Bài viết trong Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện qua Internet lần thứ tám của các đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc

Bài viết của một đệ tử đến từ Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2011] Mọi người xung quanh đều được nghe về việc các bệnh tật của tôi đã biến mất kỳ diệu như thế nào sau khi tôi bắt đầu tập Pháp Luân Đại Pháp. Mặc dù tôi đã bị bắt và bị bức hại hơn một lần, bị buộc phải ly dị chồng, mất người mẹ hết mực yêu thương tôi, mất một công việc tốt với lương bổng, và mất đi một vài người bạn không hiểu rõ tình huống thật sự về Pháp Luân Công và cuộc bức hại, tôi cũng chưa bao giờ hối tiếc về con đường mình đã chọn. Trái lại, tôi tin rằng quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là lựa chọn đúng đắn nhất mà mình từng có trong đời.

1. Đại Pháp đã cho tôi một cuộc đời mới khi các loại bệnh tật đang hủy hoại tôi

Tôi học Đại Pháp vào năm 1997. Trong hơn mười hai năm trước đó, tôi đã mắc nhiều chứng bệnh. Cuộc sống của tôi thực sự đau khổ. Bệnh gan là đau đớn nhất. Nó đau tới mức làm tôi mất ngủ. Tôi phải nắm chặt tay để có thể ngủ được. Di chứng của bệnh lao cũng làm tôi bị ho liên tục một tháng một, hai lần mỗi năm. Tệ nhất là các hạch khớp. Tôi không thể ăn đồ lạnh và phải giữ ấm cơ thể. Do thời gian lâu dài chịu đựng nhiều bệnh tật, tinh thần tôi cũng suy sụp dần. Mối quan hệ của tôi và chồng xấu đi và làm cho tôi tủi nhục không thể chịu đựng được. Tôi rơi vào tuyệt vọng và chỉ muốn chết. Nhưng đầu năm 1997, tôi may mắn biết đến Đại Pháp. Tôi đã được cứu.

Sau khi học Đại Pháp, tôi tuân theo yêu cầu của Sư phụ là phải học chăm chỉ, nâng cao tâm tính và tập công. Một tháng sau, sức khỏe của tôi phục hồi nhanh chóng. Tôi đã trở lại cân nặng bình thường và sắc mặt hồng hào trở lại. Tôi cảm thấy dễ chịu và mọi người nghĩ rằng trông tôi trẻ và đẹp hơn. Bạn bè, hàng xóm, và họ hàng đều nhận thấy những cải thiện của tôi thật kỳ diệu. Kết quả là, một vài người đã bắt đầu tu luyện.

2. Bỏ tâm chấp trước: Không lo sợ trước đe dọa bị bức hại

Những thời khắc này không kéo dài lâu. Khi cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp mà Giang Trạch Dân khởi xướng bắt đầu vào ngày 20 tháng Bảy năm 1999, áp lực từ phía gia đình, và nơi làm việc của tôi trở nên vô cùng nặng nề. Nhưng tâm trí tôi lúc đó rất thanh tỉnh. Tôi biết tôi không có sự lựa chọn khác ngoài việc đi theo Sư phụ cho tới cùng. Nhờ vậy, tôi đã vượt qua được những vấp ngã. Trong quá trình đó, mặc dù tôi bị bắt và bị bức hại hơn một lần, bị buộc phải ly dị, mất đi người mẹ yêu thương tôi nhất, mất một công việc tốt với lương bổng, và mất đi một vài người bạn không hiểu rõ sự thật, tôi vẫn không hối tiếc vì điều đó. Trái lại, tôi cảm thấy tu luyện Đại Pháp là quyết định đúng nhất trong cuộc đời mình.

