Từ Pháp hội Chia sẻ kinh nghiệm tu luyện trên Internet lần thứ 8 của các học viên ở Trung Quốc
Tịnh Liên từ tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc kể lại, đồng tu chỉnh lý
[MINH HUỆ 13-11-2011] (Tiếp theo Phần 1, Phần 2, Phần 3, Phần 4)
Trong quá trình tu luyện, tôi đã gặp tai nạn xe hơi ba lần, và mỗi lần tôi đều ngộ ra những yêu cầu của Pháp. Sau tai nạn đầu tiên tôi đứng dậy và nói: “Tôi không sao đâu” và tôi đã không bị làm sao. Lần thứ hai khi một chiếc xe tải chở hàng tông vào, tôi leo lên từ bên dưới xe tải và đi thẳng tới người lái xe và nói với anh ta tôi không sao cả. Người lái xe đến từ Hồng Kông, và dường như bị sốc khi anh ta lặp đi lặp lại: “Tôi đã tông một người nào đó, tôi đã tông một người nào đó.” Tôi nhẹ nhàng thu hút sự chú ý của anh ta và nói: “Tôi hoàn toàn bình thường. Tôi là người anh đã tông vào.” Vì anh ta không tin tôi, anh ta đi vòng quanh chiếc xe tải và kiểm tra mọi thứ cẩn thận và sau đó anh ta đã tin tôi. Đó là tai nạn thứ hai, tôi hoàn toàn chú tâm tới cảm giác của người khác. Tai nạn thứ ba xảy ra khi tôi đang đi bộ trên vỉa hè, và một chiếc xe hơi đã tông vào tôi. Tuy nhiên, như thể là chiếc xe hoàn toàn không hề tông vào tôi. Tôi đang bận làm những công việc Đại Pháp. (Tôi không sao, nhưng ở không gian khác tôi thấy Pháp thân của Sư Phụ bị tông bởi xe hơi. Sư Phụ đã gánh chịu rất nhiều cho chúng ta)
Giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho Viện Kiểm sát
Tôi bị giam giữ bất hợp pháp ở một trại lao động cưỡng bức rất tà ác trong ba năm. Những lính canh khó chịu bởi việc tôi luôn giúp đỡ các đồng tu. Họ nghĩ tôi chịu tra tấn chưa đủ, vì thế họ đưa tôi tới đội số 2. Những lính canh này nói rằng đội số 1 là thiên đàng còn đội số 2 là địa ngục. Vào lúc chuyển tôi đi, họ thậm chí cố gắng kéo dài bản án của tôi.
Tôi đã viết một lá thư tới Viện Kiểm sát, phơi bày sự bức hại tà ác ở trại lao động cưỡng bức và nói với trưởng đội lính gác gửi nó đi. Viên cai ngục dường như sợ hãi và tôi đã nói với anh ta: “Tôi đã không phạm bất cứ tội nào, nhưng anh bỏ tù tôi bất hợp pháp. Anh ta cũng ra lệnh rằng, do tôi không bị ‘chuyển hóa’ và từ chối lao động khổ sai nên anh ta sẽ kéo dài bản án của tôi. Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận việc này.”
Một viên chức của Viện Kiểm sát đã đến thăm tôi ba lần. Ông ấy là một người tốt. Tôi nói: “Tôi không có tội. Họ đã bắt giữ tôi vì tôi nói chuyện cởi mở về Pháp Luân Công. Tại sao tôi không thể nói chuyện về Pháp Luân Công? Tôi có làm bất cứ chuyện gì sai đâu. Tôi không đặt bom hay giết người. Vì thế tôi đang hỏi tại sao họ bắt giữ tôi và kết án tôi tới ba năm.” Ông ấy có vẻ thông cảm và nói, “Để được an toàn, đừng trở về tỉnh Quảng Tây nữa.” Tôi nói với ông ấy tôi cần trở lại nơi đó. Ông ấy đã trả lời: “Chị sẽ sớm được thả ra. Tại sao chị không viết thư cho tôi sớm hơn?” Ông ấy bắt đầu phê bình các lính gác ở trại lao động cưỡng bức: “Làm sao các anh có thể đối xử với các học viên Pháp Luân Công như thế này?” Cai ngục ngay lập tức chuyển tôi trở lại đội giáo dục, và nói rằng họ đã không “dạy dỗ” tôi đến nơi đến chốn.
