Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một học viên đến từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 19-11-2011]

Trích đoạn:

Về cơ bản, điều phối các hạng mục Đại Pháp không phải để chứng thực năng lực cá nhân. Đó là việc liên tục tống khứ tự ngã và đồng hóa với Đại Pháp. Trong quá trình điều phối, các nguyên lý Đại Pháp được hiển lộ, thể hiện sức mạnh của phối hợp chỉnh thể. Đó là trạng thái tu luyện mà chúng ta cần cố gắng đạt tới. Đó là việc chủ động phối hợp với các đồng tu khác và để họ điều phối.

—Từ tác giả

Kính chào Sư phụ!

Xin chào các bạn đồng tu!

Đầu tiên, tôi muốn cảm tạ Sư phụ đã cấp cho các đệ tử ở Trung Quốc cơ hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên mạng. Pháp hội là một sự kiện trọng đại và thần thánh trong vũ trụ, và tôi vô cùng trân quý. Trong tâm trí tôi, những học viên hàng ngày bước ra đường giảng chân tướng Pháp Luân Đại Pháp trong lúc cứu độ chúng sinh thật sự xuất sắc. Tôi hy vọng rằng họ sẽ chia sẻ những trải nghiệm kỳ diệu của họ. Trong một vài năm qua, bởi tôi chủ yếu liên quan tới việc điều phối các hạng mục Đại Pháp trong vùng, các nỗ lực giảng chân tướng của tôi chỉ giới hạn vào những người mà tôi liên lạc trong các môi trường khác nhau của chúng tôi. Tôi cũng tạo các tài liệu giảng chân tướng như sao chép đĩa CD để phân phối, gọi điện thoại… Hai mươi ngày sau khi Pháp hội Minh Huệ kêu gọi bài viết của các học viên, tôi quyết định viết về việc đề cao tầng thứ thông qua phối hợp với các đồng tu.

Về cơ bản, điều phối các hạng mục Đại Pháp không phải để chứng thực năng lực cá nhân. Đó là việc liên tục tống khứ tự ngã và đồng hóa với Đại Pháp. Trong quá trình điều phối, các nguyên lý Đại Pháp được hiển lộ, thể hiện sức mạnh của phối hợp chỉnh thể. Đó là trạng thái tu luyện mà chúng ta cần cố gắng đạt tới. Đó là việc chủ động phối hợp với các đồng tu khác và để họ điều phối. Dưới đây là một vài kinh nghiệm tu luyện của tôi trong việc điều phối các hạng mục Đại Pháp trong vài năm qua. Tôi muốn báo cáo với Sư phụ và chia sẻ các kinh nghiệm này với các học viên.

Pháp hội

Điều phối các hạng mục Đại Pháp cung cấp một môi trường tu luyện phong phú. Làm một người điều phối tinh tấn cũng giúp người khác tu luyện tốt. Cuối năm 2004, tôi ở nhà chăm sóc bố mẹ mình đang bị tàn tật và phải dùng xe lăn. Tôi đã tổ chức học Pháp tại nhà tôi và không tham gia vào bất kỳ hạng mục điều phối nào. Một học viên từ làng khác tới nhà tôi và nói rằng các học viên trong vùng của cô ấy rất cô lập. Cô ấy muốn tổ chức một Pháp hội và hỏi liệu tôi có thể tìm một vài học viên giúp cô ấy không. Tôi đã bàn việc này với một học viên lớn tuổi ở điểm luyện công của mình và chúng tôi thống nhất là sẽ giúp cô ấy.