Ngay sau ngày 20 tháng Bảy năm 1999 là giai đoạn đen tối nhất của cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ). Nhưng đó cũng là thời kỳ huy hoàng nhất của các đệ tử chứng thực Đại Pháp. Tôi đã nắm lấy mọi cơ hội để làm những gì mà một đệ tử Đại Pháp cần làm. Tôi đã hô to “Pháp Luân Đại Pháp là chân chính” trước hàng chục người nước ngoài và nhiều người dân Trung Quốc ở Quảng trường Thiên An Môn. Cảnh sát không thể ngăn tôi hô lớn, nhưng hai người bảo vệ đã giật đi tấm biểu ngữ Pháp Luân Công mà tôi đang giơ ra trước mọi người. Mười chín ngày sau đó, tôi trở lại Quảng trường Thiên An Môn để thỉnh nguyện lần nữa. Tôi ngồi xuống và thiền định. Cảnh sát bắt giữ tôi và đưa tôi về đồn, nhưng tôi từ chối hợp tác với họ và đêm hôm đó tôi có thể trở về nhà.

Thực ra, lúc đó, các học viên đã sẵn sàng buông bỏ mọi thứ. Một ngày năm 2000, tôi nghe nói ĐCSTQ địa phương đã triệu tập một cuộc họp khẩn cấp để bàn về cách đối phó với Pháp Luân Công. Nó đã khẳng định rằng chỉ có một kết luận duy nhất: “Pháp Luân Công thật đáng kinh ngạc. Các học viên không sợ bị mất việc, bị bức hại tới ly hôn và bị bắt giam. Số phận của ĐCSTQ thật bi đát.” Thực ra, tôi chưa bao giờ khuất phục ĐCSTQ. Một quan chức khuyên tôi hãy linh động hơn. Tôi nói với ông ấy: “Tại sao? Tu luyện Đại Pháp là chân chính nhất. Tại sao tôi lại phải luồn cúi?

Trong những ma nạn đó, điều tồi tệ nhất là mối quan hệ của tôi với mẹ. Vì cố gắng giúp tôi bảo vệ lợi ích cá nhân, bà đã từng quỳ gối trước tôi hơn một giờ đồng hồ. Không thể làm bà đứng dậy, tôi nói với bà: “Vậy tại sao mẹ không tiếp tục quỳ? Mẹ đang quỳ trước Sư phụ. Trước đây khi sức khỏe của con rất yếu, mẹ lo lắng cho con tới mất ngủ. Nhưng mẹ không thể cứu con. Giờ đây mọi bệnh tật của con đã khỏi nhờ con tu luyện Đại Pháp. Thay vị giục con biết ơn và thỉnh nguyện cho Đại Pháp, mẹ lại muốn con trở thành người bán đứng ân nhân của mình. Mẹ nên quỳ trước Sư phụ.” Một tiếng sau, bà đứng dậy và không làm phiền tôi nữa. Bà biết rằng Đại Pháp là tốt và chỉ là không biết nên làm gì thôi.

Sau đó, bà khóc dữ dội khi bà nhận ra cuộc hôn nhân của tôi không thể cứu vãn được nữa. Bà biết là tôi bị bức hại và bất lực, bà chỉ thường lặng lẽ khóc. Cuối cùng, bà bị ốm và qua đời vì bệnh ung thư năm 2004. Sự ra đi của bà đã ảnh hưởng tới tôi sâu sắc. Trong nửa tháng, tôi gục mặt xuống bàn và không muốn mở mắt. Giống như Sư phụ giảng: “…họ thống thiết muốn chết [theo], quả thật bỏ nửa cuộc đời còn lại để theo những người kia.” (Chuyển Pháp Luân). Cuối cùng, một hôm, tôi cảm thấy như vậy không đúng: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp. Tà ác không đánh ngã tôi. Vậy làm sao tôi có thể tự đánh ngã mình? Tôi tồn tại là vì ai?” Tôi chợt bừng tỉnh. Nhận ra trọng trách của mình, tôi đã đứng dậy và tham gia với các học viên để giảng chân tướng và cứu độ chúng sinh.

