Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 31-01-2023] Tháng 7 năm 2013, tôi trải qua quan nghiệp bệnh. Hai ngày trước khi gặp nghiệp bệnh, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một tín tức: “Ta đến đây để lấy mạng của ngươi.” Tôi liền lập tức xuất niệm để phủ nhận nó: Sinh mệnh của ta thuộc về Đại Pháp! Không ai có thể lấy nó đi!

Hai ngày sau, khi các triệu chứng nghiệp bệnh xuất hiện, tôi cảm thấy vô cùng đau đớn, không muốn ăn, và không ngủ được. Tôi không ngừng phủ nhận can nhiễu và cầu xin Sư phụ Lý Hồng Chí gia trì.

Khi sức chịu đựng của thân thể và tinh thần đã tới cực hạn, trong tâm tôi thầm nói với Sư phụ: “Con không sợ chết. Con ở đây để chứng thực Pháp. Tuy nhiên, nếu con chết thì sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến Đại Pháp.” Hàng xóm của chúng tôi cũng đã có vài học viên qua đời. Nên tôi tiếp tục phủ nhận an bài của cựu thế lực. Cơn đau giảm dần sau ba ngày, và tôi có thể chịu đựng được nhiều hơn.

Sau đó, tôi có những triệu chứng giống hệt như bệnh zona, nhưng nó không gây ảnh hưởng đến việc tôi làm ba việc. Trên đường đến nhà của một học viên để học Pháp, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi:

“…bởi vì quá trình sinh mệnh của chư vị đã qua lâu rồi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Tôi rơi nước mắt nhận ra rằng Sư phụ đã thay tôi gánh chịu nghiệp lực mà tôi đã phạm trong đời trước và cứu mạng tôi. Cơn đau giảm dần trong vòng một năm, đó là một phần nghiệp mà tôi phải gánh chịu.

Mùa thu năm 2018, khi ra ngoài giảng chân tướng, tôi đã tặng một người đàn ông khoảng 60 tuổi cuốn “Tam thoái là phúc”. Ông ấy đã nhận và nói với tôi rằng ông đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ rồi.

Không lâu sau đó một chiếc xe cảnh sát đến và dừng lại ngay trước mặt tôi. Một cảnh sát bước ra khỏi xe và tiến đến chỗ tôi. Một đoạn Pháp liền xuất hiện trong đầu tôi:

“…thì một tâm không động, có thể [ức] chế vạn động.” (Tống khứ chấp trước cuối cùng, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Viên cảnh sát nói: “Có người đã tố cáo chị. Chị vui lòng mở túi ra cho tôi xem trong túi có gì.” Tôi đã không đồng ý mở túi và tiếp tục bước đi. Viên cảnh sát này liền túm lấy tôi và đe dọa sẽ gọi các cảnh sát khác đến viện trợ. Tôi có tâm sợ mất mặt và không muốn gây chú ý với người qua đường, nên tôi đã lên xe cảnh sát.

Tôi nói với anh ấy rằng chúng tôi nói cho mọi người nghe về chân tướng Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại là để cứu họ. Tôi đã giải thích rất nhiều về Đại Pháp trong lúc anh ấy lái xe đưa tôi về đồn cảnh sát. Đến nơi anh ấy bước vào trong đồn lấy một tờ danh sách. Khi quay lại anh ấy đã mở cửa xe cho tôi và nói rằng trưởng đồn đang chờ tôi. Nhưng tôi đã bước ra khỏi xe và cứ thế bỏ đi. Lần này anh ấy không chặn tôi lại và tôi lại ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Sư phụ đã thanh lý những nhân tố xấu ở không gian khác và viên cảnh sát đã thay đổi thái độ.

Ngày 1 tháng 5 năm 2022, tôi đã lưỡng lự không biết có nên ra ngoài giảng chân tướng vào buổi chiều hay không. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định đi. Có một người đàn ông ngồi trong xe ô tô đậu bên đường, tôi bước lại và hỏi xem anh ấy có biết về phong trào tam thoái hay không. Anh ấy cho hay bản thân không tham gia bất kỳ tổ chức nào. Tôi muốn anh ấy ghi nhớ câu “Pháp Luân Đại Pháp hảo!“ nên đưa cho anh ấy một chiếc USB có chứa nội dung về Pháp Luân Đại Pháp. Anh ấy đã cảm ơn và lái xe đi. Tôi tiếp tục đi và gặp một người trẻ hơn, người này cho hay đã gia nhập Đội Thiếu niên Tiền Phong và cho tôi biết tên của cậu. Tôi cũng đưa cho cậu thanh niên một chiếc USB.

Vài phút sau, một chiếc xe cảnh sát chặn tôi lại. Khi viên cảnh sát bước ra khỏi xe, tôi đã phát chính niệm: “Tôi là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Tôi không muốn bất kỳ an bài nào khác. Sư phụ ơi xin hãy cứu con.”