Sau khi mùa đông trôi qua và mùa xuân tới, cô ấy cuối cùng cũng gọi cho tôi và nói rằng Pháp hội đã gần sẵn sàng. Tôi và người học viên lớn tuổi cố gắng tìm thêm ba học viên đóng vai trò người điều phối để giúp đỡ, nhưng họ không sẵn lòng đi cùng chúng tôi. Một người điều phối nói với một người khác: “Tôi không đi đâu và chị cũng đừng nên đi.” Chồng của học viên đó mà đến từ làng kia từng là một quan chức đảng cộng sản ở làng đó. Anh ấy là một học viên trước khi cuộc bức hại bắt đầu vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999. Tuy nhiên, sau khi cuộc bức hại bắt đầu, anh ấy đã dừng tu luyện. Anh ấy đã thỏa hiệp với tà ác và tham gia vào việc bức hại. Tôi biết các học viên ở làng đó đang chờ đợi tôi và băn khoăn tôi nên làm gì. Tôi nhận ra các học viên đó cần mình, vì vậy tôi tới giúp họ. Người học viên lớn tuổi lo rằng không biết ai sẽ chăm sóc cha mẹ tôi nếu tôi đi. Tôi nhờ một học viên giúp trong lúc tôi đi. Hai học viên khác, trong đó có một người già, và tôi quyết định bắt xe buýt tới làng đó vào sáng hôm sau. Khoảng 9 giờ sáng, người học viên già tới nhà tôi và nói bà ấy không muốn đi. Bà ấy nói với tôi rằng bà ấy rất sợ các học viên bị bắt và bà ấy nghĩ như vậy thật quá nguy hiểm bởi chúng tôi cũng có thể sẽ bị bắt. Tôi bảo với bà ấy rằng tôi quyết tâm đi cùng các học viên khác. Sáng hôm sau, người học viên già cũng xuất hiện. Bà ấy nói bà ấy không ngủ chút nào và bà ấy đã ngộ ra cần phải phủ định mọi sự an bài của cựu thế lực. Với chính niệm, ba người chúng tôi khởi hành tới Pháp hội ở ngôi làng đó.

Khi chúng tôi tới làng, chúng tôi thấy có khoảng 30 đến 40 học viên đang đợi chúng tôi, và tôi cảm thấy rằng chúng tôi đã làm đúng. Chúng tôi tổ chức Pháp hội thành công. Các học viên miễn cưỡng chia tay chúng tôi sau khi phát chính niệm vào buổi trưa. Một vài học viên đi bộ tiễn chúng tôi ra trạm xe bus để cùng vừa đi vừa chia sẻ kinh nghiệm tu luyện.

Trên xe buýt, tôi nhận ra một đồng tu mà tôi quen trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Anh ấy đã ngừng tu luyện sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Anh ấy hỏi tôi là còn người nào vẫn đang tập không. Tôi nói với anh ấy là có rất nhiều người, và những học viên chân chính vẫn không từ bỏ. Tôi giảng chân tướng cho anh ấy và giúp anh ấy thoái đảng cộng sản. Tôi cũng chia sẻ với anh ấy từ góc độ của Đại Pháp, hy vọng rằng anh ấy sẽ quay lại tu luyện. Cuối cùng, anh ấy đồng ý sẽ bắt đầu tu luyện lại. Khi tôi nói chuyện với anh ấy, hai học viên khác đang phát chính niệm. Bởi tôi nói to, nên mọi người ngồi trên xe buýt đều có thể nghe thấy. Chúng tôi ngồi ở hàng ghế đầu. Tài xế quay đầu lại và nhìn chúng tôi một cách thiếu thân thiện. Tôi phát chính niệm về phía người tài xế. Một lúc sau, có khói bốc ra từ xe buýt. Người tài xế ra ngoài để sửa và tôi cũng đi theo và nói thêm cho anh ấy về những gì sẽ xảy ra với ĐCSTQ trong Chính Pháp, và sau đấy, anh ấy trở nên dễ chịu hơn. Tôi đưa người học viên về nhà sau khi xuống xe. Tôi cho anh ấy xem đĩa CD giảng chân tướng do các học viên hải ngoại sản xuất. Tôi cũng đưa anh ấy một vài tờ giảng chân tướng. Anh ấy thấy rất nhẹ lòng khi ra về. Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy quyết tâm theo kịp tu luyện. Tôi rất mừng cho anh ấy. Tôi biết đó là sự an bài của Sư phụ.

