Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 09-06-2022] Tất cả chúng ta đều biết rằng Sư phụ là người đang cứu chúng sinh. Chúng ta chỉ chạy đi chạy lại và mở miệng nói. Trong quá trình này, một số cơ hội dường như là tình cờ. Nếu chúng ta có thể nắm bắt những cơ hội này, có tâm cứu người, không truy cầu hay chấp trước và hành xử theo Pháp, Sư phụ sẽ cứu người đó. Dưới đây, tôi sẽ chia sẻ một vài kinh nghiệm của mình trong việc nắm bắt cơ hội cứu người.

Cái ô

Một buổi sáng tôi ra ngoài để giảng chân tướng, và đang tự hỏi lý do tại sao mình không mang theo ô. Sau đó tôi thấy một cái ô được gấp gọn đang nằm trên mặt đất gần chỗ mình. Bình thường thì tôi sẽ không nghĩ nhiều đến những gì mình nhìn thấy trên mặt đất. Nhưng vào ngày hôm ấy, bầu trời tối sầm và sấm ì ùng. Tôi cảm thấy như thể cơn mưa sẽ trút xuống trong phút chốc. “Chẳng phải Sư phụ an bài cho mình một cái ô vì mình đã không mang theo ô sao?” Tôi nhìn cái ô và một thoáng suy nghĩ vụt qua. “Cái ô thuộc về người phụ nữ trẻ đang vội vã vượt qua tôi.”

Tôi nhặt cái ô lên và đuổi theo cô ấy. Sau khi chạy được hơn 50m, tôi thấy người phụ nữ ấy quay lại và hối hả tìm kiếm cái ô của cô ấy. Tôi nhanh chóng đưa trả cho cô ấy cái ô và cô ấy liên tục cảm ơn tôi. Tôi nói với cô ấy về một cách hiệu quả để tránh bị nhiễm virus trong dịch bệnh. Người phụ nữ thở dài nói: “Những người có tín ngưỡng như các chị thật là tốt bụng!” Cô ấy hiểu và vui vẻ đồng ý thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Việc này khiến tôi ngạc nhiên một lúc. Tôi cảm thấy nó là khảo nghiệm với tôi và tôi đã suýt phạm sai lầm. Sư phụ đã sử dụng cái ô này để tôi cứu người. Nó không phải để tôi tránh mưa. Sau khi tôi trở về nhà, trời vẫn không mưa. Đến chiều trời mới đổ mưa. Bây giờ tôi nghĩ về việc đó, làm thế nào cô ấy có thể biết là ô của mình bị rơi khỏi túi? Làm sao cô ấy không nghe thấy khi cái ô rơi xuống đất?

Người đàn ông suýt ngã

Đó là một ngày có tuyết rơi và con đường trơn trượt khi tôi đi qua đám đông. Người đàn ông bên cạnh tôi đột nhiên té ngã, và tôi đã cố gắng để tóm lấy ông ấy. Thấy chân ông ấy không được nhanh nhẹn và con đường thực sự trơn, tôi đã giúp ông ấy bước đi.

Dọc đường, tôi giảng chân tướng cho ông ấy và ông ấy đã đồng ý thoái ĐCSTQ. Sau đó ông ấy nói với tôi rằng ông ấy đã dến nơi. Một phụ nữ bán hàng bên vệ đường bắt đầu la ối om xòm và chửi rủa ông ấy với nhiều lời lẽ không hay đòi biết tôi là ai. Tôi ngạc nhiên vì tôi thấy bà ấy bị hiểu nhầm. Tuy nhiên, tâm tôi rất chính nên tôi không hoảng sợ. Tôi chỉ muốn giải thích mọi việc với bà ấy một cách bình tĩnh. Người đàn ông đó nói: “Bà làm gì mà huyên náo vậy? Cô ấy đang nói với tôi về việc thoái ĐCSTQ để được bình an!” Khuôn mặt người phụ nữ ngay lập tức thay đổi, và bà ấy mỉm cười nói: “Ah, đó là Pháp Luân Đại Pháp!”

Cái mũ

Một ngày nọ tôi đi tới một giao lộ và thấy hai phụ nữ đang nói chuyện. Tôi nghĩ đến việc giảng chân tướng cho họ, nhưng sau khi đợi một lúc, tôi cảm thấy mình không thể chen ngang cuộc trò chuyện của họ nên tôi đã rời đi. Tôi vừa mới bước được vài bước thì một cái mũ bị gió tạt bay qua chân tôi. Tôi chạy vài bước và nhặt lấy chiếc mũ. Chiếc mũ là của một trong hai người phụ nữ đang trò chuyện kia. Cô ấy cảm ơn tôi và nhờ đó, tôi đã giảng chân tướng cho cô ấy. Sau khi hiểu sự thật, cô ấy đã đồng ý thoái các tổ chức của ĐCSTQ mà cô ấy đã tham gia khi còn nhỏ. Người phụ nữ còn lại đã hiểu chân tướng và từ lâu đã thoái các tổ chức của ĐCSTQ.

