Từ hội thảo chia sẻ kinh nghiệm trên internet lần thứ VIII cho các học viên ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-11-2011]

Kính chào Sư Phụ tôn kính!

Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 8 năm 1994. Sau khi bước đi 18 năm trên con đường tu luyện, tôi đã có một nhận thức sâu sắc: Mỗi bước chúng ta đi đều được thực thi dưới sự bảo hộ vô cùng từ bi của Sư Phụ, và chúng ta là những sinh mệnh may mắn nhất đang bước đi trên con đường hướng tới thần trong sự từ bi vô hạn của Sư Phụ tôn kính. Ở đây, tôi muốn báo cáo với Sư Phụ và các đồng tu một số kinh nghiệm tu luyện của tôi.

Đắc Pháp và kiên định tu luyện, đặt định nền tảng vững chắc để trợ Sư Chính Pháp

Khoảng nửa năm trước khi tôi đắc Pháp, vào ban đêm tôi thường thấy khó ngủ, và không hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Từ sâu thẳm trong tâm, tôi có một cảm giác bồn chồn, khao khát một điều gì đó. Một ngày, tình cờ, tôi đã cầm lên một cuốn sách từ bàn của một đồng nghiệp. Đó là cuốn Pháp Luân Công Trung Quốc. Tôi đã mở đúng trang mà Sư Phụ đang biểu diễn bài công Pháp số hai, động tác “Đầu tiền bão luân”. Đột nhiên, tôi cảm thấy một luồng năng lượng thuần chính bao trùm lên mình và tôi cảm thấy thật thư thái và khoan khoái. Đây là một thứ cảm giác thật dễ chịu mà tôi chưa bao giờ được trải nghiệm trước đó. Tôi đã nói một cách xúc động, “Đây là một thứ gì đó thật thuần chính!” Tôi ngồi tại bàn làm việc và bắt đầu đọc cuốn sách với sự háo hức vô cùng to lớn. Càng đọc, tôi lại càng cảm thấy rằng đó chính xác là những gì mà tôi đang tìm kiếm.

Tôi đã tuân theo lời dạy của Sư Phụ trong việc học Pháp,

“Học Pháp đắc Pháp
Tỉ học tỉ tu
Sự sự đối chiếu
Tố đáo thị tu” (“Thực Tu“, Hồng Ngâm)

Tôi đã thực sự tu tâm mình. Trong giao tiếp với người thường, tôi luôn đề cao sự vĩ đại và huyền năng của Đại Pháp. Thỉnh thoảng, khi tôi nhìn vào ảnh của Sư Phụ, tôi thấy Ngài đang vui mừng mỉm cười với tôi.

Việc thường hằng kiên định học Pháp và thực tu đã đặt định một nền tảng vững chắc cho việc duy hộ và chứng thực Pháp của tôi sau này.

Chứng thực Pháp tại trại giam

Năm 1999, Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) tà ác bắt đầu đàn áp Pháp Luân Công. Tôi cùng một số đồng tu đã đi đến Bắc Kinh để chứng thực Pháp. Chúng tôi đã bị bắt và bị gửi đến một trại giam. Chúng tôi đã từ chối mặc đồng phục tù nhân và học thuộc các quy tắc. Thay vào đó, hằng ngày chúng tôi đều học Pháp và tập công. Sau đó, hơn 40 học viên mà bị giam giữ tại đó cũng đã đứng lên để phản bức hại và chúng tôi đã cùng nhau hình thành một trường chính niệm rất mạnh mẽ. Các lính canh đã rất sợ hãi. Sau đó, mỗi khi họ thấy chúng tôi đang tập công, họ đều xông vào phòng giam để đánh các học viên. Lúc đó tôi đã nghĩ, “Những học viên này khá là mới. Khi bị đối xử bất công hay bị đánh, họ có thể sẽ từ bỏ tập luyện.” Ngày hôm sau, khi các đồng tu tập công, tôi đã đứng trước cửa phòng giam của chúng tôi. Tôi nghe thấy tiếng lạch cạch của khóa cửa sắt mở ra. Các lính canh xông vào. Họ đẩy tôi sang một bên và bắt đầu đánh đập và đá các học viên. Tôi thấy rất đau lòng khi các đồng tu bị đánh đập, vì thế tôi đã quát to, “Dừng ngay việc đánh người lại! Các người đang phạm luật đấy!” Ngay lập tức bốn lính canh đã dừng lại. Sau đó, trưởng trại giam đã lao về phía tôi. Ông ta đã túm lấy tóc tôi và đập đầu tôi vào tường. Tuy nhiên, tôi cảm thấy như thể đầu mình đang đập vào bịch bông mềm. Tôi mỉm cười. Khi nhìn thấy điều này, ông ta đã thả tôi ra. Mũ và phù hiệu cảnh sát của ông ta đã bị rơi xuống đất. Ông ta đã nhanh chóng nhặt chúng lên và chạy ra ngoài. Các lính canh khác cũng theo ông ta và chạy đi.

