Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Úc
[MINH HUỆ 29-05-2023] Một đêm nọ, tôi tải xuống một kịch bản gọi điện thoại từ trang web Minh Huệ và chuẩn bị gọi điện thoại giảng chân tướng, nhưng lại thấy khá buồn ngủ, không thể mở mắt ra được. Biết rằng các nhân tố tà ác ở các không gian khác đang cố ngăn cản tôi gọi điện, tôi nhận ra tầm quan trọng thực sự của việc giảng chân tướng.
Kể từ đó, hầu như lần nào phát chính niệm, tôi đều thanh trừ những chướng ngại trong việc gọi điện thoại giảng chân tướng.
Thông thường, mỗi sự đột phá trong việc giảng chân tướng của tôi đều liên quan đến sự đề cao tâm tính. Khi gặp khó khăn trong việc giảng chân tướng tôi thường tự nhủ: “Tôi cũng có thể coi khó khăn như một chiếc thuyền nhỏ, một mặt gắng hết sức để vượt qua nó, một mặt từ trong tâm xem nó thật nhẹ.” Tôi niệm đầu này xuất ra, tôi lập tức gặp được hảo sự.
Tôi quay số và một người cảnh sát ở Quý Châu đã nhấc máy. Thông qua hội thoại, có thể thấy ông ấy chưa minh bạch chân tướng, nhưng mặt minh bạch của ông ấy dường như đang chờ đợi để được giải khai những khúc mắc trong tâm. Ông ấy hỏi tôi rất nhiều câu hỏi, tất cả đều là những câu chính đáng và phù hợp.
Tôi tin rằng chỉ cần một người không mê muội và vẫn đặt ra các câu hỏi, thì sinh mệnh này không cam tâm bị Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) lừa dối. Sau đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để giảng chân tướng cho người ấy. Tôi không truy cầu nhanh chóng đạt được kết quả, nên miễn người đó có thể chấp nhận quan điểm của tôi và cuộc trò chuyện có thể tiếp tục, tôi sẽ cố gắng đánh thức những điều tốt đẹp bên trong người ấy.
Vì trên điện thoại ông ấy không hề tỏ ra thô lỗ, nên tôi liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi gọi từ nước ngoài. Qua Internet, chúng tôi biết được rằng một học viên Pháp Luân Công 70 tuổi ở Quý Dương đã bị kết án tù phi pháp vì phân phát tài liệu giảng rõ chân tướng. Ông có biết rằng trong một xã hội pháp trị, không thể tùy ý bắt người?
Ông ấy tránh nói về việc này và thay đổi chủ đề: “Kinh tế của Trung Quốc đang phát triển nhảy vọt.” Tôi nói: “Kinh tế Trung Quốc phát triển là nhờ sự chăm chỉ của người dân Trung Quốc, nó không liên quan gì đến ĐCSTQ. ĐCSTQ không đóng góp gì, nó chỉ giám sát và đàn áp quyền tự do tư tưởng của người dân.”
Ông ấy nói: “Chị có nhớ xã hội cũ hủy hoại cuộc sống không? ĐCSTQ đã khiến người dân Trung Quốc vùng lên.”
Tôi thở dài: “Có vẻ như ông không biết lịch sử cận đại và hiện đại thực sự như thế nào. Những gì ông mô tả là lịch sử giả mà ĐCSTQ đã ngụy tạo nên.”
“Chiến thắng của cuộc chiến tranh chống Nhật kéo dài 8 năm hoàn toàn là nhờ Quốc quân đảng do Tưởng Giới Thạch lãnh đạo. Quân đội Quốc dân đảng đã mất hơn 3 triệu binh sĩ. ĐCSTQ đã mất bao nhiêu? Hầu hết mọi tướng lĩnh của Quốc dân đảng đều đích thân chiến đấu chống lại quân Nhật và hơn 200 tướng quân đã hy sinh trong trận chiến. Có bao nhiêu tướng của ĐCSTQ đã hy sinh?”
Tôi tiếp tục trong khi ông ấy im lặng: “Ông có biết tại sao ĐCSTQ không chịu nhiều tổn thất không? Bởi vì chính sách của Mao là để quân đội của Quốc dân đảng đánh Nhật và giữ không cho binh lính của ĐCSTQ ra chiến trường, bí mật duy trì và phát triển quân đội của ĐCSTQ và cuối cùng thu lợi từ cuộc chiến. Vì vậy ĐCSTQ mới thực sự là kẻ phản bội đất nước.”
