Từ Pháp hội Chia sẻ Kinh nghiệm Tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc

Tịnh Liên từ Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý

[MINH HUỆ 12-11-2011] (Tiếp theo Phần 1, Phần 2, Phần 3)

Thoát khỏi trại lao động cưỡng bức

Các nhân tố tà ác từ trại lao động cưỡng bức Mã Tam Gia đến đây để phá hoại Pháp. Tôi nói với các học viên không nghe chúng. Các lính gác rất giận dữ và đã sắp xếp những người khác đến theo dõi tôi kỹ hơn. Tôi được chuyển tới đội số 2, là một đội chuyên theo dõi các học viên Pháp Luân Công. Trong đội đó có nhiều cộng tác viên, nhưng điều đó không làm phiền tôi. Mà tôi cũng không làm bất cứ việc gì. Tôi đã yêu cầu các học viên học Pháp cùng nhau. Một học viên từ thành phố Triều Châu đã có thể đọc thuộc lòng Pháp trong khi cô ấy đang làm việc. Một số học viên kiên quyết thiền định trong khi cảnh sát kéo lê họ dọc theo sàn bê tông và mông của họ chảy máu rất nhiều. Một học viên biết rằng cảnh sát cũng kéo lê tôi, nhưng tôi yêu cầu cô ấy không đề cập đến nó bởi vì mỗi học viên là khác nhau.

Tôi từng thấy một người ở trại lao động không thể cử động và bị đánh vào bụng. Cô ấy trông rất tiều tụy. Một tư tưởng xấu sau đó nổi lên trong tâm trí tôi: “ Tại sao cô ấy lại như thế? Điều gì nếu tôi không thể di chuyển? ” Một hôm tôi bất ngờ không thể cử động và toàn thân tôi bị tê liệt. Nó rất đau đớn, tôi không thể đi tiểu tiện, và có các triệu chứng nghiêm trọng khác. Tôi bị kéo lê đi để truyền dịch. Tôi thầm nói với Sư Phụ: “Sư Phụ, con không muốn truyền dịch. Xin hãy đưa nó tới một không gian khác.” Sư Phụ thực sự đã đẩy nó ra khỏi tôi và không một giọt nào thấm vào người tôi. Tôi đọc thuộc lòng Pháp trong khi người nữ cảnh sát đã tỉnh táo lại. Tôi tự hỏi: “Tôi tu đã tu luyện tới một trạng thái như thế nào mà người khác giám sát tôi chặt hơn?

Tôi cảm thấy buồn và nói với Sư Phụ rằng tôi muốn trở về nhà. Sau đó tôi nhìn thấy con số 11. Nhưng tôi không chắc chắn liệu có phải là Sư Phụ thực sự muốn tôi rời chỗ này. Tôi nói với Sư Phụ: “Nếu Ngài muốn con rời đi, xin hãy đánh vào đầu con.” Tôi cảm thấy đầu tôi bị đánh, nhưng tôi lo sợ rằng đó có thể là Sư Phụ giả. Vì thế tôi hỏi lại: “Sư Phụ Lý Hồng Chí phải không? Nếu không phải, xin đừng đánh vào đầu tôi.” Sư Phụ đã đánh thêm một cái vào đầu tôi. Tôi nhảy đứng lên trước mặt người nữ cảnh sát. Cô ta hoảng sợ và hỏi tại sao tôi đứng lên. Tôi nói: “Sư Phụ muốn tôi đứng lên. Cô có thấy số 11 không? Có phải điều này cho thấy rằng tôi nên đi phải không?” Cô ta hỏi những gì chúng tôi nên làm. Tôi nói rằng chúng tôi nên rời đi và đi ngủ.

Nhiều người và một số học viên nghĩ tôi đang giả bộ. Nhưng người cảnh sát nói rằng tôi không giả bộ vì tôi không cảm thấy bất kỳ đau đớn nào, thậm chí khi những cái kim đâm vào chân tôi. Tôi không thể ngủ và thức dậy sớm ngày hôm sau trước khi tiếng kèn báo hiệu giờ thức giấc vang lên. Tôi đi ra ngoài và nhìn thấy bầu trời tuyệt đẹp với nhiều Pháp Luân và rồng. Tôi đánh thức mọi người dậy và xem bầu trời. Một số học viên cũng nhìn thấy cảnh tượng. Người nữ cảnh sát cũng đến, nhưng cô ta không nhìn thấy gì.

