Từ hội thảo chia sẻ kinh nghiệm trên internet lần thứ VIII cho các học viên ở Trung Quốc

Bài của một học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2011] Tiếp theo Phần 1

Duy trì chính niệm, chứng thực Pháp ở bất cứ nơi nào

Tôi trở về nhà vào lúc sáng sớm. Vào buổi chiều khi tôi đi tắm chị gái tôi đã đi theo sau tôi. Sau này tôi biết rằng người thân của tôi đã lập một bảng phân công để theo dõi tôi suốt ngày đêm. Đứng ở ngoài cửa, chị gái tôi đã cố gắng thuyết phục tôi. Sau đó tôi đã kiên nhẫn giảng chân tướng cho cô ấy. Chị ấy nói một cách giận dữ: “Nếu em vẫn cố chấp như thế, chị sẽ đặt em lên ghế hổ và chính chị sẽ dùng dùi cui điện để sốc em cho đến chết đấy.” Tôi đã bị sốc “Chẳng lẽ đây là những lời mà một người chị gái nên thốt ra với em mình hay sao?” Thông qua thiên mục của mình, tôi đã thấy một sinh mệnh với một cái đầu hình vuông và một nửa thân hình trong suốt đang đậu trên vai phải của chị gái tôi. Tôi nói với nó: “Sư Phụ của ta quyết định tất cả mọi thứ!” Đột nhiên nó biến mất. Sau đó, chị gái tôi đã bắt đầu tập Đại Pháp và khi tôi đề cập đến chuyện này, chị ấy đã rất kinh ngạc!

Tôi đã trở lại làm việc sau ngày tôi trở về nhà. Tôi phải đảm nhận công việc của ba người. Nhờ ơn Sư Phụ, chỉ một loáng tôi đã hoàn thành xong công việc. Giám sát nhà máy nhìn tôi ngạc nhiên. Anh ta nói, “Sao nhanh thế à?” Tôi gật đầu. Anh ta tiếp tục, “Cô đã hoàn thành xong hết công việc rồi à?” Tôi trả lời, “Vâng, tất cả mọi việc đã xong rồi ạ!” Khi anh ta bước ra ngoài, anh ta đã tự nói với mình, “Thật là kỳ lạ! Bây giờ cô có thể đọc Chuyển Pháp Luân rồi đó!

Sự ngay chính và tích cực của tôi đã làm cảm động cả những người đã được chỉ định để theo dõi tôi. Một lần, ai đó đang theo dõi tôi nói, “Tôi thật sự không hiểu tại sao cô lại quá may mắn đến vậy?” Tôi trả lời, “Đó là bởi vì tôi bắt đầu tu luyện!” Anh ta nói, “Nó không đơn giản như vậy đâu.” Anh ta tiếp tục nói với tôi, “Đồn công an đã gọi điện cho nơi cô bị giam lúc tám giờ sáng để thông báo cho họ rằng chúng tôi chuẩn bị đưa cô về nhà. Phía bên kia nói rằng, Gia đình cô ấy đã đến đón cô ấy vào lúc nửa đêm rồi!” Viên công an lúng túng, “Tại sao các ông lại thả tù nhân trước hạn thế?” Vị trưởng ban đã nói, “Lúc đó đã quá nửa đêm, nên nó được tính sang ngày hôm sau còn gì. Hơn nữa chúng tôi đã thấy lệnh chỉ đạo chúng tôi phải thả người.Làm sao mà chồng cô lại có được lệnh đó?” Tôi trả lời: “Chồng tôi nói rằng anh ấy nhận được điện thoại từ đồn công an bảo anh ấy đến để đưa tôi về vào ngày hôm sau. Một người trong gia đình tôi có đi cùng để thanh toán tiền xăng. Khi đến đồn công an, chồng tôi biết rằng anh ấy phải trả một khoản tiền xăng rất lớn và nói với các viên công an, ‘Có vẻ như các anh khá bận. Hay để tôi đưa vợ tôi về.’ Do đó, anh ấy đã nhận lấy lệnh cho phép thả tôi. Anh ấy trở về nhà và nhanh chóng lấy ôtô để đón tôi về. Viên công an đang giám sát tôi nói, Tôi là một công an lâu năm làm việc ở vị trí này nhiều năm rồi. Đây là lần đầu tiên tôi gặp trường hợp như vậy. Đây là việc chưa từng có bao giờ!”

