Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 24-05-2022] Sau khi ĐCSTQ bức hại Pháp Luân Công vào ngày 20/7/1999, tôi đã bước vào tu luyện Đại Pháp. Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm công việc kế toán và đăng ký thuế ở Cục thuế. Tôi từng giữ chức trưởng phòng và giám đốc. Tôi nghỉ hưu với cương vị là Phó cục trưởng Cục thuế cấp khu.

Tôi từ nhỏ đã ốm yếu. Người nhà nhiều lần giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Tôi cũng đã đọc kinh sách của Pháp Luân Công. Mặc dù tôi biết Đại Pháp rất tốt, nhưng do bị mê quá sâu trong thế giới phồn hoa trước mắt, nên tôi không nhận ra Pháp Luân Công thật sự là gì. Chỉ khi thân thể thấy khó chịu thì tôi mới luyện công và đọc sách, lúc tu lúc không, lãng phí thời gian tu luyện quý báu. Về sau, trong quá trình đọc Chuyển Pháp Luân và các kinh sách khác, tôi mới minh bạch ra nhiều Pháp lý. Nhưng so với các đồng tu tinh tấn, tôi vẫn còn kém quá xa. Tôi cảm thấy hổ thẹn với sự từ bi cứu độ của Sư phụ.

Ngay cả như vậy, khi quay đầu nhìn lại con đường tu luyện gập ghềnh trắc trở đã qua, tôi nhận thấy mình đã thay đổi đáng kể so với trước khi tu luyện. Tôi biết hết thảy mọi thứ của mình, bao gồm cả sinh mệnh này đều là Sư phụ ban cho. Để cảm tạ Sư tôn và cảm ân Đại Pháp, tôi quyết định viết ra những thay đổi về thân tâm sau khi tu luyện, từ đó chứng thực lòng từ bi vĩ đại của Sư phụ, cũng như sự mỹ hảo và vĩ đại của Pháp Luân Đại Pháp.

Đại Pháp khiến tôi cắt đứt duyên phận với bệnh viện

Tôi từ nhỏ thân thể đã ốm yếu, mắc nhiều bệnh tật như viêm khí quản. Tôi đã uống không ít thuốc tây và thuốc đông y. Lúc nhỏ, mỗi năm vào mùa đông, tôi thường xuyên phải đi viện tiêm penicillin và streptomycin. Sau khi đi làm, có lẽ là do uống quá nhiều rượu và ngồi dựa bàn quá lâu để chuẩn bị cho kỳ thi kế toán và đăng ký thuế, nên mới hơn 30 tuổi, tôi đã mắc bệnh cao huyết áp, viêm túi mật, thiếu máu não, thiếu máu cơ tim, gai xương đốt sống cổ số 2, 3 và 5, lệch đĩa đệm thắt lưng. Hàng ngày, cứ khoảng 3 hay 4 giờ sáng, tôi thường bị thức giấc bởi cơn đau tim. Cả ngày lẫn đêm, hễ tôi giật mình tỉnh giấc thì luôn thấy khó chịu ở tim. Tôi luôn mang thuốc trợ tim bên mình. Tôi đã từng ngất xỉu vài lần và phải đưa đi cấp cứu.

Quá trình điều trị kéo dài; kèm theo uống thuốc triền miên, nào là thuốc tây, thuốc đông y và phương thuốc cổ truyền; và làm đủ loại trị liệu như án ma v.v. Nói chung, phương pháp nào dùng được thì tôi đều đã thử qua, nhưng bệnh vẫn y như cũ, lúc nhẹ lúc nặng, cả ngày ốm đau, không có tinh thần, lúc nào cũng nghĩ đến nằm xuống giường.