Ông ấy nói: “Vậy tại sao Tưởng Giới Thạch vẫn thua ĐCSTQ?”
Tôi nói: “Tưởng Giới Thạch đã thua trong cuộc nội chiến trước ĐCSTQ không phải vì ĐCSTQ có bất kỳ chiến thuật đáng chú ý nào, mà bởi vì Quốc dân đảng đã bị suy yếu rất nhiều do chịu tổn thất nặng nề về lục quân, hải quân và không quân trong cuộc chiến tranh chống Nhật Bản. Trong khi đó, ĐCSTQ đã đánh cắp quyền lực bằng cách sử dụng các đặc vụ bí mật và các chiến thuật đáng xấu hổ.”
Tôi nhận thấy tầm quan trọng của việc nắm rõ nội dung tài liệu giảng chân tướng và sử dụng chúng một cách hiệu quả. Tôi có thể cảm nhận được ông ấy đang suy nghĩ.
Ông ấy nói: “Nếu chị thực hành Chân-Thiện-Nhẫn, tại sao chị lại truyền bá những thứ này để lật đổ chế độ cộng sản?”
Tôi nói: “Nhẫn là một đức tính tốt, nhưng nó không đồng nghĩa với việc hùa theo sự truyền bá dối trá của ĐCSTQ để lừa người dân. Mọi người đều có quyền tìm kiếm sự thật. Đài truyền hình Trung ương đã phát rất nhiều chương trình phỉ báng Pháp Luân Công (còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp). Tất cả những điều đó đã được ghi lại. Pháp Luân Đại Pháp không quan tâm đến quyền lực chính trị.”
Sau đó, ông ấy hỏi: “Còn những vụ giết người và tự sát thì sao?” Tôi nói: “Ông hãy thử nghĩ xem, ĐCSTQ đã bôi nhọ Pháp Luân Công một cách không kiêng dè, nhưng tại sao nó không bao giờ dám để mọi người thử đọc các cuốn sách của Pháp Luân Công? Pháp Luân Công tuyệt đối cấm tự sát và giết người.”
Ông ấy không bác bỏ những gì tôi nói, nên tôi đã tận dụng cơ hội để giải thích về vụ “tự thiêu” ở Quảng trường Thiên An Môn. Sau đó ông ấy hỏi: “Có đúng là các học viên Pháp Luân Công không uống thuốc hay gặp bác sĩ không?”
Tôi nói: “Ông có thể đọc các cuốn sách của Pháp Luân Công bằng cách vượt tường lửa—sách Pháp Luân Công không nói rằng một khi tu luyện Pháp Luân Công thì sẽ không bị bệnh hay chết. Từ một góc độ khác mà nói, một người mắc bệnh, họ lựa chọn tới bệnh viện chữa bệnh hay dùng khí công trị bệnh, hoàn toàn không phải là việc mà Chính phủ nên can thiệp.“
Tôi luôn tin rằng mặt minh bạch của một người đều có thể học hỏi từ lịch sử, vậy nên tôi đã nói về Thế chiến thứ hai.
Ông ấy nghĩ rằng các cường quốc phe Trục đã bị xét xử vì họ đã thua trong cuộc chiến. Tôi nói: “Điều ông đang muốn nói là kẻ thắng làm vương, kẻ thua làm giặc. Cách nhìn này có phần thiên lệch. Theo quan điểm của tôi, các thế lực của phe Trục đại diện cho cái ác và đi ngược lại ý muốn của Thần Phật, và họ chắc chắn sẽ thua cuộc. Phe đồng minh đại diện cho công lý, một cách tự nhiên, họ sẽ là bên thắng cuộc. Chúng ta phải nhìn mọi thứ từ góc độ thiện và ác thay vì ai mạnh hơn ở bề mặt.”
Ông ấy hỏi tôi: “Ai sẽ xét xử ĐCSTQ trong phiên tòa toàn cầu trong tương lai?”