Đến Bắc Kinh lần thứ tư để chứng thực Pháp

Tà ác gần như lan tràn vào năm 2002. Để giúp nhiều người hơn nữa hiểu được chân tướng về Đại Pháp, sau khi học Pháp kỹ càng, tôi đã phát chính niệm mạnh mẽ từ sâu thẳm trong tâm mình: “Tôi muốn dành cả đời mình để chứng thực Pháp!” Tôi cảm thấy suy nghĩ này đã xuyên qua rất nhiều tầng thứ trong không gian của tôi!

Vào ngày 16 tháng giêng âm lịch, khoảng 10 giờ sáng, một học viên khác và tôi đã đến Quảng trường Thiên An Môn. Tôi đi tới chỗ cách ngay trước đài kỷ niệm của ĐCSTQ ba mươi mét, nơi có rất đông người và thấy một trạm gác tại một đài quan sát cách đó bốn mươi mét. Có một xe cảnh sát chuyên dụng hai tầng rất lớn đậu cách đó năm mươi mét và một vài viên công an ở tầng trên đang kiểm tra quanh đó rất chặt chẽ. Một số người trong bọn họ đang quan sát qua ống nhòm. Xung quanh xe chuyên dụng, có rất nhiều công an đang đi tuần tra. Không suy nghĩ nhiều, tôi đã trang trọng lấy ra một tấm biểu ngữ với dòng chữ “Chân-Thiện-Nhẫn là tốt” và giơ nó lên cao bằng cả hai tay, sau đó hô to lên bằng cả tâm mình: Pháp Luân Đại Pháp là tốt! Chân-Thiện-Nhẫn là tốt! Trả lại sự trong sạch cho thanh danh của Sư Phụ chúng tôi!” Tôi đã nghe thấy tiếng vỗ tay từ một số nơi ở đằng xa, một phụ nữ da trắng hét lên: “Rất tốt“. Sau đó tôi đã đi đến ga xe lửa một cách an toàn.

Đêm hôm đó, tôi đã trở về nhà bình an vô sự và thấy chồng tôi đang đi đi lại lại một cách lo lắng ở trong phòng. Nhìn vào mắt anh ấy tôi nhận ra rằng từ khi cuộc bức hại bắt đầu, anh ấy thường xuyên lo lắng cho tôi. Ngay lập tức tôi thấy tâm mình tràn ngập sự từ bi và nói, “Anh nhìn xem, em đã trở về một cách an toàn! Lần sau em sẽ cố gằng làm tốt hơn nữa, đừng lo lắng quá nhiều như vậy!” Sau đó anh ấy đã bình tĩnh lại nhưng đôi mắt anh ấy ngấn lệ.

Phát tài liệu và cứu người

Chỉ ngay trước khi bắt đầu kỳ họp Quốc hội lần thứ 16, các đặc vụ của ĐCSTQ đã tìm kiếm tôi khắp mọi nơi.

Anh trai tôi sống ở vùng khác và muốn tôi đến đó ở một thời gian. Tôi biết rằng anh ấy đang muốn cố gắng để bảo vệ tôi. Tôi đã nhớ đến lời của Sư Phụ:

Chính niệm kiên định của người tu luyện vượt trên hết thảy nhận thức của con người, vượt trên hết thảy tâm của con người, là điều mà người thường vĩnh viễn không cách nào lý giải được, đồng thời không cách nào bị người thường làm cho thay đổi; bởi vì con người không thể thay đổi được các Giác Giả.” (“Cưỡng chế không thể thay đổi lòng người“, Tinh tấn yếu chỉ II)

Tôi đã nhét 150 đĩa DVD vào ba túi áo khoác của anh trai tôi và khoảng hơn 100 đĩa DVD trong túi của tôi. Trong túi du lịch của tôi, tôi đã cất gần 2000 tài liệu giảng chân tướng.

Vào thời điểm đó, có rất ít tài liệu giảng chân tướng trong thành phố lớn này. Bất cứ khi nào có thể, tôi đều đi đến những khi chung cư cao cấp để phát tài liệu. Các cánh cửa an ninh đã được khóa rất chặt nhưng tôi chẳng nghĩ ngợi gì và chỉ với một cái giật cửa, tôi đã mở được. Đôi khi, tôi đã phát chính niệm đối với cửa an toàn ở một khu phố nhỏ “Cửa an ninh, chức năng của ngươi là canh trộm nhưng ta đến đây để cứu người trong đó có cả ngươi!” Nó rất có tác dụng. Có lần tôi gặp phải một cánh cửa khóa rất chặt và cầu xin sự trợ giúp của Sư Phụ. Với suy nghĩ trong tâm: “Mở ra“, cánh cửa đã bật mở.