3. Giải quyết vướng mắc của mọi người và cứu họ

Tôi tập trung vào việc giảng chân tướng trực tiếp cho mọi người.

a. Nắm bắt mọi cơ hội cứu người

Trong suốt các lễ hội, hoặc ở đám cưới bạn bè hay họ hàng, phản ứng đầu tiên của tôi khi nhận được lời mời là tôi cần phải cứu người. Tôi cũng nói với những người tôi gặp: người phục vụ ở nhà hàng, tài xế lái xe, và thợ sửa chữa. Một vài năm trước, tôi đã giúp hơn chục người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới của nó khi tôi làm tóc ở tiệm.

b. Tìm được cơ hội thích hợp để nói với mọi người sự thật và cứu họ

Công việc chủ yếu của tôi là làm việc với mọi người. Một hôm, tôi gặp một phụ nữ chưa đầy 30 tuổi. Lúc đầu, cô ấy yên lặng khi tôi nói với cô ấy sự thật về Pháp Luân Công. Khi tôi nghe nói cô ấy sống gần Quảng trường Thiên An Môn, tôi nói với cô rằng trong cuộc thảm sát ở Quảng trường Thiên An Môn năm 1989, ĐCSTQ đã giết hại nhiều sinh viên và sau đó phủ nhận những gì đã xảy ra. Cô ấy đồng tình và nói: “Đúng. Lúc đó tôi còn chưa tới 10 tuổi. Nhưng đêm đó thật là kinh hoàng.” Sau đó, cô ấy tin những gì tôi nói với cô ấy và đồng ý thoái ĐCSTQ.

c. Quên đi đau buồn quá khứ và cứu người

Trong thời gian tôi bị giam giữ, gia đình chồng bắt chồng tôi phải ly hôn. Tôi và chồng trước đó có mối quan hệ tốt. Vì sức khỏe yếu, tôi đã phải từ bỏ sự nghiệp và cống hiến toàn bộ nỗ lực để giúp chồng tôi vượt qua được thời điểm khó khăn nhất trong cuộc đời anh. Sau đó, anh được thăng chức, nhưng anh đã bỏ rơi tôi khi tôi cần anh nhất.

Khi mẹ chồng tôi hấp hối, tôi muốn gặp bà. Tôi nói bà hãy nhẩm: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bà sống được thêm hai tháng. Trong thời gian đó, tôi đã thanh tỉnh và không có chút thù hận nào. Suy nghĩ duy nhất mà tôi có lúc đó là cứu người. Tôi nói chuyện với chị chồng tôi, người có tham gia vào vụ ly hôn của tôi. Nhưng tôi không còn cảm thấy bất bình với chị ấy nữa. Tôi nói với chị ấy: “Hãy để những gì đã qua trôi qua. Em mong là chị sẽ có một tương lai tốt đẹp và bình yên. Chị có thể thoái tà đảng được không?” Chị ấy bỗng nhiên bật khóc và nói: “Chắc chắn rồi. Chị sẽ thoái, sẽ thoái.” Thấy chị ấy thật sự cảm động, tôi cảm thấy điềm tĩnh và vui mừng.

Trong mười năm qua, không kể tình hình khó khăn như thế nào, tôi chưa bao giờ thấy hối tiếc. Trải qua nhiều khổ nạn làm cho tôi trưởng thành hơn. Các chấp trước của tôi ngày càng ít đi. Tôi thật sự đã ngộ ra những gì Sư phụ giảng:

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)

Xin từ bi chỉ ra những điểm thiếu sót của tôi. Tạ ơn Sư phụ. Cảm ơn các bạn đồng tu.


Bản tiếng Trung: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/11/明慧法会–修大法-遭迫害从没后悔过-248924.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/16/129506.html
Đăng ngày: 9-12-2011. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai cho sát hơn với nguyên gốc.

Share