Viên dung điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng

Khi tôi thấy những chỗ còn thiếu sót, tôi tự nhắc mình những lời giảng của Sư phụ. Sư phụ giảng:

“chư vị nên âm thầm khiến cho chỗ mà chư vị cảm thấy chưa hoàn thiện làm nó thực thi cho tốt, đó mới là điều đệ tử Đại Pháp nên làm.” (“Tinh tấn hơn nữa”)

Vào năm 2005, tôi vẫn chưa tham gia công tác điều phối. Việc giảng chân tướng ở điểm luyện công của chúng tôi mang tính chất giao tiếp một chiều và nó hoạt động rất suôn sẻ. Chúng tôi có đủ loại tài liệu giảng chân tướng. Một hôm, một học viên đến từ điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng đưa cho tôi một mẩu giấy do một học viên khác viết. Cô ấy nói rằng do một trong những người điều phối có tranh cãi, người điều phối kia đã đe dọa là sẽ mang máy móc đi. Người điều phối này quát vào mặt học viên kia ở trước cửa ra vào và nói rằng nếu cô ấy làm vậy, cô ấy sẽ dùng tiền sản xuất tài liệu giảng chân tướng để mua một cái mới. Không khí rất căng thẳng bởi điểm sản xuất tư liệu cần duy trì bí mật.

Sau khi đọc thư, tôi muốn tìm một người điều phối khác giúp mình bởi tôi không muốn quá nhiều học viên liên quan tới vấn đề này. Tôi hiểu không gì xảy ra ngẫu nhiên, bởi vậy tôi viết lại một bức thư, nói rằng cô ấy có thể mang cái máy đi nếu cô ấy muốn, nhưng điểm sản xuất tư liệu của chúng tôi vẫn cần hoạt động suôn sẻ. Tôi nói với cô ấy rằng chúng tôi không thể dùng tiền sản xuất tài liệu giảng chân tướng để mua máy mới. Tôi đề nghị dùng 1000 nhân dân tệ tiền riêng của mình để mua. Khi các học viên nghe nói rằng tôi đóng góp 1000 nhân dân tệ, tức là năm tháng trợ cấp mà tôi nhận được khi chồng tôi qua đời, họ rất cảm động. Từ đó, chúng tôi hợp tác tốt với nhau và điểm sản xuất tài liệu hoạt động rất suôn sẻ từ sự việc đó.

Trồng lúa

Điều phối các hạng mục Đại Pháp là một trách nhiệm. Chúng ta phải luôn luôn dùng Pháp để chỉ đạo. Chúng ta phải luôn ghi nhớ những gì Sư phụ muốn và chúng ta nên hợp tác với các học viên khác như thế nào để hình thành một chỉnh thể để phục vụ tốt hơn việc cứu độ chúng sinh. Trong mùa trồng lúa vào mùa xuân năm ngoái, tôi nhận được điện thoại của một học viên nói rằng các học viên trong làng rất bận và họ không tìm hoặc thuê được người cấy thuê để giúp họ. Không có ai trồng lúa cho họ, và vụ trồng đó gần như sắp qua. Tôi lập tức nghĩ về một đôi vợ chồng là người tu luyện từng bị bắt và bị giữ trong trại tạm giam.

Tối hôm đó sau khi học Pháp xong, tôi chia sẻ với các học viên về những khó khăn mà đôi vợ chồng đó đang gặp. Chúng tôi nhanh chóng nhất trí rằng chúng tôi phải giúp họ. Tôi bàn vấn đề này với một người điều phối khác. Cô ấy cũng tìm một vài học viên có thể tình nguyện giúp họ và nhanh chóng, chúng tôi đã có mười một học viên. Sáng hôm sau, chúng tôi đi tới ngôi làng với hai chiếc xe. Chúng tôi mua một ít bánh, dưa muối, dưa chuột và nước khoáng để phòng khi đói. Trước đây, chúng tôi chưa bao giờ biết trồng lúa, nhưng tất cả chúng tôi đã học làm việc đó vào hôm đó!

