng trước kia chúng tôi đã không có đủ lực nhưng giờ đây chúng tôi đã cảm nhận rõ hơn về trách nhiệm. Chúng tôicần phải giảng chân tướng về Pháp Luân Công một cách tích cực hơn và thấu đáo hơn để mọi người có thể thực sự hiểu được chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại. Chúng tôi không được chần chừ nữa.

Do học Pháp tốt nên không còn có bất cứ vấn đề nào giữa các học viên nữa. Nói cho rõ hơn thì đó không phải là chúng ta sẽ không gặp phải vấn đề mà là khi chúng ta gặp phải những ý kiến bất đồng, chúng ta cần phải hướng nội để từ bỏ những quan niệm của riêng chúng ta, nhận ra được rằng Đại Pháp yêu cầu chúng ta những gì. Do đó, chúng ta có thể thuận theo Pháp và cứu độ thêm nhiều chúng sinh hơn nữa. Vì vậy, các mâu thuẫn của chúng ta có thể tan biến ngay lập tức.

Cảm khái
Phong vũ thập niên liên mãn đình
Chanh hoàng tử lục cửu tiêu minh
Kim cương bách luyện thanh thuần hiện
Chân niệm hoá khai mãn thiên tình
Pháp đồ từ bi thế gian hành
Thiện niệm cứu nhân trừ tà linh
Nhất lộ chính niệm Thần tại thế
Mãn tải nhi quy chúng Thần nghinh
(Lý Hồng Chí, Nhị linh nhất linh niên lục nguyệt nhị thập cửu nhật)

Theo nhận thức của tôi thì vũ trụ mang những màu sắc khác nhau. Nếu chúng ta học Pháp tốt, chúng ta có thể thanh lọc được những sắc màu của chúng ta và khiến toàn vũ trụ của chúng ta thêm nhiều màu sắc hơn nữa. Học Pháp tốt là bảo chứng cho việc chúng ta có thể trở về nhà và trở thành một phần trong vũ trụ mới.

Cảm tạ Sư Phụ!

Hợp thập.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/15/明慧法会–背法使我溶于正法修炼中-249225.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/4/129850.html
Đăng ngày 24-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share