Tối ngày hôm đó, hơn mười người trong chúng tôi đã bị đưa đến một phòng lớn, như một nơi dùng để tra tấn, chúng tôi đã bị ép phải đứng cả đêm quay mặt vào tường. Chúng tôi đã học thuộc các bài thơ của Sư Phụ trong Hồng Ngâm. Nhờ sự trợ giúp và bảo hộ của Sư Phụ từ bi, chúng tôi không hề cảm thấy mệt mỏi hay buồn ngủ chút nào. Ngày hôm sau, chúng tôi lại bị đưa đến một phòng họp. Trưởng trại giam đã đập bàn và hét lên, “Chúng tôi phải đàn áp Pháp Luân Công!” Tôi đã bình tĩnh nói với ông ta, “Bức hại chúng tôi tức là ông không chỉ vi phạm pháp luật của Trung Quốc, mà còn vi phạm các công ước quốc tế mà Trung Quốc đã ký kết.” Khi nghe thấy điều này ông ta trông giống như một quả bóng xì hơi và ngồi thụp xuống ghế.

Đột nhiên, tôi cảm thấy ông ta rất đáng thương, vì vậy tôi đã đi tới và nói một cách ân cần, “Ông biết chúng tôi là những người tốt. Đức tin của chúng tôi đã dạy chúng tôi trở thành những người tốt và thậm chí còn trở thành những người tốt hơn nữa. Chúng tôi ‘đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu’. Chúng tôi đối xử với mọi người bằng lòng tốt và thiện tâm.” Căn phòng trở nên rất yên ắng. Trưởng trại giam cùng các lính canh khác đã im lặng lắng nghe tôi. Tôi đã nói về cuộc bức hại và giảng chân tướng khoảng một lúc, cho đến khi trưởng trại giam đột nhiên nhận ra điều gì đang diễn ra. Ông ta hét lên, “Đưa họ đi! Đưa họ đi!” Tôi là người cuối cùng rời khỏi phòng. Trưởng trại giam đã ngăn tôi lại, chỉ ngón tay vào tôi và nói, “Cô thật phi thường!

Kiên trì tập công, trấn nhiếp tà ác

Trong buổi tối ngày thứ ba sau sự việc này, một người đàn ông trẻ đã nói nhanh với tôi, “Tôi là trưởng phòng giam ở đây. Tôi sẽ được thả sau ba ngày nữa. Tôi thật sự ngưỡng mộ cô! Tôi cũng nhận ra rằng Pháp Luân Đại Pháp thực sự tốt! Khi trở về, tôi sẽ tìm các học viên Pháp Luân Công khác, tôi muốn tập luyện!” Sau đó, anh ta nói, “Tôi không đến đây để nói với cô điều này. Tôi muốn nói với cô rằng phòng công an thành phố đã gọi điện và họ dự định sẽ đưa cô đến một trại giam khác và sau đó tống cô vào tù. Có thể là tối nay hoặc sáng mai đấy.” Nói xong, anh ta nhanh chóng rời đi.

Sáng hôm sau, xe cảnh sát đã đậu ở ngoài cổng. Các đồng tu bị gọi từng người một, tay bị còng và bị đẩy vào trong xe để đưa tới những nơi khác. Hai học viên và tôi đã bị đưa tới cùng một nơi. Viên công an phụ trách việc trung chuyển là người hà khắc nhất ở trại giam. Ông ta đang cầm một chai nước giải khát chưa mở và đang định dùng nó để đánh tôi. Tuy nhiên, nửa chừng ông ta đã dừng tay lại. Ông ta nói với tôi bằng sự tôn trọng, “Chắc hẳn cô đã tốt nghiệp đại học.” Tôi nói với ông ta: “Tôi tập Pháp Luân Công, nhưng tôi vẫn chưa tốt nghiệp!” Trên đường đi, tôi đã nói chuyện với ông ta về Pháp Luân Công. Ông ta đã lắng nghe một cách yên lặng.