Chúng tôi không có đủ ủng cho tất cả mọi người, vì vậy một học viên phải đi chân trần để làm việc, và chân của cô ấy bị chảy máu vì đỉa cắn. Vì chúng tôi chậm, chúng tôi bị mắc kẹt trong bùn và rất khó ra. Bùn lọt vào trong ủng và chúng tôi đầm đìa mồ hôi. Cuối cùng, chúng tôi kiệt sức, nhưng chúng tôi đều cảm thấy vui vì giúp đỡ lẫn nhau. Mọi người đều cảm thấy tâm tính đề cao. Mọi người trong làng tới xem chúng tôi. Con trai của học viên đó nói với dân làng rằng chúng tôi là học viên Pháp Luân Công và chúng tôi tình nguyện tới giúp anh ấy. Anh ấy nói rằng chúng tôi còn thậm chí tự mua đồ ăn. Họ đều ngạc nhiên bởi sự tốt bụng của các học viên Pháp Luân Đại Pháp và cảm thấy những học viên đều là những người rất tốt. Tin tức của sự việc này nhanh chóng lan rộng khắp làng. Qua việc này, chúng tôi hiểu rằng tu luyện bản thân chiểu theo lời giảng của Đại Pháp bản thân nó cũng là một cách chứng thực Pháp. Chúng tôi đã chứng thực Pháp thông qua việc thể hiện sự tốt đẹp của Đại Pháp. Hiệu quả cứu chúng sinh là rất tốt.

Phơi bày hành vi và chấp trước của bản thân vì lợi ích của chỉnh thể

Điều phối là cởi mở trái tim, để hiểu và bao dung hơn, và thể hiện sự từ bi vĩ đại của chúng ta khi đối mặt với những lời buộc tội, vu khống, hiểu nhầm và những lời nói gay gắt từ các đồng tu khác. Khi đối diện với xung đột, chúng ta phải hướng nội vô điều kiện và tu luyện bản thân vững chắc, đề cao tâm tính mà không cảm thấy nản lòng.

Một chiều chúng tôi được mời tới nhà của một học viên. Khi chúng tôi tới nơi, có ba học viên đang ngồi sẵn đợi chúng tôi. Họ có một màn hình TV bật để hiện một danh sách khá dài những “lỗi” mà chúng tôi mắc phải. Danh sách bắt đầu với “Tham gia vào điều phối vùng và mang lại những nguy hiểm tiềm tàng cho khu vực địa phương như…,” “Không chú ý tới vấn đề an toàn khi sử dụng điện thoại,” “Giống hệt một quan chức đảng với thư ký,” theo sau đó là những trích dẫn trong các bài kinh văn của Sư phụ. Anh ấy dọa sẽ gửi đoạn phim này lên trang web Minh Huệ.

Không khí nặng nề và căng thẳng. Tôi cũng hướng nội và cố gắng đối chiếu những gì tôi đã làm sai với danh sách những điều mà học viên kia cho tôi thấy. Học viên đó nói: “Tôi biết bộ phim này làm tổn thương một vài học viên ngồi đây. Tôi muốn thẳng thắng nêu ra vấn đề của chị Thanh và chị Tinh (tên giả).” Chị Tinh là chỉ tôi. Đối diện với những lời gay gắt như vậy trước hàng chục học viên khác, tôi thấy căng thẳng và muốn thanh minh cho bản thân. Nhưng tôi kiềm chế và nhẩm lại những lời giảng của Sư phụ trong “Giảng Pháp tại thành phố Los Angeles”.

Sư phụ giảng:

“phải đạt đến độ là ai nói [chư vị] cũng được; nếu nói đúng thì sửa đi, còn nếu không thì cũng chú ý; chư vị có thể đối diện với phê bình và chỉ trích mà bất động tâm thì chính là chư vị đang đề cao.”