Vợ tôi luôn nói với tôi về Pháp Luân Công. Cô ấy nói công pháp này trừ bệnh khỏe người thần kỳ như thế nào. Tôi đọc qua sách Đại Pháp, cũng cảm thấy tốt, nhưng tôi vẫn thấy luyện Pháp Luân Công quá khó đối với tôi. Chỉ riêng chỗ bỏ uống rượu, đối với tôi mà nói cũng là một khó khăn lớn. Thời đó, tuổi trẻ hừng hực, đàn đúm bạn bè và tụ tập bàn công việc gần như đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của tôi. Đột nhiên không uống rượu nữa, tôi cảm thấy rất khó chấp nhận. Thứ nhất, tôi không thể vứt bỏ sĩ diện, không chịu nghe khuyên nhủ. Thứ hai, trong nhiều trường hợp nếu tôi không uống rượu thì sẽ bị cho ra rìa, lạc loài với mọi người. Thứ ba, uống rượu là sở thích của tôi, vả lại tôi cũng muốn uống, uống rượu khiến người ta không còn lo lắng gì nữa! Hơn nữa, trong hoàn cảnh xã hội này cũng có áp lực, do đó tôi vẫn chưa bước vào tu luyện Đại Pháp.

Còn nhớ vào năm 2006, tôi ngất xỉu lần nữa và được đưa đi cấp cứu. Bác sỹ dùng đèn pin rọi vào mắt tôi, ông nói: “Giãn đồng tử rồi!” Tròng mắt cũng không động đậy nữa. Tôi được đưa vào phòng truyền dịch sát bên phòng khám bằng băng ca. Trải nghiệm suýt chết lần này quả thực khiến tôi hoảng sợ. Tôi vẫn còn trẻ, tôi chưa muốn chết!

Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, tôi quyết định hay là thử học Pháp Luân Công mà vợ đã nhiều lần nói với mình xem sao. Thật không ngờ, chỉ bốn bài công pháp nhẹ nhàng đã khiến tôi nhễ nhãi mồ hôi. Sau khi luyện xong, tôi không bị choáng đầu nữa, tim cũng hết khó chịu, huyết áp cũng trở về mức bình thường 120/80 mmHg. Tảng đá lớn đè nặng trong lòng lập tức biến mất. Tôi vui mừng hết cỡ! Pháp Luân Công đã khiến tôi hoàn toàn tâm phục!

Ngộ tính của tôi vẫn còn rất kém. Lúc đó, tôi chỉ luyện công và đọc sách mỗi khi thân thể thấy khó chịu, chứ chưa thể nói là tu luyện được. Tuy vậy, tôi cũng không cần tiêm và uống thuốc nữa, bởi vì sự thật đã mách tôi, tu luyện Pháp Luân Công tốt hơn nhiều so với việc uống bất kỳ loại thuốc nào! Ngoài ra cũng không phải chịu khổ và không mất tiền! Trước kia, tiền trong thẻ bảo hiểm y tế của tôi năm nào cũng không đủ dùng. Sau khi tu luyện Đại Pháp, tôi không còn sử dụng thẻ bảo hiểm nữa. Ngoại trừ đi viện thăm họ hàng bạn bè bị ốm ra, bản thân tôi đã cắt đứt duyên phận với bệnh viện và bác sỹ.

Đại Pháp giúp tôi hiểu được thế nào là thật sự tốt

Trong mắt người bình thường, Cục thuế là một chỗ làm tốt. Ví như, chuyến du lịch mùa xuân hàng năm của đơn vị tôi, sẽ có một số doanh nghiệp tranh nhau “tài trợ”, có khi doanh nghiệp đi cùng để lôi kéo quan hệ; vào dịp lễ Tết hàng năm, chúng tôi nhận tiền, nhận thẻ và nhận quà không cần giấu giếm người khác; nhận điện thoại công vụ đắt tiền do doanh nghiệp tặng cũng không thành vấn đề. Trước khi tu luyện, tôi chưa bao giờ phải trả tiền sửa xe. Ngay cả chai nước rửa kính chắn gió chỉ hơn 10 nhân dân tệ cũng là doanh nghiệp gửi tặng. Lúc va phải xe người ta, nếu nhờ công ty bảo hiểm xử lý cũng khá phiền phức, nên tôi thường gửi thẳng xe đến xưởng sửa chữa.

Nếu không tu luyện thì tôi cũng không nhận ra những việc làm này là không tốt. Tôi còn cho rằng mọi người đều giống như vậy nên thấy nó bình thường. Xã hội Trung Quốc hôm nay là một thùng thuốc nhuộm lớn, nó làm cho người ta không biết thế nào là thật sự tốt và thật sự xấu.