Cứu những người bị chuyển hóa với lòng từ bi
Có một vài học viên bị chuyển hóa trong trại lao động luôn cố gắng làm lung lạc tôi bằng những giáo lý Phật giáo giả. Họ nói với tôi rất xảo trá: “Chị rất tốt bụng. Chị nên học những thứ của Quan Âm Bồ Tát.” Tôi nói:“Chị nên nhớ tới Sư Phụ. Chị đã hưởng tất cả những lợi ích từ Đại Pháp. Chị không nhớ sức khỏe của chị như thế nào trước khi học Đại Pháp sao? Chị đã thực sự quên nhiều điều nhanh như thế sao? Không có vị Thần nào cứu độ [chúng sinh] vào lúc này. Chỉ có Sư Phụ là đang cứu độ chúng sinh, và Quan Âm Bồ Tát đang học Chuyển Pháp Luân trong cảnh giới khác. Tại sao bây giờ chị lại học pháp môn Quan Âm? Chị đang học điều mà Quan Âm đang học.” Trong môi trường này rất khó để vượt qua khảo nghiệm về tâm tính vào mọi thời khắc. Những người bị chuyển hóa báo cáo về tôi hàng ngày. Suy nghĩ duy nhất của tôi là làm cách nào để xóa sạch những quan niệm sai lầm của họ và đánh thức họ trở về Đại Pháp một lần nữa.
Một học viên bị chuyển hóa là một bác sĩ, và các học viên thường không nói chuyện với cô, nhưng tôi làm việc với cô hàng ngày. Một số học viên oán giận cô ấy và đã hỏi tôi: “Tại sao chị làm việc với cô ta? Cô ta báo cáo về chị hàng ngày.” Tôi trả lời: “Tôi không lo sợ. Nếu họ muốn báo cáo về tôi, họ có thể báo cáo. Làm cách đó họ sẽ rời trại lao động sớm hơn và hy vọng được đánh thức sớm hơn.” Tôi nói với tất cả những người bị chuyển hóa: “Nếu các bạn muốn báo cáo về tôi, hãy báo cáo về tôi để các bạn được thả ra sớm hơn. Nhưng đừng báo cáo về những người khác.” Những người bị chuyển hóa bắt đầu chỉ báo cáo về tôi, vì họ biết rằng tôi sẽ không tức giận họ.
Sau khi những học viên bị chuyển hóa báo cáo về tôi, tôi đã bị biệt giam, bị đánh đập, không cho ngủ, bị còng tay, và không cho phép sử dụng phòng tắm. Tôi không sợ hãi khi họ đánh tôi, tôi không cảm thấy đau, và mặc dù tôi thiếu ngủ, tôi không mệt mỏi. Các tù nhân theo dõi tôi đã phải làm việc đến nửa đêm, và họ luôn luôn rất mệt mỏi. Một đêm tôi cần đi tắm, nhưng tôi không nỡ đánh thức họ dậy khi họ đang say giấc (Họ ra lệnh cho cho hai tù nhân theo dõi tôi khi tôi đi vào phòng tắm). Thay vào đó tôi đã đi tiểu tiện ngay trên giường. Sáng hôm sau nó như thể chẳng có việc gì xảy ra – khăn trải giường khô ráo và sạch sẽ. Có lẽ bởi vì suy nghĩ của tôi, [nên] Sư Phụ đã giúp tôi.
Có rất nhiều chuột ở trong phòng, chúng chạy ra vào ban đêm và cắn mọi người. Tôi phát chính niệm để diệt trừ chúng, và ngay lập tức không còn con chuột nào ở trong phòng chúng tôi. Hầu hết những người bị chuyển hóa đã trở lại với Đại Pháp sau khi họ được thả ra, bao gồm cả vị bác sĩ đó. Sư Phụ rất từ bi vì Ngài chỉ nhìn vào thái độ của con người đối với Đại Pháp, không xét đến những lỗi lầm của họ.
