Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-06-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2009. Năm nay tôi đã 68 tuổi. Khi ở độ tuổi 50, tôi mắc nhiều bệnh như cao huyết áp, tim mạch, thoái hóa đốt sống cổ, căng cơ thắt lưng, và tăng sinh xương ở nhiều khớp.

Trước đó, hai em gái của tôi cũng bị nhiều bệnh tật hành hạ, nhưng sau khi họ bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bệnh tật đều biến mất. Các em đều nói với tôi: “Chị hãy cùng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp với chúng em.” Thấy sức khỏe của họ được cải thiện, tôi quyết định bước vào tu luyện.

Đó là câu chuyện cách đây 14 năm, và kể từ đó, tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc nào. Tôi chăm sóc cháu ngoại và trông nom việc nhà cho con gái. Cả hai con gái của tôi đều ủng hộ tôi tu luyện theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp, và thường nói rằng các cháu rất biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí vì đã ban cho tôi sức khỏe tốt như vậy. Gia đình các cháu đều được an toàn và hạnh phúc.

Năm ngoái, con gái lớn của tôi mua máy đo đường huyết và đề nghị tôi kiểm tra lượng đường trong máu. Tôi nói là tôi không cần. Nhưng cả hai con gái đều thúc giục tôi kiểm tra. Các cháu nói rằng, người già thường xuyên theo dõi sức khỏe là điều bình thường. Tôi biết suy nghĩ của các con là từ cơ điểm của người thường, và rằng, là một người tu luyện, tôi không cần phải làm bất kỳ xét nghiệm y tế nào. Nhưng chồng tôi cũng nhất quyết bắt tôi kiểm tra nên tôi đã đồng ý. Tôi tự tin rằng, mình đã tu luyện Đại Pháp nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không sao.

Thật bất ngờ, lượng đường trong máu lúc đói của tôi là 13,0 mmol/L (chỉ số bình thường là bằng hoặc dưới 10,0 mmol/L). Tôi bị sốc và tự hỏi làm sao lại có thế như vậy. Tôi tự nhủ đây là kết quả sai và tôi phải phủ nhận hoàn toàn. Tuy nhiên, gia đình tôi lo lắng và yêu cầu tôi đến bệnh viện để xét nghiệm thêm. Xét nghiệm tại bệnh viện cũng cho kết quả tương tự. Chồng tôi rất lo lắng. Con gái út của tôi, đang làm việc trong bệnh viện, cũng lo lắng và nói rằng tôi cần phải được điều trị y tế. Tuy nhiên, tôi đã kiên định rằng tôi sẽ không coi mình như một người bình thường. Sau khi thấy tôi cương quyết như vậy, con gái lớn nói hãy đợi vài tuần xem thế nào rồi mới quyết định có điều trị hay không.

Gia đình tôi xem tôi như bệnh nhân. Trước áp lực mạnh mẽ như vậy, tôi cố gắng bất động tâm và quyết tâm coi mình là một người tu luyện thực sự.

Tôi bình tĩnh lại và hướng nội, tự nhủ: “Chắc chắn có điều gì đó không ổn trong trạng thái tu luyện của mình. Tôi phải vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp. Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu được tôi!” Với chính niệm kiên định, tôi quyết định viết bức thư dưới đây cho gia đình, để họ hiểu được cảm xúc của tôi:

“Gửi cả nhà,

Hiện tại, tôi đang vượt quan nghiệp bệnh, điều này khiến ông và các con phải lo lắng và căng thẳng. Tôi biết, sự quan tâm của cả nhà xuất phát từ tình yêu thương dành cho tôi. Tôi hiểu, và cũng cảm thấy rất áp lực vì kết quả như vậy. Tôi đã được thọ ích rất nhiều sau 14 năm tu luyện Đại Pháp và đã được hưởng nhiều thứ mà có dùng tiền cũng không thể mua được. Trước khi bắt đầu tu luyện, tôi bệnh tật đầy thân, nhưng ai cũng biết, sau khi bước vào tu luyện, tôi chưa bao giờ uống hay tiêm bất kỳ thuốc nào mà bệnh tật đều khỏi, và thân thể khỏe mạnh cho đến hôm nay. Sức khỏe tốt và cuộc sống bình yên của tôi đều là nhờ Sư phụ bảo hộ, và không ngôn từ nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của tôi đối với Ngài.

Do vấn đề sức khỏe phát sinh này, nên tôi đã cẩn trọng hướng nội và nhận ra rằng mình đã không đáp ứng được yêu cầu của Đại Pháp: tâm tính của bản thân chưa đề cao; còn có nhiều quan niệm người thường và chấp trước mạnh mẽ vào thức ăn. Những vấn đề này khiến tôi chịu hậu quả như vậy. Bản thân tôi đã nghĩ đi nghĩ lại rằng nếu mình làm theo những gì ông và các con yêu cầu, là điều trị y tế, thì đó sẽ không phải là tu luyện, bởi vì tu luyện là việc nghiêm túc. Tôi sẽ không thể đạt được bất cứ điều gì nếu vừa muốn tu thành thần, lại vừa ôm chết cứng những chấp trước của mình. Đi theo cách của người thường tương đương với tự hủy hoại bản thân, và suy nghĩ này khiến tôi rất buồn.

Tôi nhận ra cách duy nhất để giải quyết vấn đề sức khỏe của mình là tu luyện bản thân. Tôi biết tu luyện không hề dễ dàng vì đó là con đường trở thành thần. Tôi quyết định tiếp tục tuân thủ những yêu cầu của Sư phụ và kiên định bước đi trên con đường được Ngài an bài. Mong ông và các con yên tâm, tôi sẽ cho mọi người thấy kết quả thỏa đáng.”

Tôi gửi thư này vào nhóm chat của gia đình nhưng không có ai phản hồi. Sau hai tuần, chồng tôi kiểm tra lại lượng đường trong máu của tôi và kết quả là 7,0 mmol/L, nằm trong mức bình thường. Tôi biết rằng Sư phụ từ bi đã giúp tôi tiêu trừ nghiệp lực sau khi nhìn thấy tâm tu luyện kiên định của tôi. Trong hai tuần đó, tôi đọc Pháp, tăng cường phát chính niệm, hướng nội và chia sẻ trải nghiệm tu luyện với các học viên khác. Tôi cũng nhận được sự giúp đỡ từ các học viên, họ đã khích lệ tôi tín Sư tín Pháp tuyệt đối, và không trúng bẫy an bài của cựu thế lực.

Trải nghiệm của tôi cho thấy Pháp Luân Đại Pháp thật tuyệt vời. Tôi đã đăng kết quả xét nghiệm đường huyết của mình lên nhóm trò chuyện của gia đình và họ rất vui vì kết quả đã bình thường.

Con cảm tạ Sư phụ! Cảm tạ Đại Pháp!

Bản quyền © 2023 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/11/461814.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/8/18/210875.html

Đăng ngày 06-09-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share