Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 06-05-2023] Ở vùng Đông Bắc Trung Quốc có một câu tục ngữ: “gánh chịu chỉ trích” để chỉ tình huống khi một ai đó bị hiểu lầm và chỉ có thể âm thầm chịu đựng. Mấy hôm trước, tôi phát hiện tôi bị chỉ trích vì một điều mà không phải tôi làm. Tôi đã cảm thấy buồn phiền và bối rối, ảnh hưởng đến việc ăn ngủ của tôi. Là người đang tu luyện, tôi tin rằng các cảm giác đó là có chủ đích nhắm vào sự tu luyện của tôi. Đó là một cơ hội để tôi hướng nội và đề cao tầng thứ của mình.
Tôi đã dự tiệc cưới con của một đồng nghiệp vào ngày 13 tháng 11 năm 2022. Một đồng nghiệp khác ngồi cạnh tôi và nói với tôi rằng bà có quà mừng khi con gái một người nào đó cưới, nhưng khi con trai bà cưới, thì người đó đã không tặng quà. Tôi hiểu rằng bà ấy đang ám chỉ tôi. Thực sự, tôi đã không mang theo quà khi con trai bà ấy cưới. Tuy nhiên, tôi nhớ có lý do vì bà ấy cũng không có chút quà nào khi con gái tôi cưới. Tôi băn khoăn liệu bà ấy có nhớ nhầm không và tôi rất bối rối.
Ngay khi trở về nhà, tôi học thuộc Pháp, nhưng tôi không thể tĩnh lại được. Tình huống đó cứ hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi cũng cảm thấy rất nhiều chấp trước khác nhau bắt đầu nảy sinh trong tôi. Tôi nghĩ bà ấy có thể sẽ kể vấn đề đó với các đồng nghiệp khác nữa, càng nghĩ về nó, tôi càng lo lắng và nghĩ: “Việc này có ảnh hưởng đến thanh danh của mình không?” Tôi đã quyết định gọi cho một đồng nghiệp khác là cô Phương, người biết rõ tình huống này. Cô Phương đã xem danh sách ghi quà tặng trong đám cưới con gái tôi và biết rằng tôi đã không nhận được quà từ người đồng nghiệp kia. Cô Phương ngay lập tức xác nhận điều đó và nói: “Chị nên chụp bản danh sách quà tặng đó và gửi cho bà ấy.” Tôi đáp, “Liệu có dẫn đến xung đột không nhỉ?” Cô ấy đáp: “Nếu không thì chị sẽ phải sống mãi với sự chỉ trích này.”
Tôi biết mình sẽ không gửi cái danh sách ấy cho người đồng nghiệp đó. Tôi hướng nội và nhận ra rằng mâu thuẫn này là lỗi của mình. Là một người tu luyện, tôi không nên tham gia vào các mâu thuẫn như một người thường, và cần phải tống khứ truy cầu của bản thân đối với danh và lợi. Tôi quyết định đáp lại bằng sự tử tế, bao dung và buông bỏ tâm tranh đấu. Tôi quyết định vui vẻ nhận sự chỉ trích này.
Tôi tiếp tục học thuộc Pháp, cảm thấy nhẹ nhõm, và biết rằng ít nhất thì cô Phương có thể xác nhận cho sự vô tội của tôi. Tuy nhiên, một câu trong bài giảng của Sư phụ đã điểm hóa cho tôi.
Sư phụ đã giảng,
“Nhất định phải giữ tâm cho chính; việc tu luyện không ai thay thế được đâu; chư vị tự mình tu luyện một cách chân chính, mới có thể tự mình đề cao tầng.” (Bài giảng thứ Ba, Chuyển Pháp Luân)
Tôi đọc thuộc nhiều lần những lời đó, như thể Sư phụ đang nhắc đi nhắc lại với tôi: “Nhất định phải giữ tâm cho chính.” “Tâm” mà Sư phụ nhắc đến hẳn là tâm thiện, nhẫn, giác ngộ, và vị tha. Tôi giật mình nhận ra rằng tôi chưa đạt được bất kỳ tiêu chuẩn nào trong số đó. Tuy nhiên, nghĩ lại sự việc vừa mới xảy ra đó, tôi vẫn tin rằng đồng nghiệp của mình đã sai. Tôi đang tìm kiếm câu trả lời từ bên ngoài bằng cách tìm lỗi của người khác. Tôi là người nhận sự “chỉ trích” và đã bị hiểu lầm. Tôi đã không nhìn nhận nó từ góc độ của một người tu luyện và đã không tự hỏi tại sao “chỉ trích” lại rơi vào mình. Hẳn là bản thân tôi có vấn đề.