Tôi không muốn ở lại trại lao động lâu hơn nữa sau một năm bị giam ở đó, nhưng tôi bị kết án tới hai năm. Tôi nói với Sư Phụ rằng tôi muốn đi. Sư Phụ nói với tôi rằng tôi đã có thể đi. Không một ai có thể tưởng tượng rằng tôi có thể đi. Họ nói: “Cô không thích đáng (có nghĩa tôi đã không từ bỏ niềm tin của mình và không nghe lời các lính gác). Một số tù nhân đang giám sát cô. Làm sao cô có thể trốn thoát?” Nhưng bằng cách nào đó tôi có tên trong danh sách được thả sớm, và được thả ra trước thời hạn một năm.

Thành Đạo

Ở trại lao động cưỡng bức, một học viên, người đã khai mở Thiên mục nhìn thấy rằng chiếc giường của tôi rất đẹp và tỏa ra ánh sáng màu vàng kim. Những chiếc giường khác đầy những con rắn và những thứ xấu. Cô ấy tới ngủ ở giường tôi trong khi tôi thiền định. Sư Phụ đưa tôi tới một không gian khác tràn đầy âm nhạc, hoa, và nhiều thứ khác ở tiên cảnh, cũng như những thứ mà tôi đã tu được. Tôi thấy mình giống như một Đạo sĩ. Đó là một trạng thái tuyệt vời nhưng tôi không có tâm trạng để thưởng thức nó. Tôi nhìn Sư Phụ. Sư Phụ đã không mỉm cười với tôi. Ngài đã rơi nước mắt và tôi cũng khóc. Sư Phụ không biểu cảm gì, và nói: “Con đã tu luyện tới một tầng thứ mà con có nhiều chữ . Hãy đếm chúng. Con cảm thấy hài lòng không?” Tôi rất vui mừng rằng tôi không thể đếm hết. Sư Phụ nói: “Con thực sự xuất sắc. Con đã trải qua rất nhiều khổ nạn. Vì thế nhiều chúng sinh đã xúc động bởi con. Con có muốn dừng tu luyện không? ” Tôi nói: “Sư Phụ, Con không thích những cái tay và cái chân này. Con không thích chúng nữa. Đây vẫn còn là một thân thể con người. Con muốn tu luyện tới một tầng thứ vô hình.” Sư Phụ nói: “Tốt” Bang! Tôi bị đẩy xuống trở lại trại lao động cưỡng bức.

Mỗi phút tôi hạnh phúc nở một nụ cười trên khuôn mặt. Tôi mỉm cười với mọi người. Các lính gác thích tới nói chuyện với tôi. Sau khi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, tôi đã quay lại để gặp người nữ cảnh sát và yêu cầu trả lại giấy tờ tùy thân cho tôi. Tôi nói chuyện với cô ấy thật vui vẻ. Họ giải thích cho tôi rằng tôi trước đây làm việc trong ngành đường sắt và tôi có thể đi bất cứ đâu, hay ở lại bất cứ khách sạn nào mà không cần chứng minh thư.

Tu luyện như thuở đầu

Trong khi ngồi thiền định thời gian này, thân thể tôi rất cứng và chân tôi không thể giữ để khỏi rớt xuống, thậm chí ở thế bán kiết già. Tôi đã cố gắng để đặt chân khác lên trên chân này, để ngồi thế kiết già, và kết quả là chân tôi bị gãy. Sau khi bị như thế, tôi ở trong đau đớn khó có thể chịu đựng được. Tôi thấy rằng Sư Phụ ở sau tôi và thực sự đang chịu đựng cho tôi. Tôi chỉ gánh chịu một chút, còn Sư Phụ gánh chịu hầu hết cho tôi. Khi Sư Phụ đang ngồi đả tọa, những giọt mồ hôi lớn rơi trên khuôn mặt Ngài, nhưng Sư Phụ vẫn mỉm cười. Khi tôi thấy rằng Sư Phụ đang chịu đựng cho tôi nhiều và gánh chịu một cách dễ dàng như thế, tôi giữ kiên định – ngồi thiền định trong 3 giờ. Nhìn từ không gian khác, chân tôi như đang bị đốt cháy mãnh liệt giống như than.

Bắt đầu phát chính niệm

Khi tôi đọc câu đầu tiên trong bài giảng mới của Sư Phụ “Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc” trong sách Đạo Hàng, Sư Phụ nói: “Vậy đã lâu rồi,” tôi đã khóc. Ngay sau khi tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức vào tháng 7 năm 2001, tôi bắt đầu phát chính niệm tinh tấn. Phát chính niệm là một trong ba việc Sư Phụ yêu cầu chúng ta làm.

