Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hồ Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-07-2022 ] Tôi sống ở một làng tại miền Nam Trung Quốc. Khi người chị dâu đã 70 tuổi của tôi cảm thấy không khỏe, chị đã gọi tôi đến chăm sóc cho chị. Tôi đến nhà chị vào ngày 30 tháng 4 năm 2022. Con gái chị (cháu gái tôi) gọi điện từ quê nhà tôi vào ngày 10 tháng 5 và thông báo cho chúng tôi biết rằng cháu đã sinh một bé trai và mời chúng tôi tới dự bữa tiệc tối.

Vị Bí thư thôn tình cờ ăn tối tại nhà hàng của cháu gái tôi cùng thời gian đó. Ông ấy đã chộp lấy điện thoại, tự giới thiệu là người phụ trách và muốn nói chuyện với tôi. Ông ấy nói: “Chị đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Đang có chính sách “Xóa sổ” Pháp Luân Đại Pháp. Chúng tôi cần chị ký vào cam kết để chúng tôi có thể xóa tên chị ra khỏi danh sách của chúng tôi. Chị có thể tùy ý tu luyện sau đó, và chúng tôi sẽ không làm phiền chị nữa.”

Tôi đáp: “Pháp Luân Đại Pháp dạy người ta làm người tốt. Tôi sẽ không làm bất kỳ điều gì đi ngược lại với Chân-Thiện-Nhẫn hay ký vào bất kỳ giấy tờ nào.”

Ông ấy giải thích rằng sẽ tốt cho các con tôi nếu tôi ký vào cam kết. Tôi nói với ông ấy rằng thậm chí sẽ còn tốt hơn cho các con tôi nếu tôi không ký cam kết và tiếp tục làm một người tốt.

Vị Bí thư sau đó đã ép buộc chồng tôi gọi điện cho tôi để yêu cầu tôi ký vào các giấy tờ để từ bỏ đức tin của mình. Chồng tôi biết Đại Pháp là tốt bởi vì anh ấy đã chứng kiến tôi phục hồi sau tai nạn xe hơi nghiêm trọng như thế nào. Tôi nói với chồng tôi rằng mình sẽ không ký cam kết và anh ấy im lặng.

Vài ngày sau, một nhóm gồm 5 nhân viên từ tổ dân phố, đồn cảnh sát và chính quyền thôn đã tới nhà tôi. Chồng tôi nói với họ rằng tôi không có nhà. Họ muốn ông ấy chuyển tin nhắn cho tôi. Chồng tôi nói: “Tôi sẽ chuyển tin nhắn của các anh, nhưng tùy bà ấy ký hay không.’ Sau đó chồng tôi chặn số điện thoại của họ trong điện thoại của mình.

Tôi cảm thấy buồn ngủ bất thường lúc 3 giờ chiều ngày 22 tháng 6 và đã phải chợp mắt một chút. Một tiếng rưỡi sau tôi tỉnh dậy đúng lúc chị dâu tôi lên lầu, đập cửa và nói lớn: “Em có nghe thấy không? Họ đang ở đây. Sáu người. Tổ dân phố của em đã chỉ họ tới đây.”

“Họ đến gõ cửa và nói họ muốn gặp em. Chị nói họ rằng em không ở nhà. Họ bảo ‘Bà ấy tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, bà ấy phải ký vào cam kết.’ Chị hỏi ‘Nếu cô ấy không ký thì sao?’ Họ trả lời rằng sẽ đưa em trở về quê và nộp em cho quận.

“Chị bảo họ rằng cô ấy không vi phạm luật nào khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Vậy tại sao các anh lại đến bắt cô ấy đi? Là người cùng làng, tôi sẽ mời các anh vào bên trong, nhưng các anh lại đến đây để bắt cóc cô ấy, nên tôi cấm các anh bước vào cửa nhà tôi. Hãy đi đi! Đi đi! Các anh không còn việc gì hay ho hơn để làm à? Các anh đang trừng phạt người tốt nhưng lại thả cho kẻ xấu đi.

