Bài viết của Tu Tâm, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc

[MINH HUỆ 16-10-2021] Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998, tôi đã cung cấp tài liệu thông tin về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại cho học viên địa phương chúng tôi. Gần đây, các học viên đã thành lập nhiều điểm tư liệu để sản xuất những tài liệu như vậy, điều này giúp cải thiện đáng kể nguồn cung cấp của chúng tôi. Đồng thời giúp tôi có nhiều thời gian hơn để đọc Pháp, luyện công, và giảng chân tướng trực diện cho mọi người.

Loại bỏ tâm sợ hãi

Tôi ngưỡng mộ các học viên, những người ra ngoài hàng ngày để giảng chân tướng cho mọi người và tặng tài liệu. Tôi nghĩ: “Mình có công việc. Mình không có thời gian ra ngoài thường xuyên như các học viên Đại Pháp khác.” Tuy tôi có thể tìm được chút thời gian để phát tài liệu trực diện cho mọi người, nhưng tôi luôn kiếm cớ để tránh ra ngoài vì sợ. Tôi chỉ thỉnh thoảng ra ngoài, và không thường xuyên như tôi mong muốn.

Sư phụ giảng:

“Là người tu luyện, ‘tìm bên trong’ là một Pháp bảo.” (Giảng Pháp tại Pháp hội quốc tế Washington DC năm 2009)

Tôi hướng nội để tìm hiểu lý do tại sao tôi vẫn sợ hãi sau bao năm tu luyện. Tôi nhận ra mình đã không thực sự tu bản thân. Mặc dù đang bận rộn làm ba việc, nhưng tôi chú ý đến hình thức thực hiện công việc hơn là thực sự tu bản thân trong quá trình này. Vì vậy, tôi không thể loại bỏ được nhiều chấp trước của mình, những chấp trước này liên tục xuất hiện, đặc biệt là tâm sợ hãi.

Sư phụ giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)

Tôi bắt đầu đọc Pháp nhiều hơn và học thuộc Pháp. Tôi đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân mỗi ngày và sau đó cố gắng ghi nhớ một hoặc hai đoạn Pháp. Nếu có thời gian, tôi đọc thêm sách Chuyển Pháp Luân hoặc các bài giảng Pháp khác của Sư phụ. Tôi đặt việc đọc Pháp làm ưu tiên hàng đầu, đọc hoặc ghi nhớ các bài giảng bất cứ khi nào có thời gian. Chính niệm của tôi dần trở nên mạnh mẽ hơn khi tôi tiếp tục đọc Pháp, và tâm sợ hãi của tôi giảm dần.

Nhìn thấy mong muốn thực tu của tôi, Sư phụ đã an bài cơ hội để tôi đề cao. Một học viên trong nhóm học Pháp của chúng tôi là một giáo viên trong trường. Một ngày nọ, vị giáo viên nói với tôi rằng trường học sắp bắt đầu kỳ nghỉ và hỏi liệu tôi có thể phân phát đĩa CD về Pháp Luân Đại Pháp cho học sinh trước khi kỳ nghỉ bắt đầu không. Tôi biết Sư phụ đã an bài cơ hội này cho mình. Tôi quyết tâm làm tốt công việc.

Vào ngày cuối cùng trước khi kỳ nghỉ bắt đầu, tôi thu thập một số đĩa CD và đến một con phố mà học sinh sẽ đi qua khi rời trường. Các đĩa CD bao gồm “Chúng tôi nói về tương lai” và phần mềm để vượt tường lửa Internet của chính quyền cộng sản.

Nhìn thấy xe cộ và người đi bộ qua lại đông đúc trên phố, tâm sợ hãi của tôi nổi lên. Tôi sợ camera giám sát trên phố, sợ cảnh sát mặc thường phục, sợ người dân nhìn thấy mình và sợ học sinh không chấp nhận tài liệu của tôi. Tôi cầu xin Sư phụ trong tâm: “Sư phụ, con vẫn còn sợ. Xin Ngài hãy gia trì cho con.”

Tôi đã cố gắng trấn tĩnh và liên tục phát chính niệm để giải thể can nhiễu của tà ác từ không gian khác. Tôi tiếp tục nghĩ: “Mình là một học viên Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp. Những gì mình đang làm là chính. Tà ác không được phép can nhiễu hay bức hại.”

Tôi cũng xin Sư phụ bảo hộ để lực lượng tà ác không thể nhìn được tôi. Chẳng bao lâu, tôi cảm thấy mình được bao quanh bởi một trường năng lượng mạnh mẽ và Sư phụ đang ở bên cạnh mình. Tâm sợ hãi của tôi biến mất và tất cả những gì tôi thấy là các học sinh đang đi trên đường. Các phương tiện và người đi bộ dường như biến mất.

