Bài viết của Hàn Mai, đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Sơn Đông, Đại Lục
[MINH HUỆ 17-03-2022] Nhân đây, tôi muốn viết ra một chút về quá trình thực tu trừ bỏ chấp trước và vượt quan gia đình để chia sẻ cùng đồng tu.
Nhân tâm không bỏ, mâu thuẫn gia đình liên miên
Trước đây tôi luôn cảm thấy bản thân tu cũng khá, cùng đồng tu về thôn làng giảng chân tướng, phát tài liệu, giải cứu đồng tu, phối hợp với người nhà đồng tu đến các cơ quan của tà đảng giảng chân tướng yêu cầu thả người, thậm chí làm được một số việc cũng rất mạnh mẽ. Giữa những lời tán dương của các đồng tu, bản thân cũng hiu hiu tự đắc, còn cho rằng mình chính niệm đầy đủ, tu tốt, coi làm các việc thành tu luyện.
Bây giờ hồi tưởng lại, thực sự xấu hổ. Sư phụ từ bi vĩ đại kịp thời điểm ngộ đệ tử, và an bài một vị đồng tu thực tu khá tốt, đây là theo quan điểm của tôi, để đến bên cạnh tôi, để tôi nhìn thấy sai kém của bản thân, tĩnh tâm lại, từ đó xem xét lại tu luyện của bản thân, nhận thấy bản thân chỉ tu rất bề mặt, không có chiểu theo tiêu chuẩn của Đại Pháp mà yêu cầu bản thân, thực tu bản thân, nên tu bỏ nhân tâm trước đây ngăn cản làm những việc chứng thực Pháp. Tâm tính không thực sự đề cao lên. Đặc biệt là quan gia đình luôn dây dưa không dứt, lúc tốt lúc xấu, bản thân rất khổ não.
Đặc biệt là khi dịch bệnh bùng phát vào năm 2020, mỗi cá nhân vốn rất áp chế, chồng tôi vừa mới đắc Pháp một ngày trước Tết Nguyên Đán, chạy xe máy té ngã gãy xương quai xanh, vì dịch bệnh nên không thể đến bệnh viện trị liệu. Khi đó chồng vừa đắc Pháp không lâu, không hiểu rõ Pháp lý, cũng không mấy kiên định với Pháp, cho nên thân thể hễ đau liền than ngắn thở dài; đôi khi dễ cộc cằn giận dữ, gào thét la lối tôi, đơn giản là trở thành một con người khác.
Con gái lên trung học phổ thông, do dịch bệnh nên ở nhà học trên mạng. Con gái vốn chấp trước vô điện thoại di động, giờ thì đúng dịp rồi, cả ngày đóng cửa phòng xem điện thoại, học hành bỏ lại phía sau. Khi tôi phát hiện ra và phê bình con gái, cháu bị ma tính kiểm soát nên lớn tiếng với tôi một cách không lý trí. Vì vậy, nhân tâm tôi bị dẫn động, ma tính chưa tu bỏ cũng bộc phát hết lần này đến lần khác, cuối cùng không nhẫn được vững đã đánh cháu, mắng cháu, nhưng vẫn không có tác dụng. Tôi bị tình dẫn động thường âm thầm khóc, không biết như thế nào mới tốt, cảm thấy tu thật khổ.
Điều khiến tôi thống khổ hơn là quan giữa đồng tu mẹ chồng và tôi không ngừng xảy ra, hết quan này đến quan khác. Mẹ chồng suốt ngày nặng mặt, không thấy mặt trời, chuyện gì cũng phải phụ thuộc bà, xoay quanh bà, nếu không thì sẽ là một ngày u ám. Thực sự là điều thống khổ khi ngày ngày đối diện với bà.
Đặc biệt là buổi tối, khi cả nhà chúng tôi học Pháp, đều gặp phải khảo nghiệm tâm tính. Mẹ chồng đọc rất chậm, lại đọc sai nhiều chữ, bất cứ ai thỉnh thoảng đọc thêm một đoạn ngắn, bà liền biểu hiện vừa sốt ruột vừa tức giận, nóng nảy bất an. Càng như vậy tôi càng coi thường bà, cảm thấy bà quá ích kỷ, quá ngang ngược, trong mọi việc bà đều coi bản thân là trung tâm, không bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, điều gì trái với ý nguyện của bà, bà sẽ lập tức cau mặt không vui. Đôi khi tôi nghĩ mình sao có thể gặp phải một người mẹ chồng như vậy, thậm chí còn chẳng bằng một người tốt trong người thường.
Hướng nội tìm, buông bỏ tình, thân tâm vui vẻ
Đối diện với ma nạn gia đình, mặt lý tính mách bảo tôi, người tu luyện gặp bất cứ chuyện gì đều không phải ngẫu nhiên, nhất định là bản thân tu luyện xuất hiện vấn đề. Tôi ngộ rằng tất cả ma nạn phiền phức đều giúp tôi đề cao, tôi nên khuếch đại dung lượng và đề cao tâm tính.
