Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc
[MINH HUỆ 03-12-2021] Một buổi chiều tháng 7 năm 2020, sau khi giảng chân tướng và trở về nhà, tôi xuất niệm muốn đến thăm nhà của một học viên tên là An. Tôi đã không thấy bà ấy ra ngoài trong một thời gian dài. Chồng tôi, cũng là một học viên Đại Pháp đã nhắc tôi: “Bây giờ đã rất muộn rồi”. Tôi trả lời: “Chúng ta có thể đi trong tối nay và ở lại nhà của bà ấy”. Tôi chưa bao giờ ở lại nhà của bất kỳ học viên nào qua đêm trước đây, nhưng tâm tôi có một cảm giác bồn chồn khiến tôi muốn đi ngay trong tối nay.
Chồng tôi đã lái xe nửa giờ để đến nhà của đồng tu An. Bà An năm nay đã 80 tuổi, chồng bà đã mất cách đây nhiều năm nên các con bà thay nhau ở với bà. Cô con gái thứ ba của bà An đã ra mở cửa khi nghe thấy tiếng gõ cửa của tôi.
Cánh cửa vừa mở ra thì hai con chó cưng của cô ấy đã lao ra và cắn mạnh vào chân tôi. Cả chồng tôi và con gái bà An đều bị sốc: “Cô có bị chó cắn không? Hãy để cháu kiểm tra!”. Tôi trấn an họ rằng tôi ổn và từ chối để bất kỳ ai kiểm tra chân của mình. Nếu tôi không phải là một học viên thì tôi sẽ rất sốc.
Chúng tôi vào nhà và tôi đi thẳng đến phòng của bà An thì thấy bà ấy đang nằm trên giường và đắp trên mình một chiếc chăn bông dày cộp. Cô con gái thứ ba của bà nói với tôi: “Mẹ cháu đột nhiên kêu bị lạnh không thể chịu nổi”. Sau đó cô ấy nói thêm: “Vì cô chú đang ở đây nên để cháu đưa những con chó này trở về nhà cháu”. Tôi trấn an cô bé: “Không sao đâu, cháu đừng lo lắng, chúng ta sẽ ở lại đây đêm nay“.
Hai con chó tiếp tục sủa điên cuồng khi chúng bị dẫn đi. Tôi nói với chúng: “Đừng sủa nữa, ta đã trả xong món nợ mà ta mắc phải với ngươi rồi”. Ngay sau đó, những con chó này đã im bặt.
Người học viên ốm nặng đã hồi phục chỉ trong ba giờ
Sau khi cô con gái thứ ba của bà An rời đi, tôi vén chăn bông lên và nhìn thấy bà An nằm cuộn tròn run rẩy; tay và chân bà lạnh cóng. Tôi cùng chồng đỡ bà An trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê ngồi dậy. Chúng tôi ngồi mỗi người một bên và bắt đầu niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”.
Sau một vài phút, bà An đã ho và khạc ra một cục đờm dính, một dấu hiệu rõ ràng của sự cải thiện. Cánh tay và bàn tay của bà vẫn còn cứng, nhưng bây giờ đã chuyển sang nóng ran, như thể bị nóng do sốt cao. Mặc dù tôi biết các triệu chứng này của bà ấy rất nghiêm trọng nhưng tôi đã không sợ hãi.
Tôi biết những triệu chứng này là biểu hiện giả tướng chứ không phải là một căn bệnh. Tôi nắm lấy tay phải của bà An và giữ ở tư thế thẳng để phát chính niệm. Tôi khích lệ bà ấy giữ cho chủ ý thức mạnh mẽ, và ba chúng tôi bắt đầu phát chính niệm để thanh trừ hết thảy những tay sai đen tối, những hắc thủ lạn quỷ, tà linh cộng sản tà ác, tất cả những nhân tố ngoại lại và nhân tố tà ác đang bức hại bà An.
Sau mười phút, bà An bắt đầu đổ mồ hôi và tỉnh lại.
Chúng tôi cùng nhau học Pháp và phát chính niệm vào những thời điểm đã định. Toàn bộ quá trình đó kéo dài trong ba giờ và cơ thể của bà An đã trở lại bình thường sau đó. Sau khi dùng một chút đồ ăn nhẹ, bà An tiếp tục học Pháp và phát chính niệm cùng với chúng tôi. Vào buổi sáng, chúng tôi đã cùng nhau luyện tất cả năm bài công pháp. Sau khi phát chính niệm vào buổi trưa, tôi và chồng trở về nhà.