Tôi chào một cậu bé, tặng cậu ấy một chiếc đĩa CD và nói: “Xin chào, đây là phần mềm vượt tường lửa Internet. Khi cài đặt nó, cháu có thể đọc được rất nhiều tin tức mà cháu lẽ ra không thể xem được.” Cậu bé mỉm cười nhận chiếc đĩa CD. Sau đó, tôi bước đến một cô bé và tặng cô bé một đĩa CD, nói: “Xin chào, đây là đĩa CD ‘Chúng tôi nói về tương lai’ chứa những câu chuyện rất cảm động.” Cô bé vui vẻ nhận đĩa CD. Tôi đã phát hết tất cả đĩa CD mang theo mà không gặp vấn đề gì.

Sư phụ giảng:

“Trong chúng ta thật sự có những vị làm rất là tốt, đàng hoàng đi khắp nơi các cộng đồng xã hội tốt [cao cấp], sau nói với người ta rất tự nhiên, [người ta] lập tức biểu thị ra rất là vui mừng, như thể vẫn đang đợi chư vị đến vậy. Trên thực tế chính là như thế, đều đã được trải thảm [chuẩn bị] tốt cả rồi, chỉ thiếu chư vị dùng chính niệm để làm tốt việc đó mà thôi, vậy mà vẫn chưa có chính niệm ấy.” (Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp)

Tôi cảm thấy xấu hổ vì tôi nhận ra rằng việc tặng tài liệu trực diện không khó như tôi nghĩ. Tôi đã không thực hiện được bước đó vì tôi không học Pháp tốt và không có chính niệm mạnh mẽ.

Từ đó trở đi, vị học viên là giáo viên sẽ cho tôi biết khi nào trường tạm nghỉ. Tôi sẽ chuẩn bị tài liệu, đến trường và phát chúng. Khi thấy sợ hãi, tôi phủ nhận điều đó bằng cách nghĩ: “Không phải mình thấy sợ, và mình không muốn sợ hãi. Mình là một học viên Đại Pháp và chỉ chiểu theo an bài của Sư phụ.”

Dần dần, tôi ngày càng trở nên thoải mái hơn và tâm sợ hãi cũng tan biến.

Sư phụ giảng:

“Tu tại tự kỷ, công tại sư phụ; chư vị chỉ cần nguyện vọng [tu luyện] là đủ rồi. Mà chân chính làm việc ấy là sư phụ cấp cho [chư vị], chư vị hoàn toàn không làm được.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)

Sư phụ đã giúp tôi loại bỏ một số vật chất sợ hãi. Việc này cho phép tôi tiến thêm một bước nữa và giảng chân tướng cho mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Buông bỏ tâm ích kỷ

Chồng tôi thích đi du lịch. Anh thường đưa tôi đến những khu danh lam thắng cảnh. Sau khi bắt đầu tu luyện, tôi đã ngăn anh sắp xếp các chuyến đi như vậy với nhiều lý do khác nhau, vì tôi cảm thấy việc đi lại làm lãng phí thời gian tu luyện của tôi. Đôi khi anh cảm thấy khó chịu, nghĩ rằng tôi chỉ quan tâm đến việc tu luyện của mình và thật ích kỷ. Tình huống này khiến tôi khổ tâm. Trong tâm, tôi cầu xin Sư phụ giúp: “Sư phụ, xin Ngài khiến cho chồng con bận làm việc khác để con không phải đi du lịch cùng anh ấy.” Dần dần, chồng tôi bận rộn làm việc khác hơn và tôi không phải đi du lịch thường xuyên cùng anh ấy nữa.

Sau đó, chúng tôi mua một chiếc xe hơi mới. Anh ấy thích lái xe vòng quanh và muốn tôi đi cùng anh ấy. Tôi bất đắc dĩ làm theo nhưng cảm thấy mình không còn lựa chọn nào khác.

Một ngày nọ, anh ấy rủ tôi đi mua sắm ở một thành phố lân cận. Khi chúng tôi đang ở trong trung tâm thương mại, tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình. Nhìn theo hướng có giọng nói, tôi thấy một người bạn học đại học. Tôi vui mừng khôn xiết và nắm lấy tay cô ấy khi chúng tôi chào nhau.

