Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Sơn Tây, Trung Quốc

[MINH HUỆ 14-03-2023] Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi đã tu theo Phật giáo trong nhiều năm, nhưng khi đó tôi không hiểu tu luyện thực sự là gì. Dường như tình cờ, vào năm 1997, tôi đọc được Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp. Tôi mở phần mục lục và nhận ra rằng mọi thứ tôi hằng kiếm tìm đều có thể tìm thấy trong cuốn sách này. Sau khi đọc xong Chuyển Pháp Luân, tôi toàn tâm toàn ý tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và cả thân lẫn tâm đều trở nên khỏe mạnh. Tôi như được thoát thai hoán cốt. Lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ không thể diễn tả bằng lời.

Tại nơi làm việc, tôi luôn hành xử theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn. Tôi làm việc chăm chỉ và thậm chí còn làm cả những phần việc của người khác. Tôi không ngại làm những việc mà người khác không muốn làm, và tôi cũng cố gắng giúp đỡ bất kỳ ai đang cần được giúp đỡ. Tôi từng nhận tiền lại quả của người bán hàng, giống như những người khác, nhưng sau khi trở thành một người tu luyện, tôi đã từ chối nhận chúng. Một đồng nghiệp từng nói với tôi: “Chị đang cho thấy Pháp Luân Đại Pháp tuyệt vời như thế nào qua cách hành xử của mình”.

Giảng chân tướng cho Giám đốc Phòng 610

Trong những ngày đầu của cuộc bức hại Pháp Luân Công, tà ác thường xuyên cắt điện thoại của tôi. Con gái tôi đang du học và tôi không thể liên lạc với cháu trong một thời gian dài. Tôi đã phải đến gặp giám đốc Phòng 610 để giải quyết vấn đề. Ngay khi bước vào, tôi đã tố cáo họ vì đã bức hại tôi và hỏi họ tại sao lại cắt đường dây điện thoại của tôi và làm liên lụy đến gia đình tôi. Vị giám đốc đáp lại: “Tôi không biết về điều này, nhưng với thái độ như thế, chúng ta không thể nói về vấn đề này”.

Tôi chợt nhận ra rằng tôi thực sự oán hận và lời nói của tôi không tử tế. Trong lúc anh ta ra ngoài lấy trà, tôi nhanh chóng chính lại suy nghĩ của mình. Khi anh ấy quay lại, tôi nói: “Tôi xin lỗi! Vừa rồi thái độ của tôi không được tốt lắm”.

“Tôi cũng là một nạn nhân”, anh ấy kể. “Gia đình tôi ở vùng nông thôn và trước kia từng là những địa chủ, vì vậy chúng tôi đã phải chịu đựng tất cả các cuộc vận động chính trị và thường xuyên bị bắt nạt”. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở thành giáo viên cấp hai. Sau đó, khi cuộc bức hại Pháp Luân Công bắt đầu, tôi đã được chuyển đến Phòng 610. Bởi vì tôi không muốn tham gia vào cuộc bức hại, tôi thường bị cấp trên chỉ trích và tôi không muốn làm việc ở đây. Mỗi khi các học viên Pháp Luân Đại Pháp đưa cho tôi tài liệu, tôi đã luôn cố gắng giữ chúng càng lâu càng tốt và giảm trở ngại càng nhiều càng tốt”. Tôi đã cảm ơn anh ấy.

Anh ấy hỏi về tình hình con gái tôi và tôi nói rằng con tôi đang đi du học. Anh ấy nói: “Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà cháu vẫn có thể học tốt. Chị chắc hẳn phải là một người mẹ tuyệt vời”. Sau đó, anh ấy nói với giọng nghiêm túc: “Tôi nghĩ Chân-Thiện-Nhẫn là tốt trong tất cả mọi hoàn cảnh”. Sau khi tôi về nhà, điện thoại của tôi đã hoạt động trở lại.