Chúng tôi tới một trại giam mới chỉ có hơn ba giờ chiều. Khoảng mười lăm hay mười sáu người chúng tôi chia nhau một tấm phản gỗ to. Sư Phụ đã giảng,

“Có đôi điều lúc trước tôi đã có nói với quí vị, thế nào là một vị Phật? “Như Lai” là thuật ngữ người đời dùng để chỉ bậc đã hiểu chân lý và có quyền lực để thực thi nguyện ước, tuy thế các vị Phật thực sự chính là những vị bảo vệ vũ trụ và chịu trách nhiệm về mọi nhân tố chân chính trong vũ trụ.” (“Bài thuyết của Sư phụ Lý Hồng Chí tại hội thảo chia sẻ kinh nghiệm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp Miền Tây Mỹ Quốc”)

Tôi nghĩ, “Giờ các ông đưa tôi tới đây, tôi không có ý định quay lại. Tôi sẽ chứng thực Pháp ở bất cứ nơi nào tôi tới!” Lúc sáu giờ tối hôm đó, tôi bắt đầu tập bài “Pháp Luân Trang Pháp”. Lính canh đã hét lên “Dừng ngay việc tập Pháp Luân Công lại!” và anh ta thọc cái dùi cui qua cái lỗ trên cửa. Tôi không để ý chút gì tới anh ta và vẫn tiếp tục. Anh ta mở cửa và bước vào. Tôi đang đứng một cách vững trãi như thể tôi là một ngọn núi to lớn và không ai có thể dịch chuyển được tôi.

Không khí trong phòng giam trở nên rất căng thẳng, và mọi người đều đang đứng nhìn một cách sợ hãi. Lính canh đã đi vòng quanh tôi ba hay bốn lần và hỏi một cách lịch sự, “Thế đây là ôm bánh xe đúng không?” Nói xong anh ta rời đi. Một lúc sau, trưởng trại giam đã xông vào và nói với tôi, “Tôi xin cô hãy dừng tập công lại! Tôi không muốn mất việc!” Tôi nói, “Đây là thời gian mà chúng tôi tập công. Chúng tôi vô tội. Chúng tôi không làm bất cứ điều gì hại ông cả.” Ông ta cảm thấy bất lực và đã rời đi. Từ đó trở đi, cứ sáu giờ sáng và sáu giờ tối hàng ngày chúng tôi đều tập công theo nhóm. Chúng tôi cũng có một bản sao cuốn Chuyển Pháp Luân và ba người chúng tôi đã học Pháp cùng nhau.

Vào tối ngày 1 tháng 10, khi chúng tôi đang chuẩn bị tập công, trưởng trại giam đã vội vã đến chỗ chúng tôi. Ông ta nói, “Thị trưởng cùng trưởng phòng công an sẽ tới đây để kiểm tra một lúc. Tôi đã rất tốt với các cô nhưng họ thì không như thế đâu. Các cô có thể tập sau khi họ rời đi.” Tôi đã nói với ông ta, “Cám ơn ông, nhưng lịch tập của chúng tôi sẽ không bị thay đổi trong bất cứ hoàn cảnh nào.” Ông ta đã rất lo lắng, nhưng ông ta không thể làm gì. Ông ta dậm chân và đi ra ngoài. Học viên A và tôi vẫn tiếp tục tập công. Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng mọi người thì thầm một cách lo lắng, “Họ tới rồi, họ tới rồi!” Lúc đó tôi đang hướng dẫn tập công, và ở giữa hàng tôi đã nói, “Bất động tâm!” Tôi đang cố gắng bảo học viên A đừng phân tâm. Lúc đó tôi nhắm mắt và không thấy được là cô ấy đang chuẩn bị bước một bước và dừng tập công. Khi cô ấy nghe thấy tôi nói một cách kiên định “Bất động tâm!“, nó như một luồng lực khiến cô ấy bị chấn động và sự sợ hãi của cô ấy đã tan biến. Đây là những gì cô ấy đã nói với tôi sau đó. Cô ấy cũng cám ơn tôi vì đã giúp cô ấy đề cao. Tôi đã nói với cô ấy, “Đó là Sư Phụ đã giúp bạn qua lời của tôi đó.” Chúng tôi nghe thấy ai đó đang nói chuyện bên ngoài phòng giam, “Chẳng phải họ đang tập Pháp Luân Công sao! Làm sao mà họ lại có thể tập luyện ở đây?!” Trưởng trại giam nói, “Thị trưởng, thành phố B không thể xử lý được họ, do đó họ đã bị chuyển đến đây. Họ sẽ lại bị chuyển đi trong vài ngày nữa. Hãy cứ kệ họ, vì chúng ta cũng chẳng có cách nào để kiểm soát được họ.