Sư phụ giảng:

”Có người làm điều xấu, chư vị nói rằng anh ta đã làm điều xấu, anh ta cũng không tin; anh ta thật sự không tin rằng mình đã làm điều xấu; có một số người dùng chuẩn mực đạo đức đang trượt dốc kia mà tự đo lường bản thân mình, cho rằng mình tốt hơn người khác, vì tiêu chuẩn để đánh giá đã thay đổi rồi.” (Chuyển Pháp Luân)

Trước khi tu luyện, tôi không chỉ bệnh tật khắp thân, mà còn làm lỡ dở tương lai của con gái. Lúc con gái lên cấp ba, cháu nộp đơn xin vào trường đại học nước ngoài thông qua công ty du học. Nếu cháu đậu phỏng vấn thì sẽ nhận được học bổng. Trong những ứng viên của toàn tỉnh, cháu đạt điểm thi IELTS cao nhất, hồ sơ nhập học cũng không tệ, nói chung tỷ lệ đậu của cháu rất cao. Thế nhưng, do tôi cứ chần chừ tới lui, nên cháu đã lỡ mất cơ hội tham gia phỏng vấn.

Về sau học Pháp, tôi thấy Sư phụ giảng:

”Trong vũ trụ này có một [Pháp] lý, gọi là ‘bất thất giả bất đắc, đắc tựu đắc thất’, chư vị chẳng mất, [nó] cưỡng chế chư vị phải mất. Ai có tác dụng ấy? Chính là đặc tính vũ trụ có tác dụng ấy; vậy nên chư vị muốn chỉ có được [mà không mất] thì không thể được.” (Chuyển Pháp Luân)

Tôi đột nhiên minh bạch: Tôi đã dùng khoản thu nhập bất chính của mình để trả chi phí cho công ty du học, nên có lẽ cơ hội đậu phỏng vấn của con gái đã bị tước mất vì số tiền dơ bẩn này. Pháp lý “bất thất bất đắc” quả thực đúng đắn vô cùng! Đặc tính vũ trụ Chân-Thiện-Nhẫn chế ước và cân bằng mọi thứ trên thế gian, dù giàu hay nghèo, đối với ai cũng đều bình đẳng và công chính! Tôi thấy thật xấu hổ, nhưng cũng rất bội phục! Tôi sống mê mờ suốt mấy chục năm, nhưng không một ai nói cho tôi biết cái lý này!

Nhờ vậy, tôi đã minh bạch và bắt đầu từ chối các khoản thu nhập bất chính. Ngoài ra, tôi cũng cố gắng bù đắp lại những sai sót trước đây.

Tôi đã biết nên làm thế nào

Ngày trước xã giao chén chú chén anh tuy rằng náo nhiệt, nhưng sau khi rũ sạch những thứ phù phiếm, muộn phiền trong tâm rất khó che giấu. Lúc tĩnh tâm đọc sách Đại Pháp, tôi thấy trong tâm tràn ngập niềm vui và sự vững chãi. Doanh nghiệp kiếm tiền không dễ, không chỉ là thuế má nặng nề, mà còn có quá nhiều “mẹ” của doanh nghiệp như Cục công thương, thuế vụ, công an, phòng cháy chữa cháy, còn có Đảng vụ v.v. Tôi kinh ngạc thấy mình trước đây sao không biết đứng từ góc độ này để suy nghĩ cho doanh nghiệp? Tôi quyết định, trước hết phải chiểu theo Đại Pháp để làm một người tốt, kiên quyết không nhận tiền và thẻ của doanh nghiệp nữa. Về những thứ đã nhận trước đây, nếu hoàn trả được thì tôi cố gắng trả lại cho họ.

Có một lần, tôi tìm đến một ông chủ chuyên cung cấp hàng hóa cho nhà máy điện để trả lại 10 nghìn nhân dân tệ “tiền chiếu cố” đã nhận ngày trước. Ông chủ nói: “Số tiền đó không đáng bao nhiêu, nó là việc nên làm.” Thế nhưng, ông có vẻ cảnh giác và đầy ngạc nhiên. Ông thật sự không biết là chuyện gì. Tôi chân thành giải thích cho ông nghe: “Tôi hiện giờ đã tin Pháp Luân Đại Pháp và Chân-Thiện-Nhẫn là tốt rồi. Tôi không nên nhận số tiền này và phải trả lại cho ông.” Ông chủ lập tức yên tâm và thông cảm, ông nói: “Năm đó, kế toán công ty tôi nhìn thấy trên bàn làm việc của anh có cuốn lịch chân tướng Pháp Luân Công, anh ấy bảo anh tin vào Pháp Luân Công! Nói vậy, Pháp Luân Công này thật sự tốt quá!”