Tôi trở về Thâm Quyến và tới gặp người phụ đạo viên điểm tập công của tôi. Bà đã được cảnh sát trả lương và trở thành một đặc vụ, nhưng chúng tôi không biết điều này. Nhiều người trong chúng tôi thậm chí nghĩ bà rất tốt và làm theo bà. Bà nói với tôi có một biểu ngữ lớn vu khống Pháp Luân Công tại nhà hát, nơi sắp diễn một chương trình lăng mạ Đại Pháp. Tôi nói với bà rằng chúng ta nên phát chính niệm để tiêu trừ nó. Bà yêu cầu tôi đi tới chương trình trước và bà sẽ đến sau. Khi đi tới nhà hát, tôi nhìn thấy những chữ lớn trên một biểu ngữ và bên dưới là những thứ hỗn loạn. Tôi đứng ở đó và đọc to khẩu quyết phát chính niệm. Các học viên đến và nói với tôi rằng họ có thể nghe tiếng tôi từ xa. Họ nói rằng tôi không nên hét to lên như thế, và rằng đó không phải là cách để phát chính niệm. Tôi nói với họ rằng tôi đã giải thể nhiều sinh mệnh tà ác. Tôi đang tìm một cái thang để gỡ tấm biểu ngữ xuống nhưng không tìm thấy cái nào. Sau đó tôi ngồi xuống và yên lặng phát chính niệm. Tôi thấy rằng tấm biểu ngữ đã bị tiêu hủy ở không gian khác và chương trình đã không được thực hiện.

Tôi làm theo điểm hóa của Sư Phụ và đi tới sở cảnh sát để phát chính niệm. Tôi hô lớn khẩu quyết phát chính niệm. Vào lúc đó tôi không biết làm cách nào để phát chính niệm cho đúng, nhưng tôi cảm thấy rằng khẩu quyết rất có sức mạnh và tràn đầy năng lượng. Năng lượng phát ra đã giải thể rất nhiều, rất nhiều nhân tố tà ác. Khẩu quyết tốt như thế và tôi đã thấy được Đại Pháp là mạnh mẽ như thế.

Lao động cưỡng bức lần thứ hai

Cuộc bức hại ở tỉnh Quảng Tây là rất nghiêm trọng tại thời điểm đó, và các học viên không thể giữ được các tài liệu Đại Pháp. Chúng tôi có một điểm tư liệu lớn, nơi chúng tôi đã sản xuất một số lượng lớn sách Đại Pháp, các bài giảng mới của Sư Phụ, và tài liệu giảng chân tướng. Chúng tôi đã gửi rất nhiều, rất nhiều thùng tài liệu tới Quảng Tây. Một hôm, hai học viên và tôi mang rất nhiều tài liệu tới Quảng Tây. Chúng tôi lấy chúng ra và để lại một số lượng nhỏ tại điểm tập công địa phương. Sư Phụ điểm hóa cho tôi rằng tôi nên rời khỏi hai học viên khác, nhưng tôi không muốn. Kết quả là ba chúng tôi đã bị bắt giữ và đưa tới phòng giáo dục của trại lao động cưỡng bức tỉnh Quảng Tây. Một học viên cùng với một em nhỏ được chuyển tới một trung tâm tẩy não. Họ không biết điều gì đã xảy ra cho đến khi đó. Tôi đã bị kết án ba năm lao động cưỡng bức, từ tháng 01 năm 2002 đến tháng 01 năm 2005.

Trại lao động cưỡng bức chia các học viên thành hai loại, “đã chuyển hóa” và “không từ bỏ tín ngưỡng”. Họ bị giam trong những phòng riêng biệt. Các học viên đã không từ bỏ Pháp Luân Công được giam với những người “đã chuyển hóa” trong một tháng. Nếu họ không từ bỏ Pháp Luân Công, họ bị bắt ở lại đó, nếu không họ sẽ được đưa trở lại phòng giam trước đây của họ. Tôi bị giam ở trong gian phòng “đã chuyển hóa”, và một số học viên nghĩ rằng tôi “đã chuyển hóa”.

Người lính gác ra lệnh tôi viết một bản báo cáo. Lần đần tiên tôi viết: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Họ yêu cầu tôi viết lại. Tôi nghĩ rằng có lẽ tôi đã chưa đủ kiên định, vì thế lần này tôi đã viết chi tiết hơn. Người bảo vệ bắt tôi viết lại một lần nữa, lần thứ ba. Tôi nghĩ những người lính gác có thể hoàn toàn không biết sự thật, do đó tôi đã viết nó rõ ràng hơn. Cuối cùng, tôi đã viết về Đại Pháp chín lần. Các lính gác cuối cùng đã hiểu.