Được trả lại tiền lương

Trong khoảng thời gian đó, tiền lương của tôi thường bị khấu trừ, nhưng tôi đã coi đó là cơ hội tốt để giảng chân tướng cho các nhân viên chính phủ.

Tôi đến gặp Cục trưởng Cục Lao động và đưa cho ông ấy thông tin mà tôi đã chuẩn bị. Ông ấy nói rằng ông sẽ đọc chúng. Khi chúng tôi gặp lại, ông ấy đã làm một trang bìa trông rất chuyên nghiệp cho những trang thông tin và đưa lại cho tôi. Ông ấy dặn tôi không nói cho bất kỳ ai rằng ông ấy đã giúp tôi. Sau đó, tôi mang tập tài liệu đến Cục quản lý Khiếu nại và Đề xuất Công cộng. Người tiếp tôi là một thanh niên trẻ. Sau khi đọc tập tài liệu của tôi, cậu ấy nói: “Ngày nay có nhiều điều bất công lắm – cô cần nghĩ thoáng ra. Giám đốc của chúng cháu một lát nữa sẽ quay lại, và chúng cháu sẽ gửi báo cáo cho cô. Cô cứ về nhà và đợi tin”.

Một tuần sau, cậu ấy mời tôi đến văn phòng. Cậu ấy nói: “Tất cả các lãnh đạo huyện đều ký rồi ạ”. Tôi thấy họ đều viết một câu giống nhau “Tuân thủ chính sách”. Cậu ấy nói tiếp: “Cháu sẽ giúp cô trình báo cáo này lên trên, và cô phải tự đến Cục An sinh Xã hội”. Tôi đến đó nhưng họ vẫn từ chối trả lương cho tôi vì họ được Phòng 610 của huyện yêu cầu giữ lại. Sau đó tôi đã tới Hội Phụ nữ huyện để nhờ giúp đỡ.

Vào ngày hôm sau, Phòng 610 gọi tôi tới văn phòng của họ. Tôi vừa mới bước vào đã có người gắt lên: “Chúng tôi mới trừ ít tiền mà bà đi đâu cũng tố cáo! Bà không được phép lại báo cáo nữa! Ngày mai bà sẽ nhận được tiền”.

Nói với mọi người về ĐạiPháp

Tôi thường hay giảng chân tướng trực diện, và tôi vẫn kiên trì cho đến tận bây giờ. Một lần, khi đang đi trên đường, tôi gặp một giáo viên ở trường của con tôi, người trước đây đã không chịu nghe sự thật. Tôi giảng chân tướng cho cô ấy một lần nữa và khuyên cô nên thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức thanh thiếu niên của nó. Cô ấy nói: “Bây giờ tôi tin những gì chị nói với tôi. Các chị vẫn khăng khăng nói Đại Pháp là tốt mặc dù chính phủ đã đàn áp khốc liệt như vậy, vì thế, môn tu luyện này nhất định phải tốt”. Cô ấy nhờ tôi giúp cô ấy thoái Đảng.

Sau đó không lâu, tôi tình cờ gặp một đồng nghiệp mà tôi đã không gặp trong nhiều năm. Tôi bảo cô ấy ghi nhớ “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo” để được bảo bình an và khỏe mạnh, nhưng cô ấy không nghe và quay lưng bước đi. Tôi cảm thấy tiếc vì cô ấy có thể bỏ lỡ cơ hội này, liền nói lớn: “Bây giờ cô không cần nghe tôi nói, nhưng sau này cô gặp nguy hiểm, cô nhất định phải nhớ những gì tôi đã nói với cô hôm nay!”.

Cô ấy quay lại và hỏi: “Chị vừa nói với tôi điều gì vậy? Tôi không thể nhớ được”. Tôi nói với cô ấy một lần nữa, và tôi tiếp tục nói với cô ấy về việc Đại Pháp được đón nhận trên toàn thế giới ra sao, việc tu luyện có thể cải biến đạo đức của con người như thế nào, tác dụng kỳ diệu trong việc chữa bệnh và những gì gia đình tôi đã được thụ ích từ môn tu luyện. Sau đó, tôi nói với cô ấy về vụ tự thiêu giả ở Thiên An Môn. Cuối cùng, cô ấy đã hiểu ra và thoái xuất khỏi ĐCSTQ.