Một lần khác, tôi đang dán thông tin về chân tướng tại lối ra vào của một tòa chung cư. Một người đang cắm cúi và lặng lẽ đọc thông tin. Tôi đã dán xong và đi một quãng xa trước khi quay trở lại để xem xem thế nào. Ông ta vẫn đứng im ở vị trí đó. Tôi nói, “Ông đã bị định trong trạng thái này sao? Thế thì tôi sẽ giải thoát cho ông vậy.” Với suy nghĩ này, ông ta đã bỏ đi.

Thỉnh thoảng tôi cũng giảng chân tướng cho anh trai tôi. Anh ấy biết rằng Đại Pháp là tốt. Tôi biết rằng chỉ bởi vì anh ấy lo lắng cho tôi. Một buổi tối, sau khi phát chính niệm, tôi muốn đi ra ngoài. Anh ấy đã ngăn tôi lại và nói: “Em phải phân phát bao nhiêu quyển sách giảng chân tướng?” Tôi trả lời: “Không nhiều lắm.” Anh ấy nói: “Thế thì phát hết chúng đi.” Tôi nhìn anh ấy một cách bối rối. Anh ấy nói: “Anh đã không ngủ trong nửa tháng rồi. Tối nay khi em phát hết các tài liệu và trở về nhà, lúc đó anh mới có thể ngủ được. Hãy cẩn thận!” Tôi nói: “Cảm ơn anh.” Đứng trước bảng thông báo trong một trường đại học, tôi đã nhìn thấy rất nhiều sinh viên cách đó không xa. Với sự chăm sóc chu đáo của Sư Phụ, tôi đã dán đến tờ cuối cùng lên bảng thông báo.

Bước đi trên con đường Chính Pháp huy hoàng và rộng mở, từ bỏ chấp trước vào chứng thực bản thân

Có một lần, sau khi giảng chân tướng về cuộc bức hại và giúp ba người thoái xuất khỏi Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), tôi đã gặp một người thứ tư là một công an khoảng tầm 50 tuổi. Tôi chào ông ta một cách lịch sự và bắt đầu giảng chân tướng cho ông ta. Ông ta đã không chấp nhận. Tôi bảo ông ta hãy tìm hiểu thêm về Đại Pháp và tuyệt đối không được bức hại các đệ tử Đại Pháp. Sau đó, một đồng nghiệp của ông ta đã đến và hỏi ông ta điều gì đó. Tôi không chú ý đến những gì mà họ nói và đã bỏ đi mà không phát chính niệm. Tôi đi ngang qua một người đàn ông trẻ đang ngồi trên xe máy và đang nghe nhạc. Đột nhiên tiếng nhạc bị ngắt và tôi nghe thấy anh ta nói: “Người đàn ông mà cô đã nói chuyện vừa mới đi qua chỗ tôi!” Tôi biết rằng mình đang bị theo dõi. Tôi thấy những viên công an ở phía trước đang nhanh chóng bước lên ba chiếc xe cảnh sát. Sư Phụ đã giảng:

Nếu như chính niệm thật sự của chư vị là rất mạnh mẽ, có thể vứt bỏ sinh tử, kim cương bất động, thì những tà ác kia không dám động đến chư vị.” (“Giảng Pháp luân lưu tại Bắc Mỹ“)

Tôi đã phát ra một niệm mạnh mẽ rằng: “Tôi đang làm việc chính nhất trong vũ trụ. Không sinh mệnh nào có thể làm hại được tôi. Pháp chính lại vũ trụ và tà ác sẽ hoàn toàn bị tận diệt.” Công an chỉ đứng đó và nhìn tôi đi ngang qua họ.

Khi trở về nhà, tôi hướng nội và thấy mình có chấp trước vào nhiệt tâm thái quá, tâm hiển thị và thậm chí còn chứng thực bản thân. Sư phụ dạy chúng ta:

Bất kể là xuất hiện tình huống gì, [chư vị] nhất định phải giữ vững tâm tính; chỉ có tuân theo Đại Pháp mà thực thi mới là thật sự đúng đắn. Công năng của chư vị cũng vậy, sự khai công của chư vị cũng vậy, đều là trong khi tu Đại Pháp chư vị mới đắc được [như thế].“(Chuyển Pháp Luân)

Nó sẽ vô cùng nguy hiểm nếu để những suy nghĩ như vậy tiếp tục phát triển thêm nữa. Tôi tiếp tục phát chính niệm: “Những suy nghĩ này không phải của tôi, tôi phải loại bỏ chúng!” Qua việc không ngừng tu luyện một cách kiên định, tôi đã hoàn toàn loại bỏ được những chấp trước này.

