Từ Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm qua Internet lần thứ VIII dành cho các học viên tại Trung Quốc

Bài viết của Tâm Chính, từ tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2011] Kính chào Sư Phụ tôn kính, từ bi vĩ đại! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1996, và được hưởng thụ ích về cả thân lẫn tâm. Bất chấp những khổ nạn, tôi hầu như không bao giờ ngừng học Pháp hay tập các bài công pháp. Khi gặp những tình thế nguy nan nhất, Sư Phụ luôn bảo vệ tôi. Tôi tin rằng Sư Phụ chỉ cần các đệ tử đối với Sư Phụ và Pháp bằng tâm kiên định. Tôi thực sự cảm thụ được câu:

“Đệ tử chính niệm túc
Sư hữu hồi thiên lực”
(“‘Sư đồ ân“, trích Hồng Ngâm ‘II)

Một khi đệ tử có chính niệm và dựa theo Pháp, tà ác thực sự không thể động đến chúng ta, quả là Phật ân hạo đãng!

Một ngày khoảng mười năm trước, hai bí thư ủy ban chính trị và tư pháp của Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã ‘nói chuyện’ với tôi từ 10 giờ sáng cho đến 6 giờ tối, tôi phát chính niệm suốt thời gian đó và giảng chân tướng. Tôi thấy họ có lệnh bắt với tên của tôi trên đó, thế nên tôi xé nó ra từng mảnh. Hai người này bình phẩm: “Chị thật là đáng nể!” Khi rời đi, tôi nhận ra rằng tôi không hề có khả năng đó nếu không nhờ Sư Phụ gia trì. Mắt tôi ngấn lệ, Sư Phụ đã giúp tôi, nếu không thì trường chính niệm của tôi không thể mạnh mẽ đến vậy.

Lần thứ hai, ủy ban chính trị và tư pháp liệt tên tôi vào danh sách đưa vào trại tẩy não thành phố. Người quản lý nhà máy nơi tôi làm việc cố gắng bảo vệ cho tôi, nói rằng nếu tôi nộp sách và viết cam kết không luyện nữa sẽ được yên ổn. Tôi nghĩ: “Ngay cả chỉ viết có một chữ cũng là bất kính với Phật Pháp.” Ngày cuối cùng, xe chuyên chở của nhà máy đón tôi trước cổng nhà, tôi nghĩ họ sẽ đưa tôi đến trại tẩy não, nhưng chúng tôi đã dừng lại trước nhà máy. Họ hỏi tôi: “Cô vẫn tập tiếp ư?” Tôi bình thản trả lời: “Vâng”. Một chiếc xe cảnh sát đi đến, tôi nói với tất cả những người có mặt rằng: “Ai dám cưỡng bức tôi vào chiếc xe đó? Tôi sẽ tuyệt thực để phản đối. Tôi không có lỗi khi tu luyện Chân Thiện Nhẫn!” Tôi vừa học kinh văn mới của Sư Phụ “Chính niệm của đệ tử Đại Pháp có uy lực.” Tôi thực sự cảm thấy Sư Phụ đang bảo hộ tôi và chính niệm của tôi được hiển lộ. Tôi xuất một niệm: “Tôi là một đệ tử Đại Pháp, và tôi tuyệt đối tín Sư tín Pháp. Tôi đã chọn con đường này mà không than vãn hay hối hận. Bất cứ nơi nào tôi đến, tôi đều sẽ giảng chân tướng và tu luyện.” Tâm tôi trở nên cực kỳ thanh tỉnh. Họ vào một phòng khác để nói chuyện. Họ nói với tôi rằng tôi có thể sẽ phải nghỉ hưu sớm 8 tháng nhưng vẫn được nhận đủ tiền lương và tiền thưởng. Mọi người rất ngạc nhiên. Khi về nhà chồng tôi nói với tôi rằng: “Người khác thì bị trừ lương nếu nghỉ có một ngày, thế mà em có thể ở nhà suốt 8 tháng mà còn được cả tiền thưởng!” Nếu hành xử theo lời Sư Phụ giảng thì không một ai dám động đến chúng ta!

Nhà máy nơi tôi làm việc có 6.000-7.000 nhân viên. Tôi không thường xuyên nói chuyện với các quản đốc nhà máy, nhưng để giảng chân tướng, tôi buộc phải đến thăm những người này ở nhà của họ. Họ đã thôi yêu cầu tôi viết “cam đoan ngừng luyện công và bị phạt”. Sau khi họ nghỉ hưu, bí thư đảng mới đã đến nói chuyện với tôi. Tôi đã nói với anh ta về Pháp Luân Công và những lợi ích tôi đạt được nhờ luyện công. Anh ta chấp thuận và không bao giờ đề cập đến Pháp Luân Công ở truyền hình cáp của nhà máy chúng tôi nữa. Sau khi anh ta được thăng chức, tôi đến thăm vị bí thư tạm thời. Họ đặt tôi vào chế độ giám sát chặt chẽ trong nội bộ, nhưng tôi vẫn giảng chân tướng. Vợ của người quản đốc đã thông qua người bạn học của tôi nhắc tôi đừng giảng chân tướng nữa nếu không tôi sẽ gặp rắc rối, nhưng tôi vẫn nói với mọi người, gồm cả những người thuộc ban kỷ luật đảng, phòng nhân sự và tổ chức của hệ thống ĐCSTQ. Cuối cùng những người từng phạt tôi nói: “Cho đến giờ cô chưa nói một từ bất hảo nào về Pháp Luân Công.” Tôi đáp: “Pháp Luân Công tốt. Làm sao tôi có thể nói điều bất hảo nào về Pháp Luân Công được? Nếu Pháp Luân Công không tốt, tôi sẽ không phải đến Bắc Kinh và mạo hiểm mạng sống của mình để thỉnh nguyện.” Tất cả bọn họ đều cười vui vẻ.

