Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-05-2022] Tôi đi mua đồ tạp hóa với một học viên, và cô ấy liên tục so sánh giá cả, nói rằng đồ bán tại siêu thị này rẻ hơn những nơi khác. Tôi không đồng ý với cô ấy và nghĩ: “Minh không muốn so sánh giá cả nơi này nơi khác.”
Vị học viên này đã đến nhà tôi và nhìn thấy máy giặt cửa trước của tôi. Cô ấy nói rằng cô cũng có một cái, nhưng hiếm khi sử dụng vì nó lãng phí nước. Tôi không đồng tình với cô ấy và nói: “Nó không lãng phí nước. Tại sao chị lại ngần ngại sử dụng nước đến thế chứ?”
Sau khi cô ấy ra về, tôi đã suy nghĩ tại sao cô ấy lại miễn cưỡng “từ bỏ” một số thứ vật chất nhất định. Mặc dù tôi không có cùng vấn đề với cô ấy về mặt này, nhưng có lẽ tôi cũng có những vấn đề tương tự trong những phương diện khác của cuộc sống; nếu không; chấp trước của cô ấy sẽ không hiển hiện trước mắt tôi. Do vậy, tôi bắt đầu chú ý đến những việc xảy ra xung quanh mình.
Một ngày nọ tôi đang trong xe ô tô, đợi hai học viên đi mua hàng tạp hóa. Tôi nghe thấy một tiếng “bang” và nhận thấy một phụ nữ mở cửa xe ô tô khiến nó va vào xe của tôi. Tôi định kiểm tra thiệt hại với xe của mình, phân vân không biết liệu tôi nên trách cứ cô ấy hay yêu cầu bồi thường nếu có thiệt hại xảy ra hay không. Một người bình thường sẽ làm như vậy, nhưng tôi đã không làm vậy. Cuối cùng tôi vẫn ở trong xe và nhìn cô ấy lái xe đi. Tôi không đào sâu vào vụ việc.
Một vài ngày sau, tôi vô tình phát hiện một vết xước màu đen trên xe của mình, gần mặt trước. Tôi biết tôi không gây ra vết xước. Sau đó, tôi nhớ đến người phụ nữ ở cửa hàng tạp hóa đã đâm vào xe của tôi, và tôi đã không thể bỏ qua thiệt hại mà cô ấy đã gây ra. Tôi nhanh chóng nhận ra chấp trước của mình với những thứ vật chất và việc “không muốn dứt bỏ” chúng.
Tôi biết tôi phải buông bỏ nó, nhưng tôi không thể và tiếp tục cảm thấy khó chịu. Chỉ có Pháp mới có thể giúp tôi buông bỏ nó. Có lẽ, tôi đã nợ cô ấy từ đời trước, và đã đến lúc phải trả cho cô ấy. Vì vậy, tôi cảm thấy thoải mái hơn.
Tuy nhiên, chấp trước này lại xuất hiện ngay sau đó, và tôi lại cảm thấy khó chịu. Dựa trên nhận thức về các Pháp lý, chấp trước của tôi hẳn sẽ không bộc lộ nếu người phụ nữ đó không đâm vào xe của tôi, vậy tôi có thể buông bỏ nó như thế nào? Thay vào đó tôi nên cảm ơn cô ấy! Tôi đã có thể buông bỏ suy nghĩ khó chịu ngay khi tôi nhận ra mọi thứ. Tâm tôi bình hòa, và tôi đã ngừng nghĩ đến vết xước. Tôi đã ở một cảnh giới khác.
Tôi nhớ đến lời Sư phụ (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp):
“Tu luyện ấy, thế nào gọi là ‘vô lậu’? Không có chuyện nhỏ đâu.” (Giảng Pháp tại Pháp hội miền Tây Mỹ quốc 2015)
Những thứ có thể thấy là tầm thường, nhưng chúng không hề là những vấn đề nhỏ, bởi vì đó là nơi ẩn nấp của những chấp trước, và chúng khó bị phát hiện. Sư phụ đã nói rõ-tu luyện là nghiêm túc, và mọi chấp trước, lớn lẫn nhỏ, đều cần phải loại bỏ.
Chúng ta phải để ý tới vấn đề này, vì một số chấp trước được hình thành theo thói quen và khó bị phát hiện. Tuy nhiên nếu chúng ta chú ý tới xung quanh, chúng ta có thể nhận ra được điểm hóa liên quan tới tu luyện của chúng ta.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/5/7/442141.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/21/201425.html
Đăng ngày 15-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.