Đối xử tốt với gia đình và thức tỉnh các đồng tu

Trước khi cuộc đàn áp bắt đầu, trong suốt giai đoạn tu luyện cá nhân, cả gia đình tôi cùng hai người họ hàng mà ở cùng chúng tôi trong suốt những năm đó cũng đã bắt đầu tập Đại Pháp sau khi thấy những thay đổi to lớn ở tôi sau khi tôi bắt đầu tập luyện. Tuy nhiên, khi cuộc bức hại bắt đầu, mọi việc đã hoàn toàn thay đổi. Chồng tôi thì muốn ly dị, người thân của tôi thì gây khó dễ, anh trai và chị gái của tôi thì cố gắng để ép tôi phải ngừng tập luyện. Do chấp trước vào tình cảm, tôi đã bị tổn thương một cách sâu sắc. Sư Phụ từ bi đã giúp tôi vượt qua khổ nạn này. Ngài đã giảng:

“Cự nạn chi trung yếu kiên định.
Tinh tấn chi ý bất khả chuyển.” (“Kiên định“, Hồng Ngâm II)

Tôi đã làm chủ bản thân mình và đối xử tốt với những người mà đã gây ra những phiền phức cho tôi bởi vì tôi nhận ra rằng tôi đã có những chấp trước mà tôi cần phải tu bỏ chúng đi. Tôi cũng phải cân bằng những mối quan hệ tiền duyên từ trong những kiếp trước. Trong thời gian này, tay của chồng tôi đã bị thương. Để tránh cho tay anh ấy khỏi bị lạnh, tôi đã làm cho anh ấy một đôi găng tay bằng vải. Vài ngày sau, chân của anh ấy đã sưng lên. Tôi đã thức đến nửa đêm để làm cho anh ấy một đôi giầy bằng vải. Anh ấy đã rất xúc động bởi những gì mà tôi đã làm cho anh ấy và năm năm trước anh ấy lại bắt đầu tu luyện Đại Pháp.

Cách đây vài năm một học viên đã bị bắt giữ một cách bất hợp pháp vì việc giảng chân tướng. Sau đó cô ấy trốn thoát và đã trở nên lầm lạc bởi kinh văn giả. Tôi đã cố gắng để tìm nơi cô ấy ở và đến thăm cô ấy ở nhà họ hàng của cô ấy. Cô ấy đã bị bệnh rất trầm trọng. Tôi đã chia sẻ với cô ấy sự hiểu biết của tôi về những nguyên lý của Pháp và phân tích những điểm mâu thuẫn trong kinh văn giả.

Tôi có một suy nghĩ: “Con phải cứu cô ấy. Con xin Sư Phụ hãy giúp con!” Tôi đã đọc kinh văn giả và dùng những giáo lý của Sư Phụ để giúp cô ấy thấy được những điểm bất hợp lý trong đó. Cô ấy lắng nghe những gì tôi nói và đã khóc trong sự ăn năn. Tôi đưa cô ấy về nhà và chúng tôi cùng nhau học Pháp và tập công trong vài ngày. Cô ấy đã thấy được chấp trước của mình vào sợ hãi và có tâm an dật. Tôi đã giúp cô ấy tìm một nhóm học Pháp và cho đến hôm nay cô ấy vẫn là một học viên rất kiên định và tinh tấn làm tốt ba việc.

Dùng trí huệ giảng rõ chân tướng và dùng từ bi để cứu độ chúng sinh

Sư Phụ đã giảng,

Các đệ tử Đại Pháp không được cô phụ trách nhiệm vĩ đại đã được giao phó cho chư vị trong Chính Pháp, càng không được để bộ phận chúng sinh đó phải thất vọng; chư vị đã là hy vọng duy nhất cho việc họ có thể tiến nhập sang tương lai được hay không; vậy nên, tất cả các đệ tử Đại Pháp, học viên mới và cũ, đều phải có hành động; bắt đầu toàn diện giảng thanh chân tượng. Nhất là các đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc, ai ai cũng cần bước ra để giảng [chân tượng]; [như] hoa nở khắp nơi; hễ địa phương nào có người thì đều phải đến.“(“Hãy vứt bỏ tâm con người, và hãy cứu độ thế nhân.“)

Những người mà tôi tiếp xúc từ mọi tầng lớp trong xã hội đều là những người mà tôi cần phải giảng chân tướng cho họ.