Một lần, khi tôi đang phát tặng đĩa Shen Yun (vào thời điểm đó việc phân phát đĩa CD Shen Yun được phép ở đại lục) thì nhìn thấy một lãnh đạo của công ty tôi đi ngang qua, tôi lập tức đưa cho anh ấy một đĩa CD và nói với anh về vẻ đẹp cũng như sự thuần khiết của loại hình biểu diễn nghệ thuật văn hóa truyền thống Trung Quốc này. Anh ấy đã nhận nó. Vài ngày sau, chúng tôi tình cờ gặp lại nhau, anh ấy gọi tôi từ xa và nói: “Màn trình diễn đó thật đẹp. Cô còn gì khác cho tôi đọc không?”. Sau đó, tôi đã mang các tài liệu khác đến văn phòng cho anh ấy. Hồi đó, trong khu vực của chúng tôi không có địa điểm sản xuất tài liệu nào nên thật khó để sao chép. Trong văn phòng nơi tôi làm việc có một máy photocopy lớn, và tôi muốn xem liệu anh ấy có thể giúp tôi sao mấy bản được không. Hôm đó tình cờ anh ấy ở trong văn phòng một mình, tôi bèn hỏi liệu anh có thể sao giúp tôi hai bản được không. Anh ấy nói: “Hai bản có đủ không?” Anh ấy đã sao thêm vài bản nữa. Trong khoảng thời gian đó, tôi đã giảng chân tướng cho anh và giúp anh thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Anh ấy đã chọn cho mình một tương lai tương sáng.

Đầu năm 2020, đại dịch Covid đã quét qua Trung Quốc, và chúng tôi càng hiểu rõ hơn tầm quan trọng của sứ mệnh và trách nhiệm của chúng tôi. Lúc đó địa khu của tôi bị phong tỏa nhưng tôi vẫn có thể đi ra ngoài hàng ngày. Đường phố gần như vắng tanh. Tôi mang theo tài liệu chân tướng và đưa cho mọi người một bản bất cứ khi nào có cơ hội.

Giảng chân tướng ở vùng nông thôn

Những năm qua, chúng tôi đã giảng chân tướng ở các thành phố, thôn làng và cả những nơi xa xôi, miền núi, đâu đâu cũng in dấu chân chúng tôi. Chúng tôi cố gắng bao phủ từng ngôi làng và cố gắng không bỏ sót bất kỳ ngôi làng nào.

Một hôm, tôi và một đồng tu hẹn nhau đến một thị trấn. Sáng hôm đó trời mưa không ngớt, chúng tôi đi bộ vào một ngôi làng. Ngày thường trong làng không có nhiều người, nhưng hôm đó, hầu hết cửa nhà nào cũng có người. Chúng tôi đã giảng chân tướng cho tất cả họ và giúp hơn 20 người thoái Đảng. Sau khi rời khỏi ngôi làng, chúng tôi đến một chợ nông sản và cũng giúp tất cả những người chúng tôi gặp trên đường đường thoái ĐCSTQ. Đột nhiên, có ai đó kéo áo tôi từ phía sau. Tôi quay lại và thấy một phụ nữ trẻ dắt theo một đứa trẻ ba, bốn tuổi. Cô ấy hỏi tôi: “Có phải cô không ạ?”