Hai cảnh sát nữa bước ra khỏi xe và kéo tôi vào trong xe. Họ bảo rằng chàng trai trẻ mà tôi vừa nói chuyện cùng đã tố cáo tôi. Tôi bị đưa đến sở cảnh sát và có 6 cảnh sát đã tiếp cận tôi. Họ lục soát túi của tôi và lấy ra các tờ rơi cùng với vài cuốn sách nhỏ về Đại Pháp, cùng với một danh sách những người đã làm tam thoái. Họ hỏi tên tôi và vài câu hỏi khác nữa nhưng tôi đã từ chối trả lời. Một trong số những người cảnh sát ở đó đã cắm chiếc USB vào một máy tính và tìm thấy phần mềm vượt tường lửa và đã dùng thử. Tôi nghe anh ta nói với người khác rằng anh ấy rất ngạc nhiên vì nó có tác dụng.

Ngay khi bước vào sở cảnh sát, tôi đã bắt đầu nhẩm đọc Hồng Ngâm. Tôi loại bỏ mọi loại nghiệp tư tưởng, buông bỏ sinh tử và giao phó mọi thứ cho Sư phụ. Họ cố gắng ghi âm lại lời nói của tôi, nhưng tôi chỉ đọc thuộc lòng Pháp và từ chối hợp tác.

Sau đó tôi bị đưa về nhà, và họ đã tịch thu toàn bộ mọi thứ của tôi bao gồm: các sách Đại Pháp, ảnh Sư phụ, băng tiếng các bài giảng Pháp, một máy tính, máy in, máy cắt giấy và nhiều USB trống. Đội trưởng nói với tôi rằng họ sẽ giải quyết tôi sau. Sau đó, tôi đã chuyển những thứ còn lại đến một nơi khác.

Nhờ lực lượng của Đại Pháp gia trì, tôi đã có thể giữ bình tĩnh và không sinh tâm oán hận cảnh sát trong suốt quá trình này. Tôi giao phó mọi việc cho Sư phụ, và chỉ theo sự định đoạt của Ngài.

Các nhân tố cựu thế lực có thể bức hại tôi là do tôi có sơ hở. Tôi đã xem xét lại mọi việc xảy ra trước vụ việc này, và nhớ ra mình đã ngừng không đưa tài liệu giảng chân tướng cho một đồng tu một tuần trước khi bị bắt. Bà ấy lấy tài liệu từ tôi và đã làm rất tốt việc ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người. Nhưng chủ ý thức của người này không mạnh nên đã bị một số tín tức ngoại lai can nhiễu, do vậy tôi đã ngừng không cung cấp tài liệu cho bà ấy nữa. Vài tháng sau khi thấy tình trạng của bà ấy đã tốt hơn, tôi lại tiếp tục cung cấp tài liệu cho bà. Nhưng con trai của tôi, cũng là người tu luyện, đã phản đối và nói với tôi rằng hoàn cảnh của người học viên này vẫn chưa phù hợp để bà ấy có thể phân phát tài liệu, và chúng tôi cần phải nghĩ đến vấn đề an ninh cho điểm sản xuất tài liệu của mình. Vì vậy tôi lại quyết định ngừng cung cấp tài liệu cho bà ấy.

Còn một vấn đề khác nữa là một học viên khác đã đánh mất bản sao các bài giảng của Sư phụ ở đâu đó và xin tôi cho bà ấy một bản mới. Tôi đã từ chối và thầm trách bà ấy vì đã làm mất chúng. Tôi biết việc trách móc những học viên này là không đúng, và cựu thế lực đã tận dụng sơ hở này của tôi để bắt giữ tôi.

Tuy nhiên, Sư phụ đã không ngừng dùng Pháp để đả khai tâm trí cho tôi, và cuối cùng tôi đã có thể thoát khỏi khổ nạn này. Sư phụ đã đem điều xấu biến thành điều tốt, giúp đệ tử đề cao trong ma nạn, thăng hoa trong Pháp.

Sư phụ đã điểm hóa cho tôi rằng tôi nên viết bài chia sẻ về những trải nghiệm này, nhưng tôi thấy việc viết lách quả là rất khó. Những quan niệm hậu thiên đã ngăn cản tôi. Tâm trí tôi bất an, và tôi không thể tiếp tục viết và đã muốn từ bỏ. Sau nhiều lần viết rồi lại ngừng, cuối cùng thì tôi cũng đã viết xong. Tôi nhận ra viết bài chia sẻ cũng là một quá trình tu luyện, nơi người ta có thể buông bỏ mọi chấp trước.

Con cảm tạ Sư phụ, vì đã lựa chọn con và dẫn dắt con bước vào tu luyện Đại Pháp! Cảm tạ Sư phụ đã tịnh hóa thân thể cho con, trong tu luyện thì không ngừng trông coi, điểm ngộ cho con; và giúp con thanh lý hết thảy các nghiệp nợ từng mắc nợ ở đời trước. Ngài đưa con về nhà, dẫn dắt con từ một người thường thân đầy nghiệp lực thành một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, để con tu luyện, trưởng thành và đề cao trong Đại Pháp.

Trong thời gian hữu hạn còn lại, con sẽ tiếp tục làm tốt ba việc và hoàn thành sứ mệnh lịch sử của một đệ tử Đại Pháp.

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/1/31/450578.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/3/16/207694.html

Đăng ngày 11-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share