Là một vị quan tòa trong tam giới
Tôi đã gặp rất nhiều khổ nạn trong ba năm ở trại lao động. Trong thời gian đó, nguyên thần của tôi đã ly thể đi tới các không gian khác để xử lý các việc và tích đức. Tôi là một vị quan tòa trong tam giới, cứu độ chúng sinh và giải thể tà ác. Sư Phụ hỏi tôi muốn lựa chọn hình tượng gì ở không gian khác để Chính Pháp. Tôi đã muốn dùng hình tượng của một đứa trẻ. Tôi nghĩ nếu tôi trở nên quá nghiêm khắc, nó có thể sẽ không tốt, cho dù tôi là một vị quan tòa. Tôi cũng muốn cân nhắc đến cảm giác của người khác. Vì thế Sư Phụ biến tôi thành một đứa trẻ.
Cảnh giới vô hình là cao nhất. Nếu bạn muốn tu luyện đến cảnh giới đó, bạn phải làm nhiều việc tốt và tích nhiều đức. Tôi đã tu luyện đến cảnh giới vô hình trong khi tôi ở trại lao động đó. Lần đó, khổ nạn tôi gặp phải tương đối nhỏ so với hai lần tôi ở trong trại lao động trước đó, vì tôi không chiêu mời rắc rối, cũng như không có nhiều chấp trước. Nó dường như tương đối dễ dàng, vì không có can nhiễu đến từ các không gian khác.
Tôi thấy tất cả các sinh mệnh đang học Chuyển Pháp Luân ở các không gian khác, nhưng nội dung cuốn Chuyển Pháp Luân là khác so với ở không gian con người này.
Biết ơn sâu sắc đối với Sư Phụ
Khi bản án ở trại lao động của tôi sắp hết thời hạn, nguyên thần của tôi đã theo Sư Phụ bất cứ khi nào tôi đi ngủ. Tôi đã tu luyện đến cảnh giới vô hình, và thấy rất nhiều Pháp thân của Sư Phụ ở các không gian khác. Thật tuyệt vời. Khi một người đạt viên mãn, đó là một khoảnh khắc tuyệt diệu: Những sinh mệnh ở các tầng thứ cao hơn tất cả đều đến gặp Sư Phụ, Ngài chiếu cho họ thấy quá trình tu luyện của tôi. Họ cảm động sâu sắc và nói rằng đệ tử Đại Pháp này ngộ tính rất tốt, và mặc dù đó là một con đường gian nan, cô ấy đã không bị rơi rớt hay bị lưu lại ở một tầng thứ quá lâu. Cô ấy đã tu luyện thẳng lên trên.
Sư Phụ diễn hóa tôi thành một bông hoa sen lớn và giữ chặt tôi. Khi Sư Phụ bắt đầu làm các đại thủ ấn, tôi đã thăng lên cùng với năng lượng xung quanh, cảm giác đó thật tuyệt diệu. Sư Phụ đang rơi nước mắt còn tôi rất tĩnh lặng. Sư Phụ giữ tôi chặt hơn và nói: “Con vẫn cần phải tu luyện.” Nước mắt của Sư Phụ và tôi hòa vào nhau. Sư Phụ kết hợp chúng lại với nhau và hóa chúng thành những giọt cam lộ, thứ mà tôi có thể mang về thế giới của mình. Bất cứ nơi nào tôi vẩy cam lộ, những bông hoa tuyệt đẹp sẽ nở rộ, và bởi vì nó chứa những giọt nước mắt của Sư Phụ, nên tôi có thể thấy Sư Phụ bất cứ lúc nào trong thế giới của tôi.