Các đồng tu trong nhà máy chúng tôi đều làm rất tốt, và môi trường của chúng tôi tương đối tốt. Mọi người đều nhận ra chúng tôi. Chúng tôi còn được đọc sách Đại Pháp ở chỗ làm và chia sẻ với nhau suốt giờ ăn trưa. Mọi người gọi văn phòng của tôi là “căn phòng Pháp Luân Công”. Khi hai người quản lý trẻ hơn tiếp quản vị trí, người quản đốc gọi tôi lên văn phòng, ông nói: “Tôi sẽ cấm cô đọc sách trong phân xưởng tôi.” Tôi giảng chân tướng trong khi phát chính niệm. Ông hiểu ra và nói với tôi: “Chị hãy lấy báo che cuốn sách lại.” Bí thư đảng nổi tiếng với cái tên “môi sắt”, nghĩa là cô ấy rất lắm chuyện. Cô ấy thường nói chuyện với tôi, mỗi lần như vậy tôi đều có cơ hội tốt để giảng chân tướng cho cô.

Một lần chúng tôi giảng chân tướng trong khi phát những tấm lịch nhỏ mà mọi người ưa thích. Chúng tôi đã phát ra tâm hoan hỷ. Ai đó đã báo cáo với lãnh đạo nhà máy về tôi, còn các đồng tu bị báo về phòng công an địa phương. Một đồng tu đã sợ hãi và đem tất cả các tài liệu còn sót lại đến văn phòng tôi. Tôi nghĩ về cô ấy và hoàn cảnh của cô – cô ấy trẻ hơn tôi với nhiều áp lực từ gia đình hơn, tôi nên chia sẻ gánh nặng cùng cô. Tôi nói với cô: “Em có thể nói chị đã đưa em tất cả những thứ này. Đừng lo. Chúng ta hãy cùng nhẩm bài ‘Vô tồn’ (Hồng Ngâm).”

“Sinh vô sở cầu,
Tử bất tích lưu;
Đãng tận vọng niệm,
Phật bất nan tu.”

Cô ấy ổn định lại chính niệm và đến văn phòng tôi để phát chính niệm cùng tôi. Cả hai chúng tôi đã không bị ai động đến. Lúc đó là cuối năm và là thời điểm nhận tiền thưởng cuối năm, đó là một khoản hậu hĩnh. Bí thư đảng đã đến văn phòng tôi và nói: “Lần này chúng tôi không thể cho hai người tiền thưởng.” Khi tôi hỏi tại sao không được, cô ấy nhảy lên quát: “Cô đã gây ra rắc rối lớn! Cô chưa bị bắt giam thì thôi còn yêu cầu tiền thưởng ư?

Tôi đáp: “Chúng tôi không làm gì sai. Chúng tôi thực sự làm điều tốt cho tất cả mọi người. Khi thảm họa đến mọi người sẽ được an toàn. Bây giờ cô có thể chưa hiểu, nhưng tương lai cô sẽ thấy. Chúng tôi làm tốt công tác của mình, chúng tôi đáng được nhận tiền thưởng cuối năm. Nếu cô giữ lại tiền thưởng của chúng tôi vì Pháp Luân Công thì đó là một sự bức hại. Tôi chắc chắn sẽ kiện cô.” Tiền thưởng đã được cấp vào đêm giao thừa Tết Nguyên đán. Mọi người cho rằng vì chúng tôi mà họ không nhận được tiền thưởng cuối năm, nên họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt khác thường. Nhưng cuối cùng chúng tôi cũng nhận được đầy đủ tiền thưởng. Điều đó thực sự là một cú trời giáng đối với tà ác. Chúng tôi tu luyện một các công khai và đường hoàng, và chúng tôi đã gây dựng được một môi trường chính niệm. Chúng tôi tự hào là đệ tử Đại Pháp!

Khi ủy ban tư pháp và chính trị tìm đến tôi, tôi đã có chính niệm mạnh mẽ. Tôi không sợ họ và bắt tay với họ, lại còn mời họ về nhà. Họ nói: “Cô chỉ việc rời đi – tốt hơn là chúng tôi không nên để hàng xóm của cô biết cô là một học viên Pháp Luân Công.” Tôi nói với họ rằng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tu luyện Pháp Luân Công là không tốt, và tôi luôn nói với hàng xóm rằng tôi tập Pháp Luân Công. Không có gì sai khi tu luyện theo Chân Thiện Nhẫn.

