Bài viết của Shanguo, học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Philippines

[MINH HUỆ 25-06-2023] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ trước năm 1999. Bản thân tôi đã trải nghiệm sâu sắc những lợi ích của Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp ban phước

Tôi rời Trung Quốc đại lục vài năm trước. Cuối năm 2019, đồng tu người Trung Quốc duy nhất ở Philippines, người từng hợp tác với tôi trong các hạng mục chứng thực Pháp, trở về Trung Quốc để thăm người thân và không quay lại. Chẳng mấy chốc, đại dịch virus Trung Cộng (viêm phổi Vũ Hán) đã lan rộng tới địa phương của tôi.

Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi chưa bao giờ bị ốm hay phải đến bệnh viện, nhưng một đêm, tôi cảm thấy thân thể ớn lạnh và đầu óc choáng váng. Tôi bèn nghĩ: “Có phải mình bị nhiễm COVID?” Tôi lập tức phủ nhận niệm đầu đó. Tôi không lo lắng hay sợ hãi chút nào. Tôi ngộ ra đây kết quả của việc không đủ tinh tấn, và nó giúp loại bỏ những vật chất bại hoại khỏi thân thể.

Tu luyện là nghiêm túc. Tôi nên quy chính bản thân mình. Khi thức dậy vào buổi sáng, tôi luyện công lâu hơn thường lệ, và chuyên tâm học Pháp. Sau đó tôi làm những việc cần làm, căn bản không để tâm đến cơn đau trên thân thể. Qua ngày hôm sau, không biết từ khi nào thân nhiệt của tôi trở lại bình thường.

Trong thời kỳ cao điểm của dịch, nhiều đường phố và khu chung cư bị phong tỏa nghiêm ngặt, nhưng chung cư nơi tôi sống không bị ảnh hưởng, tôi được tự do ra vào hàng ngày. Ngoài việc đeo khẩu trang, tôi không làm gì khác biệt với bình thường. Tôi tập trung vào những việc một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp cần làm, không sợ hãi hay căng thẳng. Tôi cảm thấy tự hào khi được là đệ tử của Sư phụ.

Có một khoảng thời gian, tôi ra ngoài giảng chân tướng ba đến bốn tiếng mỗi ngày. Ngón giữa bàn chân trái đau nhức khiến tôi đi lại rất khó khăn. Tôi phân vân muốn đổi một đôi giày khác, nhưng đôi giày của tôi vẫn còn khá mới. Lúc này, tôi cầu xin Sư phụ. Với một niệm đầu đó, khi tôi ra ngoài vào ngày hôm sau, chân tôi đã trở lại bình thường. Lòng tôi hân hoan khôn tả, tôi hợp thập trước ngực nói: “Con xin cảm tạ Sư phụ!”

Một lần khi đi xe buýt, do không chú ý nên tôi đi quá một điểm dừng nhưng chợt nghĩ: “Chắc hẳn có người hữu duyên đang chờ được nghe chân tướng ở điểm tiếp theo”. Vừa xuống xe, tôi tình cờ gặp ba thanh niên đến từ Trung Quốc. Tôi chào họ và chia sẻ với họ về việc thoái khỏi các tổ chức của đảng cộng sản để được bình an. Họ đều đồng ý thoái. Khi tôi muốn giảng chân tướng về Đại Pháp nhiều hơn thì họ phải rời đi, nhưng họ vẫn nhận tài liệu chân tướng tôi để đọc.

Gieo nhân lành đắc thiện quả

Sư phụ giảng:

>“…ôm chí lớn mà không quên tiểu tiết,”(Thánh giả, Tinh Tấn Yếu Chỉ)

Tôi đã chuyển nhà nhiều lần từ khi đến Philippines và chu đáo ở bất kỳ nơi nào tôi đến. Các chủ nhà đều muốn tôi ở lâu dài. Các nhân viên quản lý tài sản đều cười khi gặp tôi. Một số nhân viên bảo vệ chào tôi. Trong thâm tâm, tôi hiểu rằng sự đối xử hòa nhã và lịch sự này là kết quả của việc tôi tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp. Một trong những đồng nghiệp của tôi nói: “Bạn không nói nhiều, nhưng tôi có thể thấy cái thiện trong mắt của bạn.”

Không lâu sau khi chuyển đến nơi ở hiện tại, tôi luyện công cùng một băng rôn Pháp Luân Đại Pháp trong công viên gần nhà. Dù tôi phải dừng lại vì có xây dựng trong công viên nhung nhiều người đã thấy tôi luyện các bài công pháp. Một ngày nọ, một người hàng xóm trông rất vui khi thấy tôi. Cô ấy bắt chước theo các động tác luyện công của tôi và nói: “Thiền định, thiền định, tốt, tốt!”. Có hôm, một thanh niên hô lên: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!”