Tôi cố gắng nhẩm lại bài giảng của Sư phụ liên tục để nén lại những tư tưởng xấu của mình. Tôi tự nhủ rằng tôi chỉ nên nhìn vào mặt tốt của học viên đó. Giận dữ và nóng nảy thì không phải là một học viên chân chính. Đồng thời, tôi phát chính niệm để thanh lý các vật chất đang bao quanh anh ấy. Dần dần, người học viên đang chiếu đoạn video trở nên thoải mái hơn. Tôi cũng thấy dễ thở hơn. Tôi bắt đầu nói: “Hôm nay, tôi muốn nói là tôi cảm ơn người học viên này. Anh ấy lo cho sự an toàn của chỉnh thể. Anh ấy đã dành nhiều thời gian và công sức để làm đoạn video này với hy vọng rằng chúng ta sẽ làm tốt hơn trong việc cứu chúng sinh. Liên quan tới mười vấn đề anh ấy chỉ ra, tôi sẽ hướng nội để chỉnh sửa chúng nếu tôi làm sai, và tôi sẽ chú ý hơn tới chúng nếu tôi không làm sai.” Tôi chân thành nói những điều đó và tôi thấy trên gương mặt của người học viên đó nở một nụ cười.

Sau đó, tôi tới nhà học viên này và chia sẻ thêm kinh nghiệm với anh ấy. Anh ấy cởi mở với chúng tôi, thừa nhận rằng anh ấy cũng có một vài khoảng cách với chị Thanh. Anh ấy nghĩ rằng chị Thanh và tôi là bạn thân, vì vậy anh ấy nghĩ anh ấy cũng có khoảng cách với tôi. Tôi nói với anh ấy: “Anh có thể nghĩ chúng ta có khoảng cách, nhưng tôi không nghĩ vậy. Nếu học viên chúng ta có khoảng cách, tà ác sẽ rất vui mừng, chứ không phải Sư phụ.” Chúng tôi trò chuyện một lúc lâu, và cuối cùng anh ấy nói cái gọi là khoảng cách giữa chúng tôi đã hoàn toàn biến mất. Cuối cùng anh ấy nói là có bất kỳ vấn đề gì cần phối hợp, anh ấy sẽ rất vui được giúp. Từ đó trở đi, chúng tôi phối hợp tốt với nhau.

Giải cứu các bạn đồng tu

Phối hợp là vô ngã, coi vấn đề của các đồng tu khác như của chính mình và giúp các đồng tu đề cao tầng và vượt qua khổ nạn.

Hè này, một vài học viên tới thị trấn của tôi để phát tài liệu giảng chân tướng, và đã bị cảnh sát bắt giam bất hợp pháp và giam giữ trong đồn cảnh sát. Khi chúng tôi nhận được điện thoại từ một học viên, tôi đã lập thành một nhóm với một vài học viên khác để đi đến đồn cảnh sát yêu cầu thả các đồng tu của chúng ta. Sau khi tới đó, chúng tôi thấy một vài học viên đang bị giam ở trên tầng. Cảnh sát rất thô lỗ và ngạo mạn. Mỗi lần, họ chỉ cho một học viên lên trên đó. Các học viên cố gắng giảng chân tướng cho cảnh sát, nhưng bị họ quát nạt. Cuối cùng, họ không cho chúng tôi vào và bắt đầu gọi các nhân viên từ Cục An ninh Công cộng của thành phố đến giúp họ bắt chúng tôi. Chúng tôi chụp ảnh ngoài đồn cảnh sát để phơi bày hành vi xấu của họ với chúng tôi, trong khi đó, chúng tôi tiếp tục phát chính niệm. 30 phút sau, ba chiếc xe cảnh sát tới. Hơn một chục nhân viên nhảy ra khỏi xe và bao vây chúng tôi. Họ bắt đầu đánh và còng tay chúng tôi. Đêm đó, họ đưa chúng tôi tới Cục An ninh Công cộng. Khi chúng tôi tới đó, các nhân viên cũng lăng mạ và đánh đập chúng tôi. Khi họ hỏi tên, chúng tôi đã không hợp tác. Đội trưởng đội An ninh Quốc gia đã thẩm vấn chúng tôi vào sáng hôm sau, và chúng tôi lại tiếp tục không hợp tác. Hai nhân viên đứng trước chúng tôi và dọa đánh tôi. Tôi cũng không sợ chút nào. Tôi nói với họ rằng chúng tôi không vi phạm pháp luật và họ không thể làm gì. Cuối cùng, họ muốn chụp ảnh tôi. Khi tôi không để họ làm vậy, họ đẩy tôi vào tường và cưỡng bức chụp ảnh. Vào buổi chiều, cảnh sát lừa chúng tôi rằng chúng tôi sẽ được thả, nhưng thực tế là họ đang đưa chúng tôi thẳng tới một trung tâm giam giữ.