Khi con trai của bạn học của tôi kết hôn, cô ấy đã xếp cho tôi ngồi cùng quản lý của cô. Họ mời tôi uống rượu. Tôi nói: “Lúc trước tôi uống rất nhiều, nhưng giờ tôi không uống rượu nữa.” Người giám đốc nhà máy của cô ấy hỏi tôi tại sao, tôi trả lời: “Tôi học Pháp Luân Công nên không được phép uống rượu.” Ông ta nói một cách khâm phục: “Cô thật đáng ngưỡng mộ! Cô dám nói mình tập Pháp Luân Công giữa sự kiện tập thể như thế này!

Bất chấp sự kiện xã hội nào, dù là trong công tác sinh hoạt hay giao tiếp hàng ngày, tôi đều thành công trong việc thuyết phục mọi người làm Tam thoái (Thoái khỏi ĐCSTQ và 2 tổ chức liên quan của nó). Khi đi xe buýt hoặc ở ngoài chợ buổi sáng, nếu tôi nghe nói có người không hiểu Pháp Luân Công là gì, tôi sẽ đến nói với họ về Pháp Luân Công. Tôi còn nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Hãy nhớ ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân Thiện Nhẫn hảo!’, bạn sẽ được phúc báo.

Tôi không hiển thị bản thân, mà đây là những gì tôi nên làm khi là một đệ tử Đại Pháp trong thời kỳ Chính Pháp. Tôi vẫn còn hối tiếc khi nhớ lại chặng đường mình đã đi qua. Tất cả những khổ nạn trên đều xuất hiện khi tôi không ở trong tình trạng tu luyện tốt. Tôi còn những chấp trước vào tâm hiển thị, tâm hoan hỷ hoặc là mong muốn chứng thực bản thân. Khi động tâm, tôi không thể học Pháp tốt. Hiện tại tôi thấy nặng nề trong khi viết bài chia sẻ này, bởi vì tôi biết mỗi khi tôi thoát khỏi một khổ nạn thì Sư Phụ đã phải chịu đựng rất nhiều. Tôi chỉ có thể tu luyện một cách tinh tấn và kiên định bên cạnh việc tiêu diệt các chấp trước của bản thân, từ đó tôi mới có thể trợ Sư chính Pháp với tâm thanh tịnh.

Tôi thành lập một điểm sản xuất tài liệu, in đĩa và các cuốn sách nhỏ như “Cửu bình”. Tôi làm cùng các đồng tu, lắp đặt ăng-ten của truyền hình Tân Đường Nhân và giúp các đồng tu in đĩa của Truyền hình Tân Đường Nhân. Tôi khuyến khích các học viên quanh mình lên mạng, sử dụng tiền giấy in các thông điệp giảng chân tướng và gọi điện thoại để giảng chân tướng. Các đồng tu cảm thụ được môi trường tu luyện của chúng tôi ngày càng tốt hơn. Tất cả chúng tôi rất tinh tấn. Bất kể phải vượt qua khó khăn nào, không ai trong chúng tôi từ bỏ trọng trách đối với Đại Pháp; tất cả chúng tôi đều chăm chỉ làm ba việc.

Tôi chỉ ngủ khoảng 4 tiếng mỗi ngày nhưng không thấy mệt mỏi hay khó chịu trong người. Mỗi ngày của tôi đều tràn đầy năng lượng. Nhờ tu luyện, tôi đối đãi với mọi người đều tử tế. Tôi cũng vượt qua được nỗi đau khi mất đi người thân. Tôi đã tống khứ được nỗi đau khổ và cô đơn suốt chín năm qua khi không thể gặp con gái. Tôi có thể tĩnh tâm làm việc Đại Pháp. Khi người thường nghĩ rằng tôi đang đau khổ thì tôi giải thích với họ rằng ĐCSTQ tà ác đến thế nào và họ đồng ý rằng ĐCSTQ rất xấu xa. Tôi đã chuyển nhà 4 năm trước. Hàng xóm của tôi nói rằng: “Cô không có tuổi và luôn tươi cười.” Một số nhận ra rằng trông tôi trẻ ra và ít tóc bạc hơn. “Những học viên Pháp Luân Công các bạn thực sự tốt, chúng tôi biết vậy khi tiếp xúc với bạn!

Sư Phụ, xin hãy yên tâm! Con nhất định sẽ tống khứ tâm ích kỷ. Trong giai đoạn ngắn ngủi phía trước con sẽ tinh tấn tiến lên cùng các đồng tu, kiên định bước trên con đường mà Sư Phụ an bài, nghiêm khắc với bản thân, và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/14/明慧法会–我以大法弟子为荣-249117.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/19/129577.html
Đăng ngày 07-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share