Bài viết từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm tu luyện qua Internet lần thứ VIII của các học viên ở Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử đến từ tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 1-12-2011]

Tất cả sáu người con của tôi đều sống ở thành phố và có công việc tốt. Chồng tôi và năm người con của chúng tôi cũng là học viên. Tôi và chồng chuyển tới thành phố cách đây 20 năm. Chúng tôi ở với các con luân phiên. Trước khi chuyển tới sống với chúng, tôi luôn dặn chúng phải có một môi trường tu luyện tốt. Tôi làm ba việc bất kể tôi ở nhà nào. Những ai không kính trọng Đại Pháp sẽ không có may mắn được ở với chúng tôi.

– Trích từ tác giả

Xin kính chào Sư phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi là một người nông dân 74 tuổi mù chữ. Tôi bắt đầu tập Pháp Luân Công vào năm 1996, và tất cả các bệnh tật của tôi đều biến mất. Trong vòng một năm, tôi thần kỳ có thể đọc Chuyển Pháp Luân và các bài kinh văn của Sư phụ nhưng tôi không thể đọc được bất cứ thứ gì khác. Tôi ngộ ra rằng Sư phụ đã ban cho tôi khả năng học Pháp. Năm 2009, tôi tham gia vào Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm trên mạng. Thật phấn khởi là bài của tôi được đăng trên trang web Minh Huệ (Hán ngữ). Năm nay, tôi lại một lần nữa tham dự Pháp hội. Dưới đây là bản tóm tắt về kinh nghiệm tu luyện của tôi trong một vài năm qua mà tôi nhờ con gái viết giúp. Tôi muốn báo cáo trước Sư phụ và chia sẻ với các đồng tu.

Tạo ra một môi trường tu luyện

Tất cả sáu người con của tôi đều sống ở thành phố và có công việc tốt. Chồng tôi và năm người con của chúng tôi cũng là học viên. Tôi và chồng chuyển tới thành phố cách đây 20 năm. Chúng tôi ở với bọn trẻ luân phiên. Trước khi chuyển tới sống với chúng, tôi luôn dặn chúng phải có một môi trường tu luyện tốt. Tôi làm ba việc bất kể tôi ở nhà nào. Những ai không kính trọng Đại Pháp sẽ không có may mắn được ở với chúng tôi.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội Canada 2005”:

“Hết thảy những gì ở xã hội nhân loại đều đã được khai sáng vì Chính Pháp; hết thảy những gì hôm nay đều tồn tại vì để các đệ tử Đại Pháp của tôi chứng thực Pháp. Chư vị hãy nhớ kỹ: chư vị mới là những nhân vật xuất chúng của xã hội thời nay, chư vị mới là những sinh mệnh mà chúng sinh đều đang nhìn vào nhất, chư vị cũng là những sinh mệnh quyết định tương lai cho mỗi từng cá nhân ở thế gian con người này!”

Chúng tôi có nhiều họ hàng. Nhiều người trong số họ đã tốt nghiệp đại học và có công việc tốt. Họ thường mong tới thăm chúng tôi vào những kỳ nghỉ như năm mới. Tôi cảm thấy đây là một môi trường tu luyện tốt. Tôi luôn đưa cho họ các tài liệu thông tin Đại Pháp và những tấm bùa nhỏ (1) và thành tâm khuyên họ ghi nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt. Tôi bảo họ rằng họ sẽ được cứu khi đại nạn tới. Tôi cũng khuyên họ thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó. Các con tôi thường nhắc tôi hãy thận trọng với những người mà tôi nói chuyện, nhưng tôi tin rằng bất kỳ ai mà tôi gặp đều là có tiền duyên và tôi cần phải cứu họ. Kết quả của việc giảng chân tướng cho tới nay là tốt.

Một trong những người con rể của tôi không tin vào Đại Pháp. Chúng tôi phát chính niệm cho con rể sau khi không thuyết phục được nó tin chân tướng về Đại Pháp. Gần đây, con rể tôi bị tai nạn xe hơi. Nó hay ốm đau và đã bị mất chức. Nó thực sự đã phải nhận nghiệp báo.

Theo sát Sư phụ

Tôi học Pháp chậm, nhưng tôi tin vào Sư phụ và Đại Pháp và tuân theo những yêu cầu của Sư phụ. Chúng tôi đã luyện công hai tiếng mỗi ngày hơn mười năm nay. Chúng tôi không bao giờ tới tập công trễ kể từ khi các học viên quy định thời gian tập công toàn cầu là từ 3 giờ 50 tới 5 giờ 50 sáng. Chúng tôi cũng động viên các con của mình luyện công. Bên cạnh việc luyện công, chúng tôi phát chính niệm từ tám tới mười lần mỗi ngày, bao gồm cả bốn thời điểm phát chính niệm toàn cầu. Hàng sáng, chúng tôi học kinh văn, đọc tuần báo Minh Huệ, làm việc nhà và đi chợ. Buổi chiều sau khi ngủ trưa một lát, chúng tôi tập trung học Pháp và phát chính niệm. Ban đêm, chúng tôi phân phát tài liệu giảng chân tướng và cứu chúng sinh trên các phố.