Một lần tôi đã nói chuyện với một người đàn ông đang câu cá. Ông ấy khoảng 50 tuổi. Khi tôi cố gắng giảng chân tướng cho ông ấy, ông ấy đã bảo tôi đi chỗ khác và từ chối lắng nghe những gì tôi nói. Ông ấy rút điện thoại di động ra và nói rằng ông ấy sẽ báo tôi cho công an. Tôi mỉm cười và tâm tôi không động. Tôi đã đổi chủ đề và nói chuyện về câu cá. Một cách rất tự nhiên, tôi đã có thể nói chuyện về gạo bị nhiễm độc và những bi kịch của việc sữa bị nhiễm độc. Ông ấy tiếp tục lắng nghe tôi nói và đầu ông ấy cúi xuống thấp hơn. Tôi nói với ông ấy rằng trong nhiều năm, ĐCSTQ đã truyền bá văn hóa đảng cho người dân Trung Quốc khiến họ không còn tin vào luật nhân quả báo ứng và sự tồn tại của Thần và Phật. Đột nhiên ông ấy ngẩng đầu lên và hỏi: “Có phải tất cả các đệ tử Đại Pháp đều tốt như cô không?” Tôi trả lời: “Có hàng chục ngàn đệ tử Đại Pháp và tất cả bọn họ đều đang cứu độ chúng sinh. Tôi mới chỉ cứu được quá ít người.” Ông ấy rất xúc động và nói cho tôi họ của ông ấy là Lý và ông ấy làm việc trong một văn phòng chính phủ. Ông ấy bảo tôi hãy giúp ông ấy thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ và cám ơn tôi vì đã nói với ông ấy sự thật về Pháp Luân Công và cuộc bức hại.

Trong một dịp khác, tôi gặp một sinh viên đại học trẻ. Tôi đã giảng chân tướng cho cậu ta mấy câu và cậu ta đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Cậu ta mới chỉ gia nhập được có hai tháng trước. Tôi cũng đã gặp một viên công an trẻ mà đã hứa rằng sẽ không bức hại các đệ tử Đại Pháp và nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Tôi quay lại và thấy một phụ nữ đang ngồi bên lề đường. Tôi đi đến chỗ cô ta và giảng chân tướng. Cô ấy đã thoái xuất khỏi ĐCSTQ và nói với tôi rằng cô ấy đã từng tập Pháp Luân Công. Tôi hỏi cô ấy tại sao cô ấy ngưng tập. Cô ấy nói rằng cô ấy gặp vấn đề với cột sống và mỗi khi cô ấy tập công, cột sống của cô ấy đã bị đau. Tôi đã giải thích với cô ấy rằng Sư Phụ đang thanh lọc cơ thể cho cô ấy và bảo cô ấy phải học Pháp thật thấu đáo. Cô gật đầu và mỉm cười. Tôi đã gặp một người nông dân hỏi tôi chỉ đường cho ông ấy tới bến xe buýt gần nhất. Tôi đã dẫn ông ấy tới bến xe buýt và giảng chân tướng cho ông ấy trên cả đường đi. Người nông dân đã lắng nghe tôi nói và muốn cả ba thành viên trong gia đình ông đều thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ.

Một lần tôi đã nghe lỏm được hai người đàn ông bán hoa quả bên lề đường đang phê phán Pháp Luân Công. Tôi đi đến chỗ họ với lý do để mua trái cây và tôi bắt đầu nói chuyện. Hóa ra là họ có một tờ tiền với những dòng chữ viết về Pháp Luân Đại Pháp, nhưng họ không chấp nhận nó. Tôi đã giảng chân tướng cho họ và bảo họ hãy thoái xuất khỏi các tổ chức của ĐCSTQ. Họ nói với tôi rằng những học viên tập Pháp Luân Công trong gia đình họ đã giúp họ thoái xuất khỏi ĐCSTQ rồi.

Sự hiểu biết lớn nhất của tôi đó là khi tôi học Pháp tốt, toàn bộ cơ thể tôi đều được đồng hóa với Pháp. Từ trong ra ngoài, mọi suy nghĩ đều đến từ một cảnh giới cao, tỏa sáng với ánh sáng của chân lý, và loại trừ đi tất cả những sinh mệnh tà ác. Tôi đã hành xử theo những yêu cầu của Sư Phụ đối với đệ tử Đại Pháp thời Chính Pháp và không ngừng hướng nội, tu luyện tốt để cứu thêm nhiều người hơn nữa.

Không để Sư Phụ thất vọng và hãy tinh tấn như thuở chúng ta mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp. Chúng ta hãy bước ra khỏi thế giới con người để tiến đến sự thần thánh trong uy đức vĩ đại của Sư Phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/9/明慧法会—在师恩浩荡中走向神(2)-248918.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/15/129486.html
Đăng ngày 08-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share