Tôi nhớ lại, trước khi tu luyện, người nhà đã từng cho tôi một cuốn lịch để bàn có chân tướng Pháp Luân Công. Tôi đặt nó trên bàn làm việc ở đơn vị. Bây giờ nghĩ lại mới thấy sợ, nếu tôi không trả lại số tiền thì chẳng phải sẽ khiến người ta hiểu sai về Đại Pháp sao!

Trước khi tu luyện, tôi đã từng nhận tiền biếu của một doanh nghiệp thông qua đồng nghiệp. Sau khi tu luyện, tôi đã mời đồng nghiệp đó đến văn phòng và nhờ anh mang tiền trả lại cho doanh nghiệp kia. Đồng thời, tôi cũng kể cho anh nghe rất nhiều câu chuyện Pháp Luân Công dạy người ta làm một người tốt, giảng chân tướng Đại Pháp bị bức hại cho anh biết. Đồng nghiệp đó đã làm tam thoái sau khi minh bạch chân tướng. Tôi còn tải các bài giảng Pháp ở Quảng Châu của Sư phụ vào điện thoại của đồng nghiệp đó. Khoảng nửa tháng sau, người đồng nghiệp này nói anh đã nghe Sư phụ giảng Pháp xong rồi, nói Sư phụ giảng quá hay, anh cảm thấy tâm tình của mình đã khác trước, và anh nói sẽ nghe lại bài giảng lần nữa.

Tôi đã trả lại cho người ta mấy chục nghìn nhân dân tệ. Với số tiền thật sự không trả lại được, tôi sẽ dùng nó vào việc hồng Pháp.

Trong tu luyện, tôi cũng là ngộ Đạo và đề cao từng chút từng chút, cũng có nhiều lúc làm không tốt. Ví dụ có một lần, tôi bị đụng xe khá nghiêm trọng, cản trước và đèn pha bị tông vỡ, tôi đưa xe đến tiệm 4S để sửa. Lúc tôi lấy xe, tiệm 4S đã miễn phí gần 4 nghìn nhân dân tệ tiền sửa xe theo thông lệ. Khi ấy tôi tu luyện chưa vững, nên đã lái xe về nhà như mọi khi. Nhưng sau khi về đến nhà, trong tâm tôi luôn cảm thấy không chắc, nên tôi đã kể chuyện này cho vợ nghe. Hai vợ chồng dùng Đại Pháp để đo lường, hiểu rằng nó không phù hợp với tiêu chuẩn của Đại Pháp, không xứng đáng với lời dạy của Sư phụ. Hôm sau, tôi mang trả lại 4 nghìn tiền sửa xe cho tiệm 4S, ngoài ra tôi giảng chân tướng Đại Pháp cho họ và tặng họ vài chiếc USB chân tướng. Trên đường về, tôi cảm thấy rất vui và muốn hát lên.

Bản thân chúng ta làm tốt hay không, Sư phụ đều biết. Đã nhiều năm trôi qua kể từ lần đó, tôi không bị tông xe lần nào nữa, xe cũng không bị hỏng hóc gì. Tất nhiên, tôi hiểu rõ đạo lý ở trong đó. Trong tâm có Pháp, tôi sống vững chắc. Đệ tử cảm tạ Sư phụ!

Sau khi tôi bị cấp dưới chửi một trận

Một lần nọ, do vấn đề thuyên chuyển công tác, một phó phòng xuất thân từ gia đình quan chức cảm thấy lợi ích cá nhân của cô bị động chạm, nên đã lớn tiếng chửi tôi trong điện thoại. Thái độ của cô rất hung hăng dữ tợn, nhưng tôi bất động tâm. Về sau cô bình tĩnh lại, lo lắng bất an tìm đến tôi để nói lời xin lỗi. Tôi nhã nhặn nói chuyện với cô về lý do điều chỉnh công việc ở Cục thuế. Tôi cũng nói với cô là tôi không để bụng những chuyện đã qua.