“Đúng rồi!” Tôi trả lời: ‘Lâu quá không gặp, cô quên cả tên cháu rồi’. Cô ấy nói: ‘Cháu là Xuân Yến ạ’ Tôi liền nói: ‘Xuân Yến à, hiếm khi cô cháu mình gặp nhau, cô muốn nói với cháu một điều rất quan trọng. Bây giờ tình hình dịch bệnh nghiêm trọng như vậy, cháu phải nhớ “ Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân-Thiện-Nhẫn Hảo” và Thần Phật sẽ bảo hộ cháu và cháu sẽ khỏe mạnh bình an”. Cô ấy gật đầu đồng ý. Sau đó, tôi đưa cho cô ấy một tập tài liệu mà tôi có và bảo cô ấy hãy chuyển chúng cho tất cả người thân và bạn bè sau khi cô ấy đọc xong. Cô ấy đã cảm ơn tôi. Trong vòng chưa đầy nửa giờ, chúng tôi đã giúp thêm 15 người nữa thoái ĐCSTQ.

Một lần khác, tôi và một đồng tu lái xe dọc theo một con đường mòn trên núi, nơi các ngôi nhà cách nhau khá xa. Sau khi đi qua ngôi nhà cuối cùng trong làng thì cổng khóa, không hỏi được đường, chúng tôi đành tiếp tục lái xe đi và một lúc sau con đường đột ngột kết thúc, chỉ còn một lối đi rất hẹp, một bên là vách đá dựng đứng còn một bên là vực đá. Chúng tôi cần quay đầu xe. Đồng tu lái xe yêu cầu tôi xuống xe và chỉ cho cô ấy. Cô ấy lùi xe lại và tôi chặn cô ấy lại khi bánh sau cách mép vực khoảng 10 cm. Nhưng sau đó, cô ấy cố gắng tiến tiếp về phía trước nhưng bánh xe bắt đầu trượt và chiếc xe không thể di chuyển. Chúng tôi không biết mình đang ở đâu và xung quanh không có ai giúp đỡ vì chúng tôi cách khá xa ngôi làng. Tôi nói: “Bây giờ chỉ có Sư phụ mới có thể giúp chúng ta”. Tôi tìm một ít sỏi đặt dưới bánh xe để tạo độ bám và khi cô ấy khởi động lại động cơ, tôi đã chắp tay và cầu Sư phụ giúp chúng tôi. Lần này, bánh xe vẫn trượt nhưng chiếc xe vẫn tiến về phía trước. Nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, chúng tôi đã không thể làm được điều đó.

Một hôm, nhóm giảng chân tướng của chúng tôi đến một ngôi làng miền núi xa xôi. Ngày hôm đó, dọc đường chúng tôi gặp rất nhiều người và đã giúp khoảng 100 người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Mọi người đều rất vui. Trên đường trở về, khi chúng tôi đến đầu một ngôi làng, hai công an đã chặn xe của chúng tôi lại. Một trong số họ đã thu bằng lái xe và người còn lại tra hỏi chúng tôi và bảo đồng tu ngồi trước mở túi của cô ấy. Tình cờ là cô ấy đã phát hết tất cả những tài liệu mà cô ấy mang, vì vậy không có gì trong túi. Cảnh sát lấy chìa khóa xe và tiếp tục gọi điện thoại. Tôi liên tục phát chính niệm và cầu xin Sư phụ giúp chúng tôi. Một lúc sau, họ trả lại bằng lái xe và chìa khóa cho chúng tôi. Chúng tôi biết rằng Sư phụ đã giải thể sự bức hại cho chúng tôi, và nhận ra rằng chúng tôi nhất định có những sơ hở trong tu luyện nên đã bị cựu thế lực lợi dụng. Gần đây, chúng tôi có thể giúp 80 đến 90 người thoái xuất mỗi ngày, và chúng tôi đã sinh tâm hoan hỷ mà không nhận ra điều đó.

Nhìn lại con đường tu luyện của mình, nếu không có sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã không thể vượt qua những năm tháng gian nan đó. Mỗi bước tiến của đệ tử đều là sự gánh chịu to lớn của Sư tôn, đệ tử chỉ có làm tốt ba việc, tu tốt chính mình mới không phụ lòng mong đợi của Sư phụ và hoàn thành sứ mệnh lịch sử của mình.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/3/14/457707.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/9/208433.html

Đăng ngày 13-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share