Các số điện thoại

Tôi gặp một phụ nữ trông thời trang và đã giảng chân tướng cho cô ấy. Cô ấy không hoàn toàn đồng ý với những gì tôi nói. Tôi thấy cô ấy đang mải xem một số số điện thoại được dán trên một số cửa sổ tầng tư về việc thuê nhà, tôi đứng sang một bên và lặng lẽ nhìn cô ấy. Tôi thấy rằng cô không thể nhìn các con số một cách rõ ràng cho dù có cố gắng tới mức nào. Tôi nói với cô ấy rằng tôi sẽ thử. Như vậy, tôi đã cố gắng hết sức để đọc các con số nhưng tôi đơn giản là không thể thấy chúng rõ ràng.

Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ giúp tôi thấy các con số rõ ràng và bắt đầu đọc các số điện thoại cho cô ấy. Khi tôi đọc các số, tôi cảm thấy mọi con số tôi đọc đều trở nên lớn hơn. Cô ấy nhìn tôi với ánh nhìn nghi hoặc. Thấy tôi đọc các số một cách nghiêm túc, cô ấy đã gõ lại các số này vào điện thoại và thực hiện cuộc gọi thành công. Cô ấy rất biết ơn tôi. Bề ngoài, tôi đang giúp cô ấy một cách nghiêm túc và không truy cầu, cô ấy đã chấp nhận chân tướng và thoái ĐCSTQ. Cô ấy không biết rằng chính Sư phụ đã cứu cô ấy.

Cơn mưa rào

Một ngày nọ, tôi đã giảng chân tướng tại một trạm xe buýt. Một người đàn ông trung niên ăn mặc chỉnh tề đang đứng cạnh tôi với ánh nhìn nghiêm nghị. Trời lất phất mưa nên tôi đã mở ô và đứng đó nghĩ cách tôi nên giảng chân tướng cho ông ấy như thế nào. Mưa nặng hạt hơn nên tôi đã đưa ô của mình cho ông ấy một cách ân cần. Tôi chỉ vào ô của một học viên khác, ám chỉ cho ông ấy rằng tôi có thể trú mưa cùng ô với học viên đó. Ông ấy mỉm cười và nói: “Cảm ơn! Nhưng tôi không cần nó bởi vì xe buýt đã đến rồi.” Ngay khi ông ấy xếp hàng lên xe buýt, tôi nói với ông ấy: “Trời sắp diệt Trung cộng nên xin hãy thoái ĐCSTQ để được bình an.” Ông ấy mới chỉ gia nhập Đoàn thanh niên và ông ấy đã đồng ý thoái.

Ông lão bắt xe buýt

Một ngày nọ tôi đi bộ từ phía bắc sang phía nam. Ngay khi tôi sắp tới trạm chờ xe buýt, tôi thấy một người đàn ông đuổi theo một chiếc xe buýt đã rời bến và chạy hướng về một ngôi làng. Chân của ông ấy không được nhanh nhẹn cho lắm và ông ấy đeo một cái túi lớn. Xe buýt chạy ngang qua tôi và đi về phía bắc. Tôi quay lại và bắt đầu đuổi theo xe buýt. Xe buýt dừng lại. Sau đó tôi chạy lại chỗ ông cụ, đỡ cái túi lớn cho ông và mang nó tới xe buýt cho ông ấy. Người đàn ông này đã thoái Đoàn Thanh niên và nói rằng ông ấy sẽ ngồi trên giường và cảm ơn tôi mỗi ngày khi ông ấy trở về nhà. Tôi nói với ông ấy thay vào đó hãy nhẩm niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo’ mỗi ngày. Ông ấy mỉm cười, gật đầu, nói rằng ông ấy đã thuộc câu niệm. Tôi tiếp tục đi qua trạm dừng xe buýt. Một người đàn ông và một người phụ nữ mỉm cười với tôi và gật đầu. Người đàn ông giơ ngón tay cái lên với tôi. Tôi đã giảng chân tướng cho họ và thuyết phục họ thoái các tổ chức của ĐCSTQ. Người đàn ông nói rằng nhiều người đã nói chuyện với ông ấy về việc tam thoái nhưng ông ấy vẫn chưa thoái. Hôm nay, ông ấy đã thấy rằng những người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thực sự rất tốt nên ông ấy đã đồng ý thoái.

Nghĩ lại bản thân tôi cũng có nhiều lần làm chưa tốt và bỏ lỡ nhiều cơ hội quý giá để cứu người. Một lần tôi gặp một đồng nghiệp cũ đưa con tới mua quần áo ở một cửa hàng thời trang. Dường như con của cô ấy vừa kết hôn. Vì tôi không muốn tặng cô ấy quà cưới, nên tôi chỉ chào cô ấy với chút ngượng ngùng và không giảng chân tướng cho cô ấy. Tôi hối tiếc rất nhiều về điều này. Tôi đã bỏ lỡ một cơ hội cứu người do chấp trước vào lợi ích cá nhân và dính mắc vào quan niệm có đi có lại của mình. Tôi đã cô phụ sự an bài tỉ mỉ của Sư phụ. Còn nhiều lần tôi cũng đã bỏ lỡ cơ hội do sợ hãi và chấp trước vào thể diện. Viết lại tất cả những điều này sẽ nhắc nhở tôi và các đồng tu hãy trân quý những cơ hội cứu người và tu luyện bản thân chúng ta cho tốt để cứu được nhiều chúng sinh hơn nữa.

Trên đây là thể ngộ hữu hạn của tôi. Xin vui lòng chỉ ra điều gì chưa phù hợp.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/6/9/444527.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/14/202785.html

Đăng ngày 26-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share