Tôi không có câu trả lời cho câu hỏi đó, nên tôi đã thay đổi góc độ và nói: “Đức Quốc xã đã bị Tòa án Quốc tế xét xử tại Nuremberg sau Thế chiến thứ hai. ĐCSTQ sẽ bị xét xử, và nó sẽ đổ lỗi cho những người mà nó đang lợi dụng, bởi vì thủ đoạn từ trước tới nay của nó là vắt chanh bỏ vỏ.
“Ở huyện Bình Đường, tỉnh Quý Châu, có một tàng tự thạch với sáu chữ lớn được khắc tự nhiên trên đó: ‘Trung Quốc cộng sản đảng vong’. Ông nên đến tận nơi để xem hoặc tìm hình ảnh này trên Baidu. Hãy nắm bắt thời gian, vì thời gian không chờ đợi ai cả.”
Tôi muốn ông ấy hiểu rằng điều gì phải đến sẽ đến, nên tôi đã nói về đại dịch Vũ Hán. Ông ấy nói: “Nếu đại dịch nhắm vào ĐCSTQ, vậy tại sao lại có nhiều người dân Mỹ bị nhiễm bệnh như vậy?”
Tôi nói: “Đó là một câu hỏi hay. ĐCSTQ đã thâm nhập sâu vào các xã hội tự do phương Tây trong nhiều thập kỷ bằng cách rót tiền và cài đặc vụ vào đó. Vâng, có khá nhiều người trong các xã hội tự do cũng là bạn của ĐCSTQ và do đó họ sẽ bị liên lụy. Ở Mỹ, tỷ lệ tử vong ở những theo phe chủ nghĩa xã hội cao từ 100% đến 200% so với những khu vực mà các giá trị truyền thống và đức tin được coi trọng.”
Ông ấy hỏi: “Chuyện thu hoạch nội tạng sống của ĐCSTQ có phải là do các chị bịa đặt không?”
Tôi nói: “Ông có phải là người duy nhất trên toàn thế giới không biết rằng Trung Quốc có thị trường ghép tạng lớn nhất không? Bản thân từ ‘thị trường’ đã là bất hợp pháp. Cấy ghép nội tạng chỉ có thể được thực hiện thông qua hệ thống hiến tặng nội tạng tự nguyện, với thời gian chờ đợi khá dài. Nhưng thời gian chờ đợi ở Trung Quốc cực kỳ ngắn, vậy điều đó nói lên điều gì?” Ông ấy lặng lẽ lắng nghe.
Cuộc điện thoại kéo dài 36 phút. Tôi rất biết ơn Sư phụ vì đã khích lệ tôi. Tôi sẽ làm tốt hơn nữa vào lần tới. Không biết cuối cùng ông ấy có được cứu hay không, nhưng dù sao thì ông ấy cũng đủ dũng cảm để lắng nghe sự thật và đặt câu hỏi, tốt hơn nhiều so với những người sợ hãi và hoàn toàn không muốn lắng nghe. Phần minh bạch của ông ấy muốn được cứu.
Trong khi phát chính niệm, tôi xuất ra một niệm: “Triệt để thanh trừ mọi chướng ngại trong việc gọi điện thoại giảng chân tướng.” Miễn là người đó có suy nghĩ tích cực, tôi sẽ giảng chân tướng cho họ một cách tường tận.
Sau cuộc điện thoại này, tôi rất ngạc nhiên khi thấy triệu chứng ho lâu năm của mình đã thuyên giảm rất nhiều. Hóa ra trước đây thân thể tôi cảm thấy khó chịu là vì tôi quá sợ hãi và an dật, khiến chúng trở thành điểm yếu của tôi khi giảng chân tướng trong vài năm.
Hướng nội là một Pháp bảo mà Sư phụ đã ban cho chúng ta, điều này cho phép tôi một lần nữa nhận ra những vấn đề then chốt. Tôi đã kiên nhẫn trả lời mọi câu hỏi của cảnh sát, vì tôi biết rằng quá trình này rất quan trọng.
Tôi thường quay số điện thoại được tìm thấy trong các vụ bức hại được công bố trên trang web Minh Huệ, vậy nên tôi thường đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm giúp tôi tăng thêm chính niệm.