Chiều hôm đó, tôi ra ngoài giảng chân tướng với một đồng tu. Khi nghe tin tôi bị chó cắn vào đêm hôm trước, cô ấy đã đề nghị kiểm tra vết thương của tôi và thấy một vài vết răng to màu đỏ ở đầu và cuối đầu gối của tôi. Cô ấy đã rất ấn tượng và khen ngợi tôi: “Bạn đã thực sự làm được điều đó!”. Trong những trường hợp bình thường, một người bình thường sẽ phải đi tiêm phòng bệnh dại. Tuy nhiên, dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ Lý (người sáng lập Pháp Luân Đại Pháp), tôi đã không bị ảnh hưởng xấu nào và các vết răng bị cắn đã sớm biến mất.
Phát chính niệm khi vượt quan càng sớm càng tốt
Vào lúc 6 giờ tối hôm đó, tôi gọi điện đến nhà bà An thì chỉ để nghe con gái bà ấy nói: “Mẹ cháu đang ở trong bệnh viện do bị sốt cao. Bà hiện đang bất tỉnh”. Các con của bà An đã đưa bà đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Các bác sĩ chẩn đoán bà bị mắc nhiều bệnh khác nhau và đề nghị phải nhập viện ngay.
Các triệu chứng của bà An có vẻ giống với những triệu chứng mà bà ấy đã phải chịu đựng vào đêm hôm trước. Tôi thấy hối hận vì sự ra về vội vã của mình vào buổi sáng, để lại một kẽ hở cho cựu thế lực tà ác dùi vào.
Sau vài giờ, bà An tỉnh dậy và nói: “Tại sao tôi lại ở đây? Tôi muốn về nhà“. Thấy bà quyết tâm, con dâu bà là y tá nói với bác sĩ: “Hãy để bà ấy trở về nhà. Bà ấy cũng có thể dùng thuốc tại nhà”.
Sau khi trở về nhà, bà An đã từ chối tiêm hoặc uống thuốc. Các con của bà đã vây quanh và cố gắng thuyết phục bà: “Chúng con biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, nhưng chúng con là con của mẹ và có nghĩa vụ chăm sóc mẹ”. Con dâu của bà đã nhân cơ hội này và bắt đầu truyền dịch vào tĩnh mạch cho bà.
Sau 5 ngày truyền tĩnh mạch liên tục, cơn sốt của bà An không những không thuyên giảm mà căn bệnh viêm mạch máu của bà đã khỏi sau khi tu luyện Đại Pháp thì nay lại tái phát trở lại. Bên chân trái của bà, từ đùi đến ngón chân trở nên sưng tấy nghiêm trọng.
Đến ngày thứ sáu, khi chứng kiến việc điều trị y tế thông thường đang làm tình trạng của mẹ trở nên tồi tệ hơn thì các con của bà An đã thôi không ép bà tiêm, uống thuốc và đồng ý đưa bà về nhà chăm sóc.
Vào ngày thứ bảy, sau khi kết thúc buổi học Pháp nhóm, chúng tôi đã đến nhà thăm bà An vào sáng hôm đó. Chúng tôi gõ cửa một lúc thì thấy có tiếng đập lạ từ sau cánh cửa. Khi cánh cửa mở ra, chúng tôi thấy bà An đang dựa vào một chiếc ghế đẩu được dùng để hỗ trợ bà đi lại. Tôi cảm thấy hơi mất tinh thần khi nhìn thấy bà trong tình trạng đó.
Bà An đã kể lại ngắn gọn trải nghiệm của bà trong vài ngày trước cho chúng tôi nghe. Sau đó chúng tôi bắt đầu cùng học Pháp và phát chính niệm. Đến bữa trưa, bà An nói rằng không muốn ăn nên tôi đã đề nghị bà hãy học thuộc Pháp của Sư phụ:
“Nan Nhẫn năng Nhẫn, nan hành năng hành”. (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
“Có Sư phụ ở đây, có Pháp ở đây, sợ cái gì? Kệ nó”. (Giảng Pháp tại Pháp hội Sydney [1996])
Tôi nói với bà An: “Hãy đứng thẳng và bước đi, chị có thể làm được”. Với sự bảo hộ của Sư phụ và tín tâm của bà ấy đối với Đại Pháp, bà An đã đứng dậy và từ từ tiến đến bàn ăn. Sau đó chúng tôi ăn trưa cùng nhau.
Hai ngày sau, chúng tôi lại đến thăm bà An và hỏi bà đã bắt đầu luyện công chưa. Bà ấy nói rằng chưa nên tôi đã dùng máy nghe nhạc của bà và khích lệ bà luyện công cùng chúng tôi. Trong khi luyện bài công pháp đầu tiên, chúng tôi sẽ tạm nghỉ giữa chừng. Khi luyện bài công pháp thứ hai, tôi đã đỡ cánh tay của bà giơ lên cao. Chúng tôi đã hoàn thành cả bốn bài công pháp đầu tiên trước khi ra về. Tôi đã đề nghị bà: “Hãy đi ra tiễn chúng tôi” và bà An đã từ từ bước ra cửa và tiễn chúng tôi về.