Một hôm khi tôi đang trông cháu trai ở sân tập thể, tôi đã giảng chân tướng cho một phụ nữ khoảng 60 tuổi. Bà ấy bị đau lưng, vì thế tôi bảo bà ấy hãy thành tâm nhẩm “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Một vài ngày sau, bà ấy nói với tôi rằng lưng bà ấy đã khỏi sau khi nghe theo lời khuyên của tôi. Giờ đây, bà ấy đưa cháu gái đi nhà trẻ bằng xe điện mỗi ngày.

Tôi sống trong một khu dân cư giàu có. Tôi nói chuyện với một phụ nữ lớn tuổi ăn mặc thời trang và giảng chân tướng cho bà ấy. Sau đó, tôi khuyên bà ấy hãy thoái Đảng và bà ấy đã đồng ý. Sau đó, tôi biết được rằng bà ấy là vợ của một giám sát viên của thành phố đã nghỉ hưu. Chồng của bà ấy cũng được một đồng tu giảng chân tướng và được tặng một cuốn Chuyển Pháp Luân trước khi cuộc bức hại bắt đầu. Ông ấy định học Pháp Luân Công từ người học viên này. Không may, ông ấy đã không có cơ hội đó vì cuộc bức hại này. Có thể, ông ấy đã biết chân tướng của Pháp Luân Công.

Tôi thường hay tranh cãi và nóng giận mỗi khi nghe thấy điều gì không ưng ý. Sau khi tu luyện, tôi nhận ra đó là một chấp trước.

Sư phụ giảng trong “Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Manhattan 2005”:

“bất kể một cái tâm nào, bất kể một nhân tố vướng mắc nào, đều sẽ là một cái khóa khoá chắc người ta không ly khai [được]”

Tôi cần học Pháp nhiều hơn và đề cao tâm tính của mình. Khi tôi nghe thấy điều gì đó không vừa ý, tôi hướng nội và sửa chấp trước tìm được. Tôi quan tâm hơn tới người khác và làm việc nhà khi chúng tôi ở cùng các con. Tôi khỏe mạnh, tràn đầy năng lượng và luôn nghĩ về cách làm thế nào để làm ba việc tốt hơn.

Hiện giờ, cháu trai của tôi đi nhà trẻ. Cháu trật tự và tự chơi một mình khi tôi và chồng mình giảng chân tướng. Cháu hát “Pháp Luân Đại Pháp hảo” khi chúng tôi xong việc. Có lẽ, đây là một cách đặc biệt mà một đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi cứu độ chúng sinh. Tất cả các cháu của tôi đều trở thành các đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi. Chúng đều lớn lên khỏe mạnh và ngoan ngoãn.

Tôi và chồng giảng chân tướng hàng ngày bất kể thời tiết ra sao. Tôi giảng chân tướng và đồng thời phát chính niệm: “Pháp đang chính lại vũ trụ và tà ác sẽ không nhìn thấy chúng tôi.” Các chúng sinh có tiền duyên thường tình cờ xuất hiện ngay sau khi chúng tôi xong việc và chuẩn bị rời đi.

Một hôm sau khi tôi dán xong tài liệu giảng chân tướng ở một tòa nhà, có một người bước tới và nói: “Ồ, tôi biết bác đang làm gì đấy.” Tôi bước ra khỏi tòa nhà với một suy nghĩ thuần tịnh:“Tôi làm vậy là để cứu người” và không có chuyện gì xảy ra cả.

Dưới sự bảo hộ của Sư phụ tôn kính và sự phối hợp của các đồng tu, tôi có thể theo kịp tiến trình chính Pháp mặc dù tôi đã cao tuổi. Tôi luôn tự nhủ: “Tôi muốn tu luyện tinh tấn và trở về nhà cùng Sư phụ.”

Chú thích: (1) Những tấm bùa nhỏ – Ở Trung Quốc, các học viên đôi lúc giảng chân tướng bằng cách tặng mọi người một vật nhỏ để đeo hoặc mang theo, trên đó ghi một vài chữ nhắc nhở họ về sự tốt lành của Đại Pháp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/12/1/明慧法会–正法路上-我紧跟师父-249579.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/10/130015.html
Đăng ngày 25-1-2012; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share