Tôi đã đọc về một trường hợp một cảnh sát chuyên chuyển hóa các học viên cực kỳ tàn ác và nhẫn tâm, nên tôi đã gọi điện cho người này. Thật ngạc nhiên, cả hai lần anh ấy đều trả lời điện thoại của tôi. Trong cuộc gọi đầu tiên, tôi đã giảng chân tướng cho anh ấy bằng chính lời nói của mình. Trong cuộc gọi thứ hai, tôi đã đọc cho anh ấy một kịch bản giảng chân tướng. Tôi hỏi anh ấy: “Tôi đã chia sẻ rất nhiều thông tin với anh. Nếu có câu hỏi gì anh cứ thoải mái chia sẻ với tôi nhé.”
Anh ấy nói: “Cảm ơn chị đã chia sẻ rất nhiều thông tin với tôi. Xin hãy cho tôi thời gian để suy nghĩ.”
Viên cảnh sát này ít nhất đã không tỏ ra ác ý trên điện thoại. Xét cho cùng, chân tướng có sức mạnh và anh ấy có phần sợ hãi, và những học viên mà anh ấy đã tra tấn có thể đã giảng rõ chân tướng cho anh ấy rồi. Anh ấy đã lắng nghe tôi nói trong khoảng 18 phút, như vậy anh ấy vẫn muốn biết sự thật. Trải nghiệm này đã trở thành động lực để tôi gọi điện thoại giảng chân tướng cứu người.
Tu luyện đòi hỏi việc duy trì sự nhiệt tình như thuở ban đầu, và không cảm thấy việc nào đó quá quen thuộc đến mức không muốn làm nữa.
Một trưởng đồn cảnh sát ở tỉnh Hắc Long Giang nói: “ĐCSTQ trả lương cho tôi.” Tôi nói: “ĐCSTQ đang cướp tiền của anh. Anh sẽ có nhiều tiền hơn nếu không có ĐCSTQ. Sau mỗi phong trào chính trị, đảng lại tìm những con dê tế thần để giết.” Anh ấy muốn né tránh nên đã nói: “Tôi phải đi bây giờ.” Tôi nói: “Xin hãy ghi nhớ chân tướng về Pháp Luân Công và đừng mù quáng đi theo ĐCSTQ nữa.” Anh ấy nói: “Được rồi, tôi sẽ nhớ.”
Sau mỗi cuộc điện thoại, tôi luôn tràn đầy năng lượng và lại háo hức học Pháp, tạo thành một chu trình rất tích cực. Tôi nghe nói rằng nhiều đồng tu tập trung hơn vào việc nhanh chóng thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó khi họ gọi điện thoại về Đại lục. Tôi nghĩ rằng việc giảng rõ sự thật về Đại Pháp và thuyết phục mọi người thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ có thể được thực hiện cùng một lúc, và thái độ của chúng sinh đối với Đại Pháp là ưu tiên hàng đầu. Nếu chúng ta truy cầu con số và kết quả, hiệu quả chưa chắc đã tốt, bởi quá trình giảng chân tướng mới là then chốt. Khi con đường của tôi khác với những người khác, tôi có thể chịu đựng sự cô đơn và đề cao tâm tính của mình.
Tôi nhớ trong một lớp học tiếng Trung ở trường cấp hai, cô giáo đã viết lên trên bảng đoạn thơ: “Nhật mộ hương quan hà xử thị? Yên ba giang thượng sử nhân sầu” (Tạm dịch: Hoàng hôn quê hương ở phương nào? Sương mù trên sông khiến ta buồn).
Khi ấy tôi lý giải rằng nhà thơ đó đang hoài niệm về quê hương của mình ở thế gian. Giờ đây tôi đã là người tu luyện, tôi có thể lý giải được rằng, nhà thơ đang nhớ về cố hương trên Thiên thượng.
Mong rằng mỗi học viên Đại Pháp chúng ta đều tu luyện bản thân thật tốt, cứu thêm nhiều chúng sinh hơn nữa và trở về ngôi nhà trên thiên thượng của mình.
Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của trang web Minh Huệ (Minghui.org). Khi sử dụng lại vì mục đích phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở đầu bài đăng hoặc tác phẩm (Theo bài viết của trang Minh Huệ…), sau đó dẫn đường link bài gốc của Minh Huệ. Trường hợp sử dụng với mục đích thương mại, vui lòng liên hệ với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/29/461362.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/6/16/209912.html
Đăng ngày 04-08-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.