Vào ngày thứ mười, chúng tôi cùng luyện bài công pháp thứ năm. Chân của bà An bị sưng nên bà đã không thể bắt chéo hai chân trong thế kiết già. Tôi nói với bà ấy: “Chị hãy cố gắng ngồi trong tư thế kiết già. Nếu chị quyết tâm, chị sẽ làm được. Khi phát chính niệm và luyện bài công pháp thứ năm, chị hãy cố gắng thực hiện trong tư thế kiết già”. Bà An đã đồng ý và tôi cũng bắt đầu phát chính niệm hỗ trợ cho bà.
Chúng tôi đã luyện tập bài công pháp thứ năm cùng nhau trong một thời gian. Khi chúng tôi chuẩn bị ra về, tôi thấy những nếp nhăn xuất hiện trên chân trái của bà điều này cho thấy vết sưng tấy đang giảm dần! Một lần nữa, chúng tôi đã được trải nghiệm sự kỳ diệu của Đại Pháp.
Từ đó trở đi, bà An rất chăm chỉ học Pháp và phát chính niệm hàng ngày. Trong vòng một tuần, bà đã hồi phục sức khỏe và bắt đầu ra ngoài giảng chân tướng và tham gia một nhóm phát chính niệm cùng nhau.
Hướng nội và trân quý cơ duyên vạn cổ
Bà An bị mù chữ từ bé nhưng bà bắt đầu tập đọc sau khi bước vào tu luyện. Để tránh ảnh hưởng đến tốc độ đọc của người khác, bà An hiếm khi tham gia các buổi học Pháp nhóm. Một ngày sau khi học Pháp, chúng tôi bắt đầu hướng nội và chia sẻ những thể ngộ của mình.
Bà An nhận ra rằng bà đã không dành đủ thời gian để học Pháp trong nhiều năm. Bà hết mực yêu thương cô con gái thứ hai và luôn cố gắng giúp con gái nhưng cô liên tục thua lỗ trong kinh doanh. Bà đã dành rất nhiều thời gian và công sức vào việc tự nuôi trồng vì muốn các con được ăn rau hữu cơ, không độc hại. Bất cứ khi nào bà luyện công hoặc phát chính niệm, tâm trí của bà thường không thể tập trung.
Đến lúc này, bà An cảm thấy hối hận và bắt đầu khóc: “Con đã làm Sư phụ thất vọng. Con đã không tu luyện chăm chỉ và trân quý những gì Sư phụ đã làm cho con. Từ giờ con sẽ làm theo lời dạy của Ngài và làm thật tốt ba việc để cùng Sư phụ trở về nhà”.
Trong quá trình giúp đỡ đồng tu An, tôi cũng ngộ được rằng:
Mỗi bước chúng ta đi đều được chỉ dẫn bởi sự từ bi và gia trì của Sư phụ. Khi bà An gặp phải quan nạn, một cảm giác vô hình đã thôi thúc tôi đến thăm bà ấy và nghỉ lại qua đêm. Sự viêc này rõ ràng đã được Sư phụ an bài. Nếu chúng tôi không đến vào đêm đó thì kết quả có thể đã rất khác.
Trong suốt quá trình vượt quan này, tôi cảm thấy sự hiện diện của các thế lực xấu xa đang quyết tâm lấy đi sinh mệnh của bà An. Chúng ta không thể buông lơi trên con đường tu luyện của mình.
Sư phụ giảng:
“Trong các đệ tử Đại Pháp [ai] mà không tinh tấn, [ai] đi sang cực đoan, [thì hãy] lập tức quy chính bản thân, chân tâm học Pháp và tu luyện, vì các vị đang ở trong nguy hiểm nhất”. (Lý Tính)
Quá trình giúp đỡ bà An cũng giúp tôi đề cao tâm tính. Tôi đã có thể bỏ qua những lo lắng cho bản thân và chỉ tập trung tinh lực vào việc giúp đỡ bà An. Tôi liên tục lấy Pháp để chỉ đạo hành động của mình và duy trì chính niệm mạnh mẽ để có tác động tích cực đến học viên An. Tất cả những điều này đã giúp chúng tôi vượt qua quan nạn một cách nhanh chóng.
Tôi hy vọng các đồng tu sẽ quan tâm nhiều hơn đến các học viên xung quanh họ. Chúng ta hãy giúp nhau theo kịp tiến trình Chính Pháp để tất cả chúng ta có thể cùng nhau đi theo Sư phụ trở về nhà.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/12/3/433863.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/7/199817.html
Đăng ngày 16-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.