Ban đầu cô ấy không tin. Khi tôi thẳng thắn nói với cô về tín ngưỡng của mình, cô lập tức yên tâm ngay. Cô nói mợ cô cũng tu luyện Pháp Luân Công. Trước đây không ai dám đụng đến mợ cô, nhưng bây giờ mợ đã trở thành một người tốt, biết chăm sóc ông bà chu đáo. Cô và mọi người trong nhà đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt. Về sau, cô ấy rất kính trọng tôi. Cô còn mua một chiếc áo sơ mi tặng tôi. Tôi không nỡ làm cô mất mặt, nên đã nhận áo, đồng thời tôi tặng lại con cô một món quà có giá trị tương đương.

Không thể chiếm lợi ích dù lớn hay nhỏ

Tài xế ở đơn vị nhìn thấy xe tôi bị dơ, anh luôn hỏi mượn chìa khóa để rửa xe giúp tôi bằng thẻ của đơn vị. Lần nào tôi cũng khéo léo từ chối ý tốt của anh. Hàng tuần, căng-tin đều làm món điểm tâm hoặc món mỳ phát cho nhân viên, nói chung là chỉ làm tượng trưng để thu ít tiền và xem như phúc lợi cho nhân viên. Cán bộ phụ trách quản lý căng-tin lần nào cũng ưu tiên cho các thành viên trong ban lãnh đạo, mang điểm tâm để vào trong xe của từng người và không bao giờ thu tiền. Tôi kiên nhẫn nói chuyện với cán bộ quản lý căng-tin. Tôi nói tôi tu Pháp Luân Đại Pháp, tín ngưỡng vào Chân-Thiện-Nhẫn, không thể chiếm lợi ích dù lớn hay nhỏ, tôi nhất định phải trả tiền đầy đủ.

Máy tính xách tay đơn vị cấp cho lãnh đạo, tuy nói là tài sản cố định của công ty; nhưng trên thực tế, lãnh đạo nào cũng giữ lại cho bản thân dùng sau khi chuyển công tác hay nghỉ hưu. Việc này đã thành thông lệ. Tôi là người tu luyện, nên phải nghiêm khắc yêu cầu bản thân. Lúc về hưu, tôi đã chủ động trả lại máy tính cho đơn vị. Trước khi trả máy, tôi còn tải các phim chân tướng như “Chúng tôi kể chuyện tương lai”, “Lửa giả” đặt ngoài màn hình máy tính. Tôi hy vọng người nào dùng chiếc máy này sẽ xem được chân tướng Đại Pháp và được cứu độ.

Tôi giữ chức vụ cao ở cục thuế, nhiều lúc rất khó từ chối nhận tiền và quà biếu. Có khi người ta không hiểu, lại tưởng là tôi chê ít. Tôi dứt khoát nói thẳng với người ta, tôi là người tu luyện Pháp Luân Công. Đôi khi tâm tính chưa tới, tôi không dám nói mình là người tu luyện Pháp Luân Công, bèn để vợ ra mặt nói chồng luyện Pháp Luân Công, nếu nhận tiền và quà thì chồng sẽ không cho vào nhà! Từ chối bằng cách này sẽ dễ hơn.

Thông qua việc từ chối nhận tiền và quà cáp, tôi đã thật sự giúp cho nhiều người làm “tam thoái” để được Đại Pháp cứu độ. Thông qua tôi, mẹ của một đồng nghiệp đã thỉnh cuốn bảo thư “Chuyển Pháp Luân” và đã đắc Pháp.

Tôi còn rất nhiều nhân tâm và chấp trước phải tu bỏ. So với những đồng tu tinh tấn, tôi quả thật còn kém quá xa. Tôi quyết tâm cố gắng đuổi theo lên, làm tốt ba việc, cứu nhiều người, không cô phụ sự dạy dỗ và bảo hộ của Sư phụ từ bi vĩ đại!

Đệ tử khấu bái Sư phụ!

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2022/5/24/【慶祝513】一個稅務幹部的修煉故事-442900.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2022/5/26/201527.html

Đăng ngày 11-07-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share