Khi chúng tôi tới trung tâm giam giữ, chúng tôi ngồi xuống và cố gắng bình tĩnh hướng nội. Tôi bắt đầu khóc không ngừng. Tôi cảm thấy mình đã sơ suất và đã can nhiễu tới sự an bài của Sư phụ. Tôi biết rằng các học viên khác sẽ rất chủ động giải cứu một khi họ biết chúng tôi bị giam giữ, như vậy sẽ mang lại những tổn thất lớn cho việc cứu độ chúng sinh. Tôi cảm thấy có lỗi với Sư phụ. Chúng tôi bắt đầu phát chính niệm để phủ nhận sự bức hại của tà ác và tập công và nhẩm Pháp. Trong lúc đó, gia đình và họ hàng các học viên chủ động tới giải cứu chúng tôi. Họ tới yêu cầu Cục An ninh Công cộng thả người thân ra. Các học viên từ làng và thành phố đều được huy động trong sự việc này. Họ không đổ lỗi cho chúng tôi. Thay vào đó, họ đi tìm người phụ trách và cố gắng giảng chân tướng cho ông ấy. Họ cũng tới tìm lãnh đạo Đội An ninh Quốc gia và yêu cầu ông ta thả tất cả các học viên. Các học viên vây quanh Cục An ninh Công cộng hơn bốn ngày. Nhiều học viên từ làng tới Cục An ninh Công cộng từ sáng sớm và ở đó cho tới chiều tối mà vẫn không muốn đi. Các cảnh sát lo sợ. Dưới sự chăm sóc của Sư phụ và sự phối hợp của chỉnh thể, trước ngày thứ ba, phần lớn các học viên đã được thả. Họ vẫn quay lại để giải cứu cho các học viên còn lại. Trước ngày thứ năm, tất cả các học viên đã được giải cứu. Trong quá trình này, tôi đã học được rằng nỗ lực chung của các học viên rất quan trọng. Chúng tôi đã liên tục hướng nội, do vậy sức mạnh chỉnh thể của các học viên đã được triển hiện.

Câu chuyện trên là kinh nghiệm tu luyện của tôi với vai trò một người điều phối trong một vài năm qua. Cho dù tôi đã làm việc tốt hay chưa, đó đều là một phần trong quá trình tu luyện của tôi. Tôi biết sau này tôi sẽ làm tốt hơn. Tôi sẽ vững chắc ghi nhớ những lời Sư phụ giảng, ví dụ tu luyện bản thân và làm tốt ba việc. Con xin hứa với Sư phụ sẽ trở thành một học viên tinh tấn hơn, viên mãn và trở về thượng giới cùng Sư phụ.

Con cảm tạ Sư phụ!

Cảm ơn các bạn đồng tu!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/19/明慧法会–境界在协调中升华-249091.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/6/129884.html
Đăng ngày 11-9-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share