“Cô ấy là một người tốt; tôi biết cô ấy rất rõ. Có lần cô ấy thấy tiền và chìa khóa rơi nhưng đã không rời đi cho đến khi người chủ xuất hiện. Ngày nay các anh có thể tìm đâu được một người tốt như bà ấy? Cô ấy làm việc chăm chỉ và làm mọi việc vì tôi để tôi không bị tổn hại. Tôi sẽ không để cho các anh bắt cô ấy đi!”

Chính niệm của chị dâu tôi đã khiến họ rời đi.

Sau đó chị dâu tôi đi lấy thư của chị ấy lúc 5 giờ chiều và thấy hai người phụ nữ trong nhóm đó đang đợi ở quầy gần cửa chung cư. Chị ấy hỏi họ tại sao chưa rời đi. Họ nói họ đã đặt khách sạn ở gần đó. Khi chị dâu tôi kể lại với tôi, tôi nghĩ đến việc rời đi để chị ấy không bị sách nhiễu nữa.

Họ gọi cho chị dâu tôi lúc 11 giờ đêm để kiểm tra xem liệu tôi đã trở về chưa, và chị ấy nói chưa. Họ bảo chị ấy chuyển ba lựa chọn đến cho tôi. Thứ nhất là ký vào cam kết; thứ hai là bị đưa về quê và bị giao cho quận; và thứ ba là bị giao nộp cho tổ dân phố ở đây và bị đưa tới đồn cảnh sát.

Tôi nghe rõ mọi thứ và quyết định rời đi. Tôi nghỉ đêm tại nhà một cháu gái khác vì cả cháu và con trai cháu đều là học viên Pháp Luân Đại Pháp.

Sáng hôm sau, tôi gọi cho chồng bằng một chiếc điện thoại đi mượn và kể cho anh ấy nghe chuyện xảy ra. Tôi nói rằng tôi sẽ không ở nhà bất kỳ người họ hàng nào và không thể nói được nhiều hơn. Tôi giải thích rằng anh ấy nên hỏi chính quyền về tôi nếu anh ấy muốn biết tôi ở đâu.

Tôi đã khá là căng thẳng. Một đồng tu đã cho tôi ở lại trong một căn nhà để trống. Tôi có một mình, vì vậy tôi đã học Chuyển Pháp Luân, học thuộc Pháp, luyện công và phát chính niệm cường độ cao trong một tháng. Tôi cảm thấy trạng thái tinh thần của mình ổn định, và trường không gian của tôi đã sáng sủa, vì vậy tôi quyết định trở về nhà.

Về nhà, đầu tiên tôi phát chính niệm rồi sau đó tới tổ dân phố một mình. Tôi gặp hai người phụ nữ đã đến tìm tôi ở trên tỉnh và hỏi: “Các chị muốn gặp tôi có việc gì?” Họ đề cập đến việc ký cam kết.

Trước tiên tôi xin lỗi họ vì không tiếp họ ngày hôm đó. Họ nói rằng họ có thể hiểu và nói thêm: “Chúng tôi cũng không muốn làm việc này. Chúng tôi hy vọng chị có thể hiểu.”

Sống sót trong một tai nạn xe hơi

Tôi thông cảm với hai người phụ nữ và bắt đầu giảng chân tướng. Tôi nói với họ về sự mỹ diệu của Đại Pháp dựa trên trải nghiệm cá nhân mình, và những điều phi thường đã triển hiện ở tôi. Tôi nói với họ đây là lý do tại sao tôi sẽ không ký cam kết.

Tôi cũng kể với họ việc tôi đã sống sót trong một tai nạn xe hơi khủng khiếp như thế nào.

Tôi đã hôn mê trong vài ngày tại Bệnh viện Nhân dân quận sau vụ tai nạn. Tất cả các cơ quan nội tạng của tôi đều bị tổn thương, mười hai cái xương sườn bị gãy và một cái bị vỡ vụn, xương đùi của tôi bị dập nát, và một khớp háng bị gãy ở bốn chỗ.