Khi tôi tĩnh tâm lại, mới phát hiện nhiều tâm chấp trước đều đã hình thành tự nhiên, bản thân không cảnh giác được. Cái tình với chồng và con gái quá nặng, sợ chồng học Pháp không theo kịp, luôn dõi theo và quản anh ấy như một đứa trẻ, nghĩ mọi cách để anh ấy học Pháp nhiều hơn, vô hình trung mang lại áp lực và phản cảm cho anh ấy. Thực chất mọi việc đều có Sư phụ quản. Đối với con gái, cũng rất lo lắng về việc cháu mê điện thoại, lãng phí học hành, càng lo lắng cháu lỡ mất cơ duyên đắc Pháp. Bề mặt có vẻ đều muốn tốt cho người khác, kỳ thực vẫn là muốn điều khiển vận mệnh của người khác.
Chính như Sư phụ giảng:
“chư vị không thể chi phối cuộc đời người khác được, không thể thao túng vận mệnh người khác được, kể cả vận mệnh vợ con, cha mẹ, anh em; chư vị có quyết định được [những việc ấy] không? Hơn nữa, chư vị sau này không phải lo lắng, chư vị không có phiền phức gì nữa, thì chư vị tu luyện gì đây? Luyện công một cách quá ư thoải mái chăng? Lẽ nào có chuyện ấy? Đó [chỉ] là chư vị đứng tại góc độ người thường mà [mong] tưởng vậy thôi.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Pháp của Sư phụ khiến tôi sáng tỏ thông suốt, khi bị chồng trách mắng, chỉ trích, tôi không còn cảm thấy ủy khuất, hơn nữa nhẫn nại an ủi anh ấy, khích lệ anh ấy. Sau đó, tôi nhận thấy chồng cũng thay đổi, có thể áp chế ma tính tức giận của bản thân, cũng có thể tự giác học Pháp, tâm tính cũng không ngừng đề cao. Còn cái tình với con gái, tôi cũng dần buông xuống, vô luận cháu biểu hiện mãnh liệt bao nhiêu trước mặt tôi, đầu tiên tôi nhẫn, đôi khi lời lên tới miệng nhưng tôi nuốt xuống, sau đó phát chính niệm giải thể nhân tố tà ác đằng sau thao khống cháu chấp trước vào điện thoại. Dần dần tâm của tôi có thể bình tĩnh lại, không bị cháu dẫn động nữa.
Con gái từng nhiều lần nói với tôi rằng, cháu đến để giúp tôi tu luyện, xem ra đúng là như vậy. Khi tâm của tôi buông xuống, con gái cũng an tĩnh. Lúc chia sẻ, con gái còn có thể chỉ ra thiếu sót trong tu luyện của tôi, chưa kể từng câu đều ở trong Pháp, điều này khiến tôi cảm thấy kinh ngạc.
Trong chia sẻ, tôi nhận thấy tâm danh lợi ẩn giấu rất sâu; trên danh nghĩa là muốn con gái lên đại học để chứng thực Pháp với bạn bè người thân, thực tế là thỏa mãn tâm hư vinh cầu danh của bản thân, có thể nở mặt nở mày trước mọi người. Tôi phát hiện đây là tâm cầu danh dơ bẩn, không thể dung nạp nó, nhất định phải diệt nó, thanh trừ nó.
Thông qua không ngừng phát chính niệm thanh trừ, tôi cũng cảm nhận thấy Sư phụ từ bi giúp tôi lấy đi những vật chất bại hoại này, cảm nhận được cảm giác mỹ diệu của thân tâm nhẹ nhàng vui vẻ.
Hướng nội tìm, tu bỏ oán hận, thiện đãi mẹ chồng
Mâu thuẫn của tôi và đồng tu mẹ chồng vẫn luôn không dứt, căn nguyên chủ yếu là quan niệm khởi tác dụng, tôi luôn cảm thấy mẹ chồng ích kỷ, ngang ngược, hiếu thắng, vì khi cả nhà chúng tôi còn là người thường đều nhận thức như vậy về bà, cho nên luôn coi thường bà. Mặc dù sau khi mẹ chồng học Đại Pháp cũng có chút đề cao thay đổi, nhưng cách nhìn của tôi về bà vẫn không thay đổi, luôn dùng Đại Pháp để đối chiếu bà. Đặc biệt là với chấp trước vào tiền tài của bà càng khiến tôi ghét bà hơn.
Một lần, con trai tôi kết hôn, chúng tôi vốn kinh tế khó khăn, tuy nhiên mẹ chồng vẫn nhất quyết đòi tiền chúng tôi, trao đổi thế nào cũng không được, chưa kể trong tay bà vẫn có vài nghìn Nhân dân tệ. Không tiêu tiền của bản thân mà còn muốn tiền từ chúng tôi. Đây là động chạm đến quan niệm của tôi về bà: Ngang ngược, ích kỷ, không suy nghĩ cho người khác.