Kiên tu Đại Pháp, thần tích triển hiện

Ở trại giam đó, chúng tôi được đi vệ sinh hai lần trong một ngày, một lần vào buổi sáng và một lần vào buổi tối, mỗi lần chúng tôi chỉ được có ba phút, gồm cả việc rửa ráy và đánh răng. Chỉ có một số lượng nhất định nhà vệ sinh được sử dụng, và tôi không muốn tranh giành với người khác. Vì vậy tôi đã phải đi tiểu ở rãnh nước. Chưa đầy ba phút, lính canh đã hét lên, “Ra ngoài! Nhanh lên!” Tôi đã cố gắng tìm thời gian để đi đại tiện nhưng chẳng bao giờ có cơ hội. Ba ngày trước đó, tôi cảm thấy muốn đi, nhưng sau đó cảm giác đó đã qua đi. Cho đến khi tôi trở về nhà, trong khoảng hai mốt ngày, tôi đã không đại tiện, thậm chí không một lần nào, nhưng tôi vẫn thấy hoàn toàn khỏe mạnh.

Một buổi chiều, khi ba học viên Đại Pháp chúng tôi đang chia sẻ cùng nhau, đột nhiên tôi cảm thấy buồn ngủ. Tôi đã nhắm mắt lại và thấy một cảnh tượng: Một nhà sư trông rất trang nghiêm đang bước đi trên một con đường trong một khu rừng tại một ngọn núi. Sau đó bài thơ “Duyên” của Sư Phụ trong Hồng Ngâm đã hiện lên trong tâm trí của tôi,

“Đại Giác tâm cánh minh,
Đắc Pháp thế gian hành,
Du du số thiên tải,
Duyên đáo Pháp dĩ thành.”

Ngay lập tức tôi tỉnh dậy. Sư Phụ đã giảng,

Như mọi người biết, chư Phật chư Thần ấy họ cũng có thể vì chúng sinh, vì lợi ích của vũ trụ mà buông bỏ sinh mệnh của họ, gì cũng có thể buông bỏ, tuy nhiên [vẫn] thản nhiên bất động. Vậy nếu như đặt chư vị vào chỗ ấy, thì chư vị có thể đạt tới điểm đó không?” (“Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc”)

Một câu hỏi đã xuất hiện trong tâm tôi: “Liệu chư vị có thể hy sinh cả mạng sống của mình vì chân lý của vũ trụ hay không?” Tôi đã trả lời một cách kiên định trong tâm mình rằng, “Thưa Sư Phụ, con có thể!

Tôi đã bắt đầu học thuộc Pháp một cách lặng lẽ. Tôi muốn ghi nhớ Pháp và giữ nó trong tâm mình. Cảm giác của tôi trong suốt những ngày đó là: Tôi không biết điều gì sẽ xảy đến. Nhưng đã có Sư Phụ và Pháp ở bên, tương lai không có gì là chắc chắn! Một đêm, vào khoảng lúc mười một giờ đêm, trong khi tôi đang ngồi thiền, một lính canh đã hô tên tôi và nói, “Gói gém đồ đạc của cô lại và nhanh chóng ra ngoài!” Tất cả mọi người đều giật mình tỉnh dậy. Trưởng phòng giam đã lấy hết can đảm của cô ấy và hỏi, “Các ông đưa cô ấy đi đâu vậy?” Lính canh trả lời, “Về nhà!” Mọi người đều ngạc nhiên.

… Vẫn còn tiếp


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/11/9/明慧法会–在师恩浩荡中走向神(1)-248917.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/11/13/129455.html
Đăng ngày 08-12-2011; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share