Bác sỹ nói rằng phải phẫu thuật, nếu không, tôi sẽ gần như chắc chắn sẽ bị liệt trong suốt quãng đời còn lại của mình. Và ngay cả khi tôi có thể đứng dậy, hai chân của tôi sẽ bị chân thấp chân cao, và tôi sẽ chịu đau đớn liên tục. Bác sỹ cũng nói rằng không có gì đảm bảo cuộc phẫu thuật sẽ loại trừ hoàn toàn khuyết tật.

Mười ngày sau, một bác sỹ ở Bệnh viện trung ương của thành phố đã đến tiến hành phẫu thuật. Bác sỹ gây mê kiểm tra hồ sơ bệnh án của tôi trước khi vào phòng phẫu thuật và nói rằng nồng độ men gan của tôi trên 400 (mức bình thường của phụ nữ là từ 19-25 IU/L). Ông ấy từ chối tham gia việc phẫu thuật và nói rằng việc tiến hành phẫu thuật là vô nghĩa.

Gia đình tôi nghe những lời bình luận của bác sỹ gây mê và đã chuyển tôi tới bệnh viện cấp thành phố. Các bác sỹ ở đó xem các xét nghiệm khác nhau của tôi và nói rằng may mắn là đã không tiến hành phẫu thuật vì tôi sẽ không qua nổi sau phẫu thuật với lá gan bị tổn thương như vậy.

Gan của tôi đã phục hồi và họ tuyên bố tôi có thể phẫu thuật sau 10 ngày. Tuy nhiên tôi cương quyết rằng tôi không muốn phẫu thuật. Sau đó chồng tôi đã mang các kết quả xét nghiệm của tôi tới gặp một chuyên gia chỉnh hình ở trên tỉnh. Vị chuyên gia đã so sánh các kết quả xét nghiệm từ hai bệnh viện và nói với chồng tôi là quyết định thế nào cũng được.

Vì vậy, tôi đã tránh được một cuộc đại phẫu. Tôi chỉ giữ lại khung cố định lực kéo mà bệnh viện quận đã cố định trên chân tôi. Sau đó tôi đã đề nghị tháo bỏ khung kéo này một tháng sau và được xuất viện.

Tôi chỉ sử dụng xe lăn hai lần và kiên trì luyện công tại nhà. Trong vòng một tuần, tôi đã có thể ra khỏi giường và đi lại với nếu dựa vào một cái ghế hoặc một bức tường. Tôi không cần người giúp việc sau một tháng.

Chồng tôi đang làm việc ở ngoại tỉnh, vì vậy tôi tự chăm sóc bản thân và đi chợ mua thức ăn. Tôi phục hồi hoàn toàn sau 6 tháng. Bây giờ tôi có sức khỏe tuyệt vời, và cơ thể tôi nhẹ nhàng vô bệnh. Sau đó tôi nhún nhảy qua lại cho họ thấy tôi rất khỏe mạnh.

Giải quyết những mẫu thuẫn trong gia đình

Hai người phụ nữ nghe chăm chú khi tôi kể chuyện. Tôi cũng nói với họ cách tôi đã giải quyết mẫu thuẫn giữa các thành viên trong gia đình theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn như thế nào.

Chồng tôi có tiếng là người vô lý, còn anh tôi có tiếng là trung thực và tốt bụng. Chồng tôi ghét anh tôi vì một số tranh chấp về tiền bạc.

Một tối, chồng tôi đã đập đầu anh trai tôi vào góc tủ sắt và máu trào ra từ vết thương. Khi anh trai tôi đang ở phòng cấp cứu để khâu vết thương, chị dâu tôi đã kéo bác sỹ trực ra ngoài (cậu ấy là con rể của chị).

Anh trai tôi đang hấp hối và quá yếu không ngồi dậy được nên anh ấy đã gục đầu xuống bàn khám. Ai đó đã nhìn thấy và làm náo loạn về việc anh không được điều trị. Sau đó, một bác sỹ không trong ca trực đến và khâu lại vết thương cho anh.