Tôi tự vấn mình, “Mình có giữ được chính niệm chưa? Mình có tu được theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn chưa? Mình vẫn là một người tu luyện chứ? Mình có còn là đệ tử của Sư phụ không? Mình có thể thành một bậc giác ngộ trong tương lai không?” Tôi xem xét bản thân một lần nữa và nhận ra rằng đồng nghiệp của tôi là một người tốt. Khi tôi giảng chân tướng cho bà ấy, bà đã thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó, có nghĩa là bà ấy đã được cứu. Tôi cố gắng nhìn nhận sự việc từ quan điểm của bà ấy. Có lẽ, trong trí nhớ của bà ấy, bà đã tặng tôi một món quà, nếu không, bà ấy đã không đề cập chuyện đó với tôi. Tôi tự nhủ, nếu bà hiểu lầm tôi hoặc hiểu nhầm Đại Pháp chỉ vì phản ứng của tôi đối với bà ấy về những món quà, tôi sẽ đẩy bà ấy xuống, đó sẽ là một vấn đề nghiêm trọng. Cứu được một người cũng bằng với việc cứu được cả một vũ trụ. Lúc đó, tôi nhận ra đó là một cơ hội để tôi loại bỏ các chấp trước của mình và đề cao tâm tính.
Một bậc giác ngộ tràn đầy lòng từ bi và vị tha, và mọi việc mà vị ấy làm đều vì người khác. Thế mà ở đây, tôi lại quá quan tâm đến lợi ích cá nhân và đo lường bản thân mình theo các tiêu chuẩn người thường. Cơ điểm tu luyện của tôi là không đúng đắn, nếu tôi chỉ chăm chăm vào việc cải tạo người khác mà bỏ bê sự tu luyện của mình, tôi sẽ không bao giờ đề cao được.
Trong biển người mênh mông, tôi đã gặp người đồng nghiệp đó và làm việc với bà ấy, nên hẳn là chúng tôi đã có các mối quan hệ trong tiền kiếp và có thể tôi đã nợ bà ấy thứ gì đó. Cho nên, trong đời này, tôi phải trả món nợ đó. Tôi không nên đánh giá mọi việc từ góc độ của một người thường. Là một người tu luyện, để cứu các chúng sinh, tôi cần phải sẵn lòng bỏ chấp trước vào danh và lợi, bảo trì tâm thanh tỉnh, và cứu người bằng chính niệm mà không quan tâm đến được mất cá nhân. Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy xấu hổ vì mình hẹp hòi. Tôi đã gọi điện cho đồng nghiệp, và xin lỗi vì đã không gửi quà cho đám cưới của con trai bà. Tôi đã gửi cho bà ấy một phong bì đỏ hào phóng, và bà ấy đã vui vẻ nhận nó và khen tôi là người chu đáo. Tôi đã không thể không mỉm cười. Cơn bão đã qua và nội tâm an hòa của tôi đã hồi phục. “Sự chỉ trích” đó đã trở thành một cơ hội để tôi đề cao.
Qua sự việc này, tôi nhận ra rằng là một người tu luyện, tôi phải giữ mình theo các nguyên lý của Pháp, thay vì tiêu chuẩn của người thường. Từng vấn đề tôi gặp phải có thể là một khảo nghiệm, một thách thức, và là một chiếc thang mà Sư phụ tạo ra cho tôi để trở về thiên thượng. Là một đệ tử của Sư phụ, tôi phải hướng nội một cách vô điều kiện, tu bản thân, đề cao tầng thứ, và theo Sư phụ để trở về gia viên thực sự của mình trên thiên thượng.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/5/6/459513.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/11/210754.html
Đăng ngày 09-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.