Một ngày nọ khi đến công viên, một phụ nữ địa phương đã dựng một quầy bán hàng tự động ở gian che nơi tôi thường treo biểu ngữ Đại Pháp và luyện công. Đó là nơi tốt nhất mà người và xe cộ qua lại có thể nhìn thấy tôi. Nhưng cô ấy chỉ vào địa điểm khác bên cạnh và ra hiệu cho tôi đến đó. Lúc này, tâm tôi cảm thấy không thoải mái, nhưng tôi lập tức bình tĩnh và tự nhắc bản thân về nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn.

Tôi dùng tâm thái bình hòa hỏi cô ấy: “Tôi có thể đổi chỗ với cô được không?” Cô ấy lập tức lắc đầu và xua tay: “Không, Không, Không.” Tôi không nói gì nữa và không động tâm. Tôi treo một biểu ngữ và đặt tài liệu chân tướng kế bên quầy cô ấy và bắt đầu luyện công. Tôi đưa cho người phụ nữ này tài liệu chân tướng và nói rằng tôi có thể hướng dẫn cô ấy các bài tập nếu cô muốn. Cô ấy chỉ trả lời “Ừ” mà không có biểu cảm gì.

Một đồng tu Việt Nam đã gửi cho tôi một số bùa hộ mệnh hoa sen rất đẹp và tôi mang chúng đến điểm luyện công để tặng. Hôm đó, người phụ nữ và gia đình cô đều đến, và rất thích những chiếc bùa hộ mệnh này. Tôi đưa một cái cho con trai cô ấy và cháu cầm tấm bùa bằng cả hai tay rồi xin tôi một chiếc khác. Thấy cháu vui vẻ và biết trân quý, tôi mỉm cười xoa đầu đứa trẻ, rồi đưa cho cháu một cái nữa. Vô tình, tôi nhìn thấy đôi mắt vợ chồng họ tỏ vẻ cảm kích.

Tôi đã không gặp lại người phụ nữ khi đi luyện công tại công viên nữa. Sau khi luyện công, trong khi đi siêu thị thì tôi nghe thấy một giọng nói thân thiện từ bên kia đường. Quay lại nhìn, hóa là gia đình cô ấy, họ đã dựng gian hàng tại đó! Khi họ nhìn thấy tôi, họ vui mừng vẫy tay chào tôi và gọi: “Xin chào! Bạn vẫn khỏe chứ!”

Gần căn hộ tôi ở có một cửa hàng tiện lợi, nhân viên bán hàng ở đó là một thanh niên người Trung Quốc. Những thanh niên người Trung Quốc sống gần đó thường đến đây mua đồ. Đó là một nơi tuyệt vời để giảng chân tướng nên tôi thường đến siêu thị đó. Lúc đầu, khi tôi nói với người nhân viên ở đó về Đại Pháp, cậu ấy không nhìn vào mắt tôi, mà tỏ vẻ cáu kỉnh rồi bỏ đi, chuyện này xảy ra mấy lần liên tiếp. Tôi cảm thấy buồn, không phải vì thái độ coi thường đó, mà vì cậu ấy đã bị lừa dối bởi tuyên truyền của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Tôi tạm gạt đi nỗi buồn này và tìm cơ hội giảng chân tướng cho những người Trung Quốc khác trong siêu thị. Khi người nhân viên nhìn thấy tôi làm điều này, cậu ấy tỏ ý không hài lòng và gần như muốn đuổi tôi ra ngoài. Để mọi người minh bạch chân tướng mới là điều quan trọng, nên tôi không để ý đến thái độ của cậu ấy. Tôi nghĩ trong lòng rằng chỉ tập trung vào giảng chân tướng và để mọi thứ cho Sư phụ an bài. Nếu không tu luyện bản thân thì tôi đã bỏ cuộc.

Nửa năm trôi qua, có một ngày tôi lại đến cửa hàng để giảng chân tướng. Khi tôi chuẩn bị ra ngoài, cậu nhân viên đó vẫn không nhìn vào tôi, mà chỉ lẩm bẩm: “Mỗi lần dì đến đều có nhiều khách hàng mua sắm ở đây hơn.” Tôi thấy ngạc nhiên vì những gì cậu ấy thừa nhận điều này. Mới ngày hôm trước, cậu ấy còn tỏ ra rất lạnh lùng với tôi.

Tôi nhân cơ hội nói với cậu ấy: “Chàng trai trẻ, cháu đã gặp dì một thời gian dài rồi. Cháu biết dì tin vào Chân-Thiện-Nhẫn và đang nói sự thật với mọi người. Cháu hẳn đã nghe những điều dì nói với họ rồi. Tại sao cháu không thoái các tổ chức của đảng cộng sản đi?”. Cậu ấy nói chỉ mới tham gia Đội Thiếu niên Tiền phong ở trường tiểu học. Tôi thuyết phục: “Vậy dì sẽ giúp cháu thoái đội để được bình an nhé.” “Được ạ”, chàng trai trẻ cuối cùng đã lựa chọn đúng. Trước khi ra ngoài, cậu thanh niên nhẹ nhàng nhắc tôi: “Dì ơi, dì đi cẩn thận nhé”.

Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2023/6/25/462319.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/7/15/210312.html

Đăng ngày 11-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share