Họ muốn thả tôi ra, nhưng không có khả năng để làm điều đó một cách công khai. Vì thế họ luôn cố tình rời đi mà không đóng cửa. Nhưng tôi không muốn rời đi. Có rất nhiều nhân tố tà ác ở Quảng Tây. Sư Phụ đã không đến Quảng Tây để tổ chức lớp học. Những học viên mà tôi biết không có ai đắc Pháp trước năm 1998. Tôi thấy rằng có rất nhiều nhân tố bất hảo ở đó, và tôi đã lựa chọn ở lại đây để giải thể tà ác. Tôi đã bị giam giữ trong phòng giáo dục một thời gian lâu. Sư Phụ cho phép tôi làm Chính Pháp ở các không gian khác. Thông thường khi ngủ vào ban đêm, nguyên thần của tôi rời thân thể và tiêu diệt một lượng lớn tà ác. Nguyên thần của tôi có thể làm nhiều điều. Vào lúc tôi được thả ra từ trại lao động cưỡng bức, tôi đã tu luyện tới một cảnh giới “vô hình”. Sư Phụ đã diễn hóa tôi thành một bông sen lớn.

Giúp đỡ các bạn đồng tu

Ở trại lao động cưỡng bức, các lính gác thường xuyên sử dụng các chương trình truyền hình và phát thanh để bức hại các học viên Đại Pháp. Tôi đã phát chính niệm và kết quả là TV và đài thu thanh đã ngừng hoạt động. Các nhân viên không thể nào sửa chữa chúng.

thiên mục của tôi thấy rằng một học viên đã bị còng tay trong một thời gian dài. Tôi đã phát chính niệm và chiếc còng ở không gian khác mở ra. Nó tiếp tục như thế ba lần. Người học viên đó vẫn còn nhiều chấp trước con người và thường xuyên phàn nàn về những người khác. Tôi đã yêu cầu người tù nhân giám sát tôi đưa tôi tới chỗ người đồng tu kia. Cô ấy nói cô sẽ không làm điều đó. Tôi nói với cô rằng tôi sẽ nói chỉ hai câu thôi. Tôi đi tới đó và nói với người học viên: “Tối nay còng sẽ được mở nhưng trong tâm bạn phải nghĩ về ba chữ ‘Chân-Thiện-Nhẫn’ và không có bất cứ điều gì khác. Bạn phải luôn niệm “Chân-Thiện-Nhẫn’ ở trong tâm.” Cô ấy cuối cùng đã vượt qua khảo nghiệm tâm tính và không bị còng tay nữa. Tà ác chỉ muốn cô vượt qua khảo nghiệm. Nó bức hại cô cho đến khi cô nhận ra và buông bỏ chấp trước.

Một hôm trong một giấc mơ tôi đang đi trước những người khác và rơi xuống nước. Người đi theo tôi cũng rơi xuống theo. Tôi đã không quan tâm đến bất kỳ sinh mệnh xấu nào mà tôi thấy. Tôi tiếp tục bơi cho đến khi vào đến bờ. Một học viên khác cũng đã mơ giống như vậy. Cô ấy nói với tôi rằng đêm hôm trước, cô đã bị rơi xuống cùng với tôi nhưng không thể nhìn thấy tôi sau một thời gian. Cô ấy nói tôi đã bơi rất nhanh. Tôi nói với cô ấy rằng chúng ta đã vượt qua một khảo nghiệm lớn đêm hôm đó. Tôi đã hòa hợp với cô khá tốt. Một hôm học viên đó bị tra tấn và không thể di chuyển chân của mình. Cô cũng đã nôn, và mọi người muốn đưa cô vào bệnh viện. Cô đã hét lên: “Ai dám động vào tôi? Tôi muốn [Tịnh Liên] đến gặp tôi.” Tôi đã biết về tình huống của cô ấy và đi tới gặp cô. Tôi đi bất cứ đâu tôi muốn đi, mặc dù một tù nhân đang giám sát tôi. Nhưng tôi không để ý đến cô ấy. Tôi đi đến đó rất nhanh. Thậm chí những lính gác không thể bắt tôi. Khi nhìn thấy cô ấy, tôi nói với cô đừng cử động và hãy phát chính niệm. Tôi cũng phát chính niệm cho cô ấy, và cô đã sớm hồi phục. Một học viên khác cũng gặp phải ma nạn và yêu cầu tôi đến gặp cô. Tôi đã tới gặp cô ấy và cô cũng đã hồi phục nhanh chóng.

(còn tiếp)

Phần 5


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/12/明慧法会–勇猛精進-助师正法(4)-248892.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/22/129635.html
Đăng ngày 08-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share