Không lâu sau, bà nói rằng không thể tìm thấy số tiền đã tiết kiệm, và tôi thầm vui mừng: Trong tâm nghĩ, lần này mẹ có được bài học giáo huấn rồi nhé, đừng coi trọng tiền bạc như vậy nữa. Tôi luôn dùng Đại Pháp để “tu” mẹ chồng, ánh mắt luôn chằm chằm vào những thiếu sót của bà, thấy bà làm việc gì cũng không thuận mắt, cho rằng bà nên thế này, nên thế kia, nhưng tôi lại không dùng Pháp để tu chính mình. Về chuyện này đã hoàn toàn bộc lộ tâm oán hận, tâm coi thường và tâm tật đố mẹ chồng, tâm hả hê cười trên nỗi đau của người khác.
Khi tôi nhận ra những tâm này, thực sự xấu hổ và buồn, tôi hạ quyết tâm nhất định thực tu bản thân, hễ tư tưởng xấu xuất ra, tôi liền diệt nó, không cho nó khởi tác dụng. Luôn luôn hướng nội tìm, coi những thiếu sót của mẹ chồng như tấm gương phản chiếu bản thân, để đào ra nhân tâm. Trong quá trình hướng nội tìm, tôi còn phát hiện tâm lợi ích, tâm tranh đấu, tâm không muốn để người khác nói, tâm chấp trước vào tự ngã, v.v..
Tu luyện đến hôm nay, Sư phụ đã phơi bày những tâm ẩn giấu chưa bỏ của tôi, để tôi mau chóng tu bỏ chúng. Nhưng khi thực sự bỏ những tâm này, thực sự là khoan tâm thấu xương, khiến toàn thân tôi khó chịu cáu kỉnh, thực sự có chút khó bỏ khó phân biệt. Cuối cùng, tôi nghĩ: Tiên thiên của mình là đồng hóa với đặc tính “Chân-Thiện-Nhẫn”, những tư tưởng, quan niệm và vật chất bất hảo này đều là hậu thiên hình thành, chúng không phải là chân ngã, mình không muốn chúng, thỉnh Sư phụ làm chủ cho đệ tử. Khi nghĩ như vậy, chủ ý thức được gia cường, những tâm này cũng dễ bỏ đi hơn, cũng không dễ bị nhân tâm dẫn động.
Một hôm, mẹ chồng từ nhà cô cả về, vừa vào cổng liền nặng mặt, chồng tôi nói khẽ với tôi rằng: “Không biết mẹ lại có chuyện gì không vừa ý?”
Hôm sau ăn sáng xong, mẹ chồng lớn tiếng hỏi tôi: “Cái hộp đó của mẹ đâu rồi? Trong hộp đó còn có tiền.”
Tôi vội đưa cái hộp cho bà, bà xem xem và thấy chẳng mất gì, rồi lại tức giận chỉ trích tôi: “Con có vướng mắc gì với cái hộp này vậy? Sao con lại lấy nó đi?”
Tôi nhanh chóng tâm bình khí hòa giải thích: “Mẹ, cái hộp này chồng lên cao quá, cản trở cháu gái của mẹ học bài, nên con để nó trên nóc tủ.”
Mẹ chồng lại vào bếp xem xét, và nặng mặt hỏi tôi: “Con đã vứt cái đệm ngồi của mẹ phải không?”
Tôi nói: “Không có, con cất dùm mẹ trong tủ bếp.”
Nói rồi, tôi bước vội đến và lấy nó ra cho bà. Trong quá trình này, tôi chẳng động tâm chút nào, đều rất bình hòa. Vì tôi thấy rõ âm mưu của cựu thế lực muốn gián cách chúng tôi, tôi buông bỏ oán hận, và ngăn được một trận phong ba. Lúc này mẹ chồng cũng mỉm cười, lộ ra vẻ mặt hiền từ.
Cuối cùng tôi đã tiến được một bước trong quá trình thực tu của mình. Tối hôm ấy ngồi đả tọa, rõ ràng cảm nhận được sự gia trì của Sư phụ, cảm giác bản thân được năng lượng bao quanh, không thể diễn tả được niềm vui mỹ diệu đó. Đồng thời tôi cũng cảm nhận được sự thần thánh của Pháp bảo hướng nội tìm.
Học Pháp nhiều, hướng nội tìm, trừ bỏ nhân tâm, thực sự là liễu ám hoa minh hựu nhất thôn. Vẻ mặt u ám của mẹ chồng cũng ít đi, tươi sáng nhiều hơn, tôi cũng muốn chia sẻ với bà, cũng muốn chăm sóc bà. Bây giờ cả nhà tôi đều dung hợp và hòa thuận vui vẻ. Tu luyện thật tốt!
Nếu có chỗ không ở trong Pháp, mong đồng tu từ bi chỉ rõ.
Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2022/3/17/放下人心-全家人其乐融融-439499.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/4/25/200053.html
Đăng ngày 13-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.