Cô ấy làm việc trong một phòng ban của Đảng Cộng sản Trung Quốc, và bị tẩy não sâu sắc bởi tuyên truyền phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp. Tôi đã nói chuyện với cô ấy về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại trước đó. Tuy nhiên, cô ấy không tiếp nhận những gì tôi nói. Cô ấy liên tục nói với tôi rằng đừng làm bất kỳ điều gì bênh vực cho Pháp Luân Công. Tôi nghĩ mình phải nói chuyện với cô ấy một lần nữa và chuyển tới cô ấy cơ hội cứu độ mà Sư phụ đã cấp cho cô.

Tôi bảo chồng mình cứ đi dạo quanh tầng trên vì tôi muốn trò chuyện với bạn cùng lớp một lúc. Sau đó, tôi lấy ra hai chiếc bùa hộ mệnh và một đĩa CD chứa phần mềm vượt tường lửa Internet. Tôi chúc vợ chồng cô ấy bình an sau khi tặng cô ấy các món quà. Tôi khuyên cô ấy nên đọc một số thông tin chân thực trên Internet. Cô ấy đồng ý. Sau đó, tôi khuyên cô thoái xuất khỏi Đảng. Tôi có thể nói rằng cô ấy đang lo lắng, cô sợ việc thoái Đảng sẽ khiến cô gặp nguy hiểm. Tôi đã cầu xin Sư phụ gia trì cho tôi và giải thể tà linh cộng sản phía sau cô ấy. Sau đó, tôi nói với cô ấy lý do và làm thế nào để thoái Đảng. Cuối cùng, cô ấy cũng hiểu và đồng ý thoái Đảng. Ngay khi trò chuyện với cô ấy xong, chồng tôi trở về.

Một lần khác, vợ chồng tôi đi chơi xa. Tôi muốn về nhà sớm vì chúng tôi có buổi học Pháp nhóm vào chiều hôm đó. Không ngờ, trên đường về, chồng tôi ghé vào một trạm y tế. Anh muốn bác sĩ kiểm tra mạch vì anh cảm thấy khó chịu trong vài ngày. Tôi không nói gì nhưng cảm thấy không vui. Tôi phàn nàn trong đầu: “Tại sao anh ấy không đến đây trước? Đã gần trưa rồi, mình phải tham dự buổi học chiều nay.”

Trong lúc chồng tôi đi khám bệnh, tôi ngồi trên xe và thấy nhiều thanh niên ra vào. Tôi nghĩ rằng hẳn Sư phụ đã an bài để tôi có mặt ở đây và cung cấp thông tin cho họ. Tôi ra khỏi xe trong cái nắng như thiêu như đốt, đi đến chỗ những người trẻ tuổi, và đưa cho họ đĩa CD phần mềm vượt tường lửa cùng tài liệu Pháp Luân Đại Pháp. Ngay khi tôi vừa lên xe thì chồng tôi đã từ phòng khám đi ra.

Qua hai trải nghiệm này, tôi dần hiểu ra rằng tôi nên, và có thể cứu người ở bất kỳ đâu tôi đến. Sư phụ giảng:

“Nói cách khác, xã hội nhân loại chính là trường luyện công to lớn [nơi] tu luyện của các đệ tử Đại Pháp ta, ở đâu cũng có thể tu luyện, [chính] là xét sự tinh tấn và không tinh tấn trong tu luyện của chư vị; trong đó kể cả hành vi đặc vụ mà [có] chư vị làm. (mọi người cười) Đều có thể tu luyện, cứu độ chúng sinh; chính là xét cái tâm chư vị được dàn xếp ra sao, chính là xem chư vị giữ thái độ gì đối với Pháp.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York năm 2007)

Đọc đoạn giảng Pháp này của Sư phụ, tôi dần hiểu rằng miễn là tôi luôn coi bản thân là học viên Đại Pháp, thì tôi có thể làm tốt mọi lúc mọi nơi. Bất kể ở đâu, tôi đều có thể nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại, đồng thời trao họ cơ hội được Sư phụ cứu độ. Tôi không còn đổ lỗi cho chồng vì đã can thiệp vào lịch trình học Pháp nhóm của tôi. Tôi hiểu ra rằng không có gì là ngẫu nhiên. Tôi tin chắc rằng an bài của Sư phụ là tốt nhất.

Bài viết chỉ thể hiện quan điểm hoặc nhận thức của tác giả. Mọi nội dung đăng trên trang web này thuộc bản quyền của Minghui.org. Minh Huệ sẽ biên soạn các nội dung trên trang web và xuất bản theo định kỳ hoặc vào những dịp đặc biệt.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2021/10/16/430746.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2021/12/11/196952.html

Đăng ngày 08-02-2022; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share