Các vị Thần và cựu thế lực ở các không gian khác nghĩ điều này thật bất công và ghen tỵ. Họ nói điều này là chưa từng có tiền lệ, làm sao nước mắt của Sư Phụ có thể hòa với nước mắt của một vị Thần được? Họ hỏi Sư Phụ: “Tại sao Ngài lại đối xử với cô ấy theo cách này? Tại sao cô ấy được hưởng nhiều lợi ích như thế?” (Tầng thứ của những vị Thần đó cao hơn tầng thứ của tôi rất nhiều). Sư Phụ nói: “Tất cả chư vị kính trọng và ngưỡng mộ tôi, nhưng không một ai trong chư vị để tâm và tinh tấn như đệ tử Đại Pháp này, cộng thêm việc cô ấy đã rơi nhiều nước mắt như tôi. Nếu tất cả chư vị có thể giống cô ấy, tôi sẽ đối xử với chư vị cũng giống như thế.” Không vị Thần nào có thể đáp lời.
Vào lúc đó, Sư Phụ nói với tôi rằng tôi vẫn cần phải tu luyện. Tôi nói: “Vâng. Cho dù khó khăn như thế nào, con sẽ vẫn tu luyện.” Tôi đã đi xuống một lần nữa và tu luyện lại từ đầu.
Tu luyện lại từ đầu
Lần bắt đầu tu luyện lại từ đầu này là rất khó khăn – trước đây chưa bao giờ khó khăn như thế này. Xương tôi trở nên cứng và tôi không thể bắt tréo chân theo thế kiết già. Trước kia tôi thường ngồi thiền định suốt đêm và thân thể tôi linh hoạt. Nhưng lần này tôi thậm chí không thể ngồi theo thế đơn bàn. Khi tôi ngồi thiền lần đầu tiên, chân tôi bị kênh lên cao. Tôi nghĩ nó không được như thế, nhưng cho dù tôi có làm gì thì chân tôi vẫn không xếp bằng được. Chỉ khi đó tôi mới nhận ra rằng những người phải trải qua những khó khăn như thế này đã phải chịu đựng nhiều thế nào. Tôi nghiến chặt răng và ép tréo chân để vượt qua khảo nghiệm này, và “Rắc” chân tôi đã bị gãy. Tôi nhớ lại lời của Sư Phụ ngay lập tức: (Bạn phải nghĩ tới Pháp của Sư Phụ, nếu không các sinh mệnh khác sẽ không thể giúp đỡ bạn). Sư Phụ đã giảng về Thân Công Báo có thể đặt đầu của mình trở lại khi đầu của ông ta bị cắt xuống. Tuy nhiên vấn đề của tôi chỉ là bị gẫy chân, vì thế tôi không hề sợ hãi. Sư Phụ đặt chân tôi trở lại ngay lập tức, và tôi có thể ngồi thiền định trong thế kiết già.
Bạn phải chịu đựng nhiều hơn khi bạn tu luyện tới những tầng thứ cao, vì nhiều nghiệp lực hơn sẽ ép xuống. Bạn phải có ngộ tính tốt, có thể nhìn vào trong, và tu luyện tâm tính.
Sư Phụ giảng:
“[Tôi] nói rõ cho chư vị một chân lý: toàn bộ quá trình tu luyện của người ta chính là quá trình liên tục tống khứ tâm chấp trước của con người.” (Chuyển Pháp Luân)
Một lần, một chiếc xe buýt chạy ngang qua và cát văng vào mắt tôi. Tôi nghĩ rằng nó là nghiệp của tôi và không phải là do xe buýt. Khi tôi tắm, xà phòng vào mắt tôi, tôi cũng biết nó là nghiệp của tôi chứ không phải là xà phòng. Tôi đã hiểu rằng để ngộ được những nguyên lý này tôi phải nhìn vào trong, và tôi không nên đổ lỗi cho xe buýt hay xà phòng.
Tôi là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Tôi đã dùng công năng được khai mở thông qua tu luyện để trợ Sư Chính Pháp.
Đây là những chia sẻ kinh nghiệm của tôi. Xin vui lòng chỉ ra những điều thiếu sót.
Hợp Thập!
(Hết)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/13/明慧法会–勇猛精進-助师正法-5–248893.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/12/1/129788.html
Đăng ngày 08-12-2011: Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.