Vết thương của anh tôi sau đó bị nhiễm trùng và anh đã phải chịu rất nhiều đau đớn. Quan hệ giữa vợ chồng tôi trở nên xấu đi từ sau vụ việc đó, và tôi đã thuê một luật sư để đưa anh ra tòa ly hôn.

Chồng tôi giả vờ là anh đang nợ 80.000 Nhân dân tệ để cố gắng tống tiền tôi sau khi anh ấy nhìn thấy câu: “Trả nợ chung trong thời kỳ hôn nhân.” Tôi không có tiền, do đó anh ấy đã từ chối ký vào đơn ly hôn. Mọi chuyện cuối cùng không đi đến đâu. Chúng tôi ly thân trong hơn hai năm, bạn bè và người thân đều không thể khiến tôi hòa giải với anh ấy.

Sau đó tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã khóc trong khi đọc Chuyển Pháp Luân lần đầu tiên. Tôi hiểu rằng mọi đau khổ của tôi đều là quả báo để trả nợ từ kiếp trước. Tôi đã từng tự hỏi lý do tại sao chồng tôi lại đối xử tệ bạc với tôi như vậy trong khi tôi đối xử tốt với anh ấy đến thế. Cách nhìn nhận của tôi về hoàn cảnh đã thay đổi. Mặc dù tôi một mình nuôi con trong suốt hai năm ly thân, tôi không oán hận anh ấy. Tôi cảm thấy mình nên chấp nhận anh ấy và bù đắp cho những gì tôi đã thiếu hụt trước đây.

Trùng hợp là chồng tôi phải phẫu thuật cắt bỏ một khối u ở chân. Sau đó, đồng nghiệp của anh đã đưa anh đến nhà tôi vì không có ai khác để chăm sóc anh ấy. Một cách tự nhiên tôi đón anh vào nhà.

Hành động của tôi đã gây ra nhiều rạn nứt trong gia đình tôi, và không ai nói chuyện với tôi trong một thời gian.

Tôi nói với mọi người: “Pháp của Sư phụ Lý đã khai mở bản tính thiện trong tôi. Vợ chồng là duyên tiền định. Tôi không nên bỏ anh ấy. Nếu tôi bỏ anh ấy ngày hôm nay, anh ấy sẽ trở nên tuyệt vọng và cuộc sống của anh sẽ bị hủy hoại; nếu tôi chấp nhận anh ấy với thiện tâm, anh ấy sẽ thay đổi trong tâm, gia đình chúng tôi sẽ hàn gắn và các con tôi sẽ lại có bố.”

Tôi thường thuyết phục gia đình mình hãy sống tốt. Chứng kiến tôi vô bệnh sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và các con tôi lớn lên hạnh phúc, các cháu ngưỡng mộ Đại Pháp và sự từ bi của Sư phụ Lý.

Sáu tháng sau bố tôi qua đời. Chồng tôi tới chia buồn với gia đình tôi, và họ đã chấp nhận anh ấy. Những mẫu thuẫn giữa họ đã dần được hóa giải, và bây giờ tất cả lại hòa thuận với nhau.

Khi tôi kể xong, một trong hai người phụ nữ đã nói: “Chẳng phải chị phải về nhà chuẩn bị cơm tối sao? Chúng tôi cũng đến lúc kết thúc công việc.” Họ không đề cập gì về việc ký cam kết. Tôi tạm biệt họ. Họ đứng dậy và nói lời tạm biệt với nụ cười trên môi.

Khi tôi về nhà, chồng tôi hỏi tôi đã ở đâu. Tôi đáp: “Em tới tổ dân phố để nói về Pháp Luân Đại Pháp, và họ đã không yêu cầu em ký vào cam kết nào nữa.” Chồng tôi kinh ngạc và không nói thêm gì nữa.

Tạ ơn Sư phụ Lý vì sự cứu độ từ bi của Ngài!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/7/16/444713.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/8/3/